Xuyên Việt Chi Nông Gia Viên Lâm Sư
Chương 23: Án thủ
Edit: Arisassan
[*Án thủ (案首): Từ chuyên dùng trong kì thi thời cổ, ý chỉ người đạt hạng nhất trong các cuộc thi huyện, thi phủ, thi viện]
Qua hơn nửa tháng, Trì Tu lại điêu chế ra thêm hai khay trà trong bản vẽ nữa, Hàn Liệt nhìn hàng mẫu xong không thể không thừa nhận rằng, ở phương diện này y quả thật có thiên phú trời cho, mỗi một hoa văn trên khay chẳng những trông vô cùng sống động, mà còn mô tả được hoàn toàn ý nghĩ của cậu khi vẽ ra, khiến cho khay trà trở nên vô cùng thanh lịch nhã nhặn, hơn nữa tốc độ điêu khắc cũng cực kỳ nhanh.
Qua thêm vài ngày, Ngô chưởng quỹ dẫn theo một nam tử trẻ tuổi đến thôn Hàn gia.
“Vị này là quản sự phụ trách chuyện khay trà do đông gia an bài.” Ngô chưởng quỹ cười giới thiệu với Hàn Liệt.
“Tại hạ là Lý Thanh, sau này chuyện khay trà cùng sản phẩm điêu chế đều do ta phụ trách.” Lý Thanh cười nhạt nói.
Hàn Liệt mỉm cười đánh giá nhanh qua Lý Thanh một lần, bề ngoài khoảng hai mươi tuổi, diện mạo bình thường, mang trên mình nét thanh nhã của văn nhân, thái độ ôn hòa, khiến cho người khác không tự giác sinh ra cảm giác muốn thân cận, là một nhân vật không tầm thường.
“Tại hạ là Hàn Liệt, về sau phiền Lý quản sự chiếu cố thêm vậy.” Hàn Liệt khách khí cười trả lời.
Lý Thanh cười nói: “Không phiền, không phiền, Hàn huynh đệ thật khách khí quá.”
Một câu Hàn huynh đệ đã đem quan hệ của hai người kéo gần lại thêm một ít, Hàn Liệt cũng không thèm để ý, người nọ là đối tượng hợp tác về sau của mình, xây dựng tốt quan hệ là việc nên làm.
“Hai người muốn đi cùng ta qua phòng chế tác xem thành phẩm không?” Hàn Liệt cười hỏi.
“Vậy phiền Hàn huynh đệ dẫn đường vậy, dù sao lần này ta đến đây cũng là để lấy hàng mẫu.” Lý Thanh đứng lên đáp lời.
Trong gian phòng chế tác đồ gỗ, Trì Tu mới vừa hoàn thành nét điêu khắc cuối cùng, thấy Hàn Liệt dẫn hai người tiến vào thì hai bên lại giới thiệu lẫn nhau một phen. Sau khi Lý Thanh xem qua vài món thành phẩm, trong mắt liền lóe sáng lên, ngoại hình của những khay trà này đều tinh xảo thanh lịch, đây là lần đầu tiên anh trông thấy hoa văn cùng hình dạng như thế này, khó trách đông gia lại coi trọng đến vậy.
Lý Thanh nói chuyện phiếm với hai người thêm một hồi rồi mang theo khay trà mẫu đã được điêu chế xong rời đi, hiện tại giai đoạn chuẩn bị đã được sắp xếp xong, thợ điêu khắc cũng đông đủ cả rồi, sau khi anh trở về là có thể lập tức khởi công.
Khi Lý Thanh cùng Ngô chưởng quỹ rời đi xong, Hàn Liệt nhìn ra cửa rồi nói: “Lý Thanh này trông không giống một quản sự bình thường cho lắm.”
“Vậy ngươi thấy giống gì?” Trì Tu cười hỏi, cậu nam tế bé nhỏ này của y cũng biết nhìn người đấy chứ.
