Xuyên Việt Chi Nông Gia Viên Lâm Sư
Chương 21: Tra nam xuất hiện
Edit: Arisassan
[*Tra (渣): cặn bã]
Trong một hàng vải ở ngã tư đường, một người phụ nữ trung niên dẫn theo hai thiếu nữ lặng yên nhìn hai thiếu niên đã biến mất khỏi cuối con đường.
“Mẹ, đó có phải là nam nhân mà ngũ lang gả cho không?” Thiếu nữ nhỏ tuổi nũng nịu hỏi.
“Đúng thế, hình như là lão đại Trì gia.”
Dung mạo của người phụ nữ trung niên kia khá bình thường, mặc một bộ y phục màu đỏ sẫm, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc, không phải người Trì gia phải bán hết đất trong nhà để có năm mươi lượng bạc đem sang cưới ngũ lang về sao? Nhìn hai người kia xài tiền như nước kìa, không hề giống bộ dáng nghèo đến mức không có gì ăn mà lời đồn bên ngoài đã nói cả.
Nếu Hàn Liệt trông thấy ba người này thì sẽ nhận ra, người phụ nữ trung niên là đại bá nương cực phẩm của cậu, Vương thị. Bên trái Vương thị là một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, thần sắc có chút cao ngạo, là nhị nữ nhi của đại bá cậu Hàn Văn, bên phải là một thiếu nữ trẻ tuổi hơn với dung mạo thanh tú, trên mặt lộ vẻ thẹn thùng là tam nữ nhi của đại bá cậu Hàn Hương.
Vương thị thu ánh mắt lại, nghiêng đầu sang trông thấy vẻ mặt thẹn thùng của con gái nhỏ, mắt hơi hơi lóe sáng, nói: “Bề ngoài của lão đại Trì gia này cũng tốt đấy chứ.”
“Đúng thế, một nam nhân như vậy mà lại phải cưới ngũ đệ thì đúng là uổng mà.” Ánh mắt Hàn Hương lộ vẻ khinh thường cùng ghen ghét.
Vừa rồi cô vô tình trông thấy Hàn Liệt cười nói với một nam tử dáng người thon dài, diện mạo anh tuấn, ngay lập tức bị nam tử kia thu hút, Trì Tu đúng là dạng phu quân lý tưởng trong lòng cô, hơn nữa người nọ lúc dạo phố cũng vô cùng hào phóng chi tiền mua đồ cho Hàn Liệt, càng khiến cô ả thêm ghen tị, trong lòng mắng chửi Hàn Liệt vô số lần.
Hàn Văn thản nhiên liếc nhìn tiểu muội, ánh mắt không tệ lắm, nam nhân kia chẳng những anh tuấn, khí chất cũng rất tốt, chỉ là gia sản khá ít ỏi, bằng mỹ mạo cùng trí tuệ của mình chắc chắn có thể tìm được một tướng công giàu có và tuấn mỹ hơn Trì Tu này.
“Chẳng phải nhà họ đã bán hết của cải trong nhà rồi sao? Sao có thể hào phóng mà mua nhiều đồ như vậy? Ngũ đệ cũng thật không hiểu chuyện, tự nhiên lại đi vòi vĩnh phu quân mình như thế.” Thanh âm Hàn Văn mềm dịu, cô hít một hơi rồi nói.
Mặt ngoài trông như cô ả rất lo lắng cho Hàn Liệt, kỳ thật thì đang mong Hàn Liệt không sống tốt được, hồi nãy trông thấy Hàn Liệt vừa muốn mua gì, Trì Tu liền tươi cười bỏ tiền ra khiến cho cô cảm thấy rất khó chịu, hơn nữa hai người họ còn mua cả một xe đầy đồ, ít nhất cũng phải tốn tận mấy lượng bạc, Trì gia không có tiền thật hay giả vờ không có tiền đây?
“Cơ mà, loại người kiến thức hạn hẹp như ngũ đệ, sớm hay muộn cũng sẽ bị Trì gia chán ghét mà vứt bỏ thôi, đến lúc đó mà bị hưu quay về nhà mẹ đẻ thì mới thật mất mặt lão Hàn gia chúng ta.” Hàn Hương châm chọc, ý rủa trong lời nói vô cùng rõ ràng.
Suy nghĩ trong đầu Vương thị xoay chuyển vài vòng, cười nói: “Lão đại Trì gia vẫn tốt hơn, trước hết mau chọn vải đi.”