“Trên người anh ta toát ra mùi vị sách vở, hẳn phải đọc rất nhiều sách mới có được, tuy đã tận lực biểu hiện ra ngoài loại khí chất bình phàm, nhưng cách làm người chắc chắn cũng phải vô cùng khôn khéo.” Hàn Liệt suy nghĩ rồi nói.
“Thật vậy, anh ta là giải nguyên* của phủ Thanh Châu bốn năm trước.” Trì Tu gật gật đầu nói, Lý Thanh là một đại tướng dưới trướng Từ Sơ Ngôn, kiếp trước che dấu rất sâu, đến tận sau khi tân đế lên ngôi mới bộc lộ tài năng của mình trên triều đình.
[*giải nguyên (解元): tên gọi thí sinh đỗ cao nhất trong khoa thi Hương]
Mặt Hàn Liệt lộ vẻ kinh ngạc, hỏi: “Vậy sao anh ta lại làm quản sự cho Từ Sơ Ngôn?”
“Nhà anh ta thuộc chi thứ của Văn Uyên Hầu trong kinh, chỉ là bốn năm trước Văn Uyên Hầu phạm vào đại tội, chọc giận đương kim, bị sao gia cùng lưu đày, chi thứ cũng bị liên lụy theo, thánh chỉ ban hạ xuống lại cấm người Lý gia trong vòng mười năm không được vào triều làm quan, vì thế anh ta chỉ được mỗi cái mũ giải nguyên, cả thi Hội cũng không thể tham gia tiếp nữa.” Trì Tu giải thích.
Hàn Liệt nhíu nhẹ chân mày, sao Trì Tu có thể biết được chuyện này? Liên tưởng đến ánh mắt sắc bén sau khi Trì Tu được cậu xung hỉ tỉnh lại, rồi cả việc cố tình dẫn dắt đến chỗ Từ Sơ Ngôn, trong lòng cậu đột nhiên nảy ra một suy đoán.
“Bối cảnh của Từ Sơ Ngôn chắc không chỉ là một thương nhân đơn giản như thế đâu nhỉ? Nếu không thì sao dám thu lưu Lý Thanh.” Hàn Liệt hỏi, cậu chắc chắn rằng Trì Tu biết rõ được bối cảnh của Từ Sơ Ngôn.
Trì Tu đã động chân tâm với Hàn Liệt, tuy y sẽ không chủ động nói rằng mình là người trọng sinh trở về, nhưng những chuyện Hàn Liệt hỏi y cũng không định giấu diếm, với trí thông minh của Hàn Liệt cùng những gì trông thấy trước mắt thì chắc chắn có một ngày cậu sẽ đoán ra được.
“Từ Sơ Ngôn không phải một thương nhân bình thường, hắn là thứ tử của Trấn Nam vương, Trấn Nam vương có công lớn trong việc khai phá, mặc dù thuộc phe phái khác, nhưng lại nắm trong tay một phần ba binh quyền của Tây Nguyên quốc, chưa kể cô cô ruột của hắn còn là Hoàng quý phi đang được đương kim Thánh Thượng thịnh sủng, hơn nữa phong cách làm việc của hắn vô cùng cuồng ngạo, thu lưu Lý Thanh vào sử dụng dưới trướng của mình cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt đối với hắn thôi.” Trì Tu nói.
Bối cảnh của Từ Sơ Ngôn rất cường đại, là đối tượng vô cùng lý tưởng để các hoàng tử mượn sức, chỉ là cách làm người của hắn vô cùng bừa bãi, không muốn vào triều làm quan, mà lại chạy ra ngoài bàn chuyện buôn bán, làm cho đương kim rất ưa thích. Thái độ đối xử với các hoàng tử thì rất xa cách, khiến vài vị hoàng tử phải thầm hận trong lòng, đồng thời cảm thấy vui mừng vì thái độ trung lập này của hắn, ai cũng không ngờ được người ta kỳ thật đã sớm lên giường của một vị hoàng tử ốm yếu luôn điệu thấp rồi.
Hàn Liệt khẽ cười một tiếng, dùng ngón trỏ chọt chọt cánh tay của Trì Tu, ngữ khí khẳng định nói: “Ngươi đã biết được thân phận của Từ Sơ Ngôn từ trước rồi đúng không, cho nên mới cố ý dẫn ta đến Tụ Nhàn trà trang để chào hàng mứt anh đào? Kỳ thật là để sau này có thể ôm được đùi to phải không?”
“Đúng thế.” Trì Tu thẳng thắn thừa nhận.
Ngay lúc y cho rằng Hàn Liệt sẽ hỏi vì sao y lại biết được thân phận của Từ Sơ Ngôn, thì Hàn Liệt lại bĩu môi nói: “Bảo sao một thương nhân thôi mà lại mang theo cỗ quý khí không giận tự uy trời sinh, nguyên lai là có thân phận như vậy, khó trách.”
Tiếp đó cậu vỗ vỗ bả vai của Trì Tu, cười nói: “Cái đùi này to thật đấy, cũng nhờ ngươi tinh mắt cả.”
Ở hiện đại lưu hành nhiều truyện trọng sinh xuyên không như vậy, nếu cậu còn không đoán được Trì Tu có thể là trọng sinh về thì uổng mất cái danh ngạch mà đại thần đã tặng cho mình này, cơ mà nếu thằng nhãi này hiểu biết thời cuộc về sau rõ như thế, kiếp trước phỏng chừng cũng không tầm thường, mình mà đi theo y chắc chắn sẽ có thịt ăn, mỗi người đều có bí mật của riêng mình, cậu cũng sẽ không đào bới sự riêng tư của Trì Tu.
Cậu thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ Trì Tu là bàn tay vàng mà đại thần ban cho cậu? Nếu là vậy thì cũng tốt, sau này cậu chỉ cần sống theo ý mình là được, mấy chuyện phức tạp ngoài kia cứ để chủ gia lo đi.
Tuy nam nhân không cần phải ở nhà đóng vai một bông hoa xinh đẹp, nhưng cậu vẫn muốn được rảnh rỗi chút ít, tuổi đời của cậu còn trẻ, tài năng để đó không thì cũng không già đi được, cậu không chỉ muốn bắt lấy dạ dày của Trì Tu, mà còn muốn bắt lấy tâm của y, thằng nhãi này chính là kim chủ giúp cậu có được cuộc sống yên ổn ở thời cổ đại đó nha.
Thời gian vội vàng trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến lúc Trì Tu tham gia viện thử, do phải khảo ba bài liên tiếp, nên Trì Tu được yêu cầu phải ở trong trường thi trên thị trấn suốt ba ngày liền.
Đồ dùng thức ăn gì đó đều phải tự mang theo, ăn uống sinh hoạt nghỉ ngơi đều diễn ra trong một không gian nho nhỏ, Hàn Liệt nghĩ tới thôi cũng thấy sợ rồi, cơ mà cậu vẫn chuẩn bị hai năm sau đi thi lấy cho mình một cái công danh, tuy có hơi ngao ngán với đoạn thời gian ba ngày đau thương kia.
Hàn Liệt thấy thời tiết nóng như vậy, sợ Trì Tu bị cảm nắng, nên đã cố ý trang bị cho y hai túi hương bạc hà thay phiên mà dùng, vừa nâng cao tinh thần vừa thanh tỉnh đầu óc.
Rồi lại pha thêm ba bình trà giải nhiệt cho vào trong ống trúc để y mang đi, trời nóng như vậy phải ngồi một chỗ không quạt không điều hòa thì cũng quá khổ cho Trì Tu rồi, những đồ dùng thức ăn khác thì do Lâm thị chuẩn bị.
Ba ngày sau, Hàn Liệt nghĩ qua nghĩ lại vẫn quyết định đến cửa trường thi trên thị trấn ngồi chờ, hồi trước lúc xem TV cậu từng thấy cảnh thí sinh vừa ra ngoài thì hết sức mà té xỉu ngay tại chỗ, tuy cậu cảm thấy Trì Tu sẽ không bị vậy nhưng vẫn hơi lo lắng một chút.