Xem ra Trì gia vẫn còn chút của cải, những lời đồn bên ngoài kia hẳn là được truyền ra một cách cố ý, nghe nói năm nay Trì Tu muốn đi khảo tú tài, nếu khảo trúng được thì tương đương với nước lên thuyền cũng lên, trước tiên quan sát một chút đã, nếu là một người có tiền đồ thật thì đến lúc đó bà sẽ vì Hương nhi mà tính toán.
Ba mẹ con mỗi người một suy nghĩ khác nhau mua vài cuộn vải bông, dùng hết hơn một lượng bạc.
Nếu Hàn Liệt biết được suy nghĩ trong lòng họ, chắc chắn sẽ trợn mắt xem thường, thầm than ba nữ nhân này chắc chắn đã mắc phải chứng não bổ quá mức, mà đối với hai vị đường tỷ kiêu ngạo đến mức cậu không thể nhìn nổi kia, cậu cũng chỉ cười nhạo một câu: cứ tự ảo tưởng mình có thể nghịch tập lên làm nhân vật chính, nhưng cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi mệnh số làm một đóa tiểu bạch hoa pháo hôi lắc lư trong gió được.
Ăn xong cơm chiều, hai người Hàn Liệt nói chuyện hợp tác cho Lâm thị biết, sau đó Hàn Liệt còn kể cho Lâm thị nghe vài mẩu chuyện cười nhỏ, khiến Lâm thị cười nửa ngày, trong khoảng thời gian này thân thể bà không chỉ khỏe mạnh hơn mà còn tỏa ra hào quang tri thức sáng rọi.
Sau khi về phòng, Hàn Liệt lại vùi đầu vào việc thiết kế bản vẽ mới, Trì Tu cũng cầm một quyển sách lên đọc.
Vẽ xong ba bản vẽ, Hàn Liệt xoa xoa cần cổ nhức mỏi của mình, cười nói với Trì Tu: “Tháng sau ngươi phải đi khoa khảo rồi, nên bỏ thêm thời gian để đọc sách đi, chuyện khai trà không cần phải vội.”
Trì Tu đặt sách xuống, cười nói: “Không cần, mấy thứ đó ta đã thuộc làu rồi.”
Kiếp trước do bệnh nặng nên y mới bỏ lỡ kỳ khoa khảo, sau đó cũng từng tìm đề thi Hương xem qua thử, biết trước được đề, lại thêm khả năng xem qua là nhớ của mình, thế nên y không lo lắm về kỳ thi này.
Hàn Liệt thấy vẻ mặt bình tĩnh của Trì Tu, biết được y đã nắm chắc mọi thứ, qua một khoảng thời gian ở chung cậu cũng phần nào hiểu được tính tình người này, gật gật đầu cười nói: “Trong lòng ngươi biết rõ là được, ta tin khảo được tú tài đối với ngươi không phải chuyện khó.”
“Ngươi tin tưởng ta đến thế à? Nếu ta không thi đậu thì sao?” Trì Tu nhướng mày hỏi.
“Không thi đậu thì đợi thêm hai năm nữa thi lại thôi, nếu ngươi không có ý muốn làm quan, thi hay không không quan trọng, cơ mà ta có cảm giác lần này ngươi sẽ đậu.” Hàn Liệt cười khẽ, chút tin tưởng đối với Trì Tu đó cậu vẫn phải có, vì người này vốn thâm tàng bất lộ.
Trì Tu rất thích loại tính tình tùy ý này của Hàn Liệt, không hề cưỡng cầu điều gì, nhưng đồng thời sẽ cố gắng khiến cuộc sống của mình càng ngày càng tốt hơn.
Ngày kế tiếp, sau khi dùng xong điểm tâm, Trì Tu liền cùng Hàn Dực vào gian phòng chế tác đồ gỗ để tiếp tục điêu chế khay trà, Hàn Liệt thấy không còn việc gì cho mình làm nữa, đành báo với Lâm thị một tiếng, sau đó mang theo mấy món đồ hôm qua cố ý mua về đi đến Hàn gia.
Bây giờ đang là mùa hạ, từng mảnh đất vườn phủ kín một màu xanh mượt, Hàn Liệt vừa đi vừa thưởng thức cảnh sắc hai bên đầy màu lục mát mẻ dạt dào này.
“Tiểu Liệt.”
Hàn Liệt nghe thấy sau lưng có người gọi tên mình, cũng không thèm quan tâm mà cười nhạt quay đầu lại, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi trong mắt tràn ngập vui sướng nhìn về phía cậu.
Nam tử này nhìn qua mới chỉ khoảng mười tám tuổi, bề ngoài khá khôi ngô, có thể coi là anh tuấn, đương nhiên so với Trì Tu thì kém hơn rất nhiều, khí chất cũng không quá xuất chúng, khiến cho người khác có cảm giác đây là một người thành thật hàm hậu, nhưng Hàn Liệt lại cảm thấy người này chỉ đang giả trang.
“Tiểu Liệt, ngươi khỏi bệnh rồi sao? Khoảng thời gian này ta thật sự rất lo lắng cho ngươi.” Ánh mắt của nam tử kia lộ ra thần sắc lo lắng cùng sủng nịch.
Nghe hắn ta nói xong, Hàn Liệt mới nhớ ra được người này là ai, khó trách người này khiến cho cậu có cảm giác quen thuộc, đây chẳng phải là người trong lòng của nguyên thân lúc trước sao?
Kỳ thật nguyên thân lúc đầu khi bị ngã xuống nước cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng khi nghe tin người mình thích lại muốn cưới vợ, cậu ta lại tha thân thể bệnh tật này đi hỏi cho rõ, mà người này lúc đó nói thế nào?
“Tiểu Liệt, tình yêu của ta đối với ngươi không bao giờ thay đổi, chỉ là trong nhà ta lại thúc giục, mẹ ta lại hy vọng ta có thể có một đứa con mang dòng máu của mình, ta không muốn làm mẹ thất vọng, đợi đến lúc nữ nhân kia sinh được con trai, ta sẽ nghĩ cách cưới ngươi về, dù sao trong lòng ta cũng chỉ có một mình ngươi thôi.”
Lúc ấy nguyên thân thương tâm vô cùng, nhưng vì quá yêu nên không nỡ nhẫn tâm trách cứ, không nói thêm lời nào liền thương tâm mà rời đi, đến ngày Lương Hữu cưới vợ, cậu ta có trộm đến nhìn qua, trông thấy Lương Hữu mặc y phục tân lang đỏ rực, vẻ mặt tươi cười, sau khi đón dâu về thì ôn nhu mà đưa thê tử vào phòng trong, hệt như một đôi vợ chồng hạnh phúc.
Nguyên thân tức giận đến mức thổ huyết, sau khi trở về thì bệnh tình đột nhiên nặng thêm, thêm việc phải nghe mấy người cực phẩm kia đứng trong viện chỉ gà mắng chó thì càng chán ghét cuộc sống như thế này, chỉ cần nghĩ đến việc ái nhân đã cưới vợ, lòng cậu ta cũng tan nát theo, tích tụ trong lòng thành ra không còn dục vọng cầu sinh nữa, hơn nữa do không được trị liệu đúng lúc nên linh hồn cũng chết theo tâm, cuối cùng biến thành cậu.
Hàn Liệt vừa thấy là người này thì liền thu lại nụ cười trên mặt, lạnh lùng nhìn Lương Hữu, đệch mợ tự nhiên giờ bày ra vẻ thâm tình đấy cho ai nhìn vậy? Đúng là một tên tra nam đáng kinh tởm.
Rõ ràng ngay từ đầu là hắn ta theo đuổi khiến cho nguyên thân động tâm, lúc nào cũng luôn miệng hứa sẽ yêu người ta cả đời, còn bảo là sẽ kết hôn với nguyên thân, cuối cùng thì sao? Chẳng những ra vẻ khổ sở than rằng mình bất đắc dĩ nên mới bị ép cưới vợ, còn bắt nguyên thân phải chờ hắn.
Hàn Liệt mắng thầm trong bụng: cưới cưới cl ấy, tên tra nam này vừa muốn có tức phụ để nối dõi tông đường vừa muốn có nguyên thân làm tiểu thị, từ đó ngồi hưởng Tề nhân chi phúc đây mà, thiên hạ làm gì có chuyện tốt như thế, đúng là cái đồ tra toàn tập.
Nhưng có một điều mà Hàn Liệt không ngờ tới được, lúc Trì Nghiệp đang trên đường về nhà thì tình cờ trông thấy Lương Hữu bám theo cậu, chuyện hai người trong thôn cũng không phải bí mật gì, trong lòng Trì Nghiệp liền lạnh đi, vội vội vàng vàng chạy về báo cho đại ca của cậu.
Hết chương 21
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!