Sau nửa canh giờ, tiếng chuông chấm dứt kỳ Viện thử vang lên, thí sinh lục tục đi ra ngoài, phần lớn thí sinh đều mang thần sắc uể oải, có vài người mặt trắng bệch, cậu liếc mắt qua đám người một cái liền trông thấy Trì Tu.
Tuy khí sắc của Trì Tu nhìn qua không hồng nhuận như lúc còn ở nhà, nhưng so với bộ dạng sống dở chết dở của mấy thí sinh bên cạnh thì hoàn toàn đối lập, thêm việc y vừa cao vừa tuấn tú, khí chất lại tốt, khiến người khác có cảm tưởng y là hạc trong bầy gà.
“Sao rồi? Thân thể có chỗ nào không khỏe không?” Hàn Liệt cười tiến lên đón, quan tâm hỏi.
Trì Tu nghe thấy Hàn Liệt hỏi thăm sức khỏe của mình trước tiên, nỗi mệt nhọc do thời tiết nóng bức mang đến nháy mắt liền dịu đi, cười đáp: “Không có gì, nhờ vào túi hương với trà lạnh của ngươi cả.”
Vừa nhớ đến ánh mắt ghen tị hâm mộ hận của thí sinh bên cạnh lúc y đổ trà lạnh ra uống, y cảm thấy mát lòng vô cùng, đúng là trà lạnh tự chế của Hàn Liệt uống trong thời tiết oi bức thế này có thể khiến cho cả người sảng khoái vô cùng.
“Không hỏi ta thi ra sao sao?” Trì Tu cười hỏi.
Hàn Liệt tỏ vẻ “ngươi là kiêu ngạo của ta” mà nói: “Ta tin ngươi.”
Mặt Trì Tu lộ vẻ kinh ngạc, lập tức hóa hết thành từng tiếng cười khẽ, “Được ngươi tin tưởng là vinh hạnh của ta. Đi thôi, về nhà nào.”
“Ừa, về nhà thôi.” Hàn Liệt thấy tiếng “nhà” kia vô cùng dễ nghe.
Đến ngày công bố thành tích, hai người cùng nhau lên trấn, phía trước bảng thành tích người chen kẻ lấn tấp nập, đôi khi còn truyền ra vài tiếng kêu đầy hưng phấn “Ta trúng rồi, hahaha.”
Không thì sẽ truyền ra vài tiếng ai thán, sau đó có thể trông thấy được rất nhiều bóng người thất vọng rời đi, nhìn là biết thi rớt rồi.
Hai người cũng không vội đi coi mà ghé vào một quán trà ven đường uống vài chén, đợi khi nào người dần tản bớt đi thì mới đến đó xem.
Tên của Trì Tu rất dễ thấy, ngay tại vị trí đầu tiên trên bảng, y là án thủ của lần viện thử này, coi như là người có công danh, đồng thời được miễn lao dịch, miễn thuế, gặp tri huyện có thể không quỳ, còn có được đặc quyền không bị tùy tiện dụng hình phạt lên người.
Vì thành tích tốt nên y còn được liệt vào danh hiệu “bẩm sinh”, sau này hàng tháng còn được triều đình phân phát lương thực.
[*bẩm sinh (禀生): chỉ người tú tài có thành tích tốt nhất, được quốc gia chu cấp lương thực, tú tài có 3 hạng, 2 hạng còn lại không được chu cấp]
Hàn Liệt thầm nghĩ hiện tại Trì Tu đã được miễn thuế, có thể tính đến chuyện mua đất rồi, giống như mua nhà ở hiện đại vậy, ai lại không muốn sở hữu bất động sản cho riêng mình chứ, cậu cũng chỉ là người bình thường, dù xuyên qua đây rồi nhưng vẫn có quyền ôm mộng trở thành một tiểu địa chủ chứ.
“Sau này không phải nộp thuế ruộng nữa, nên chúng ta hãy mua thật nhiều đất đi.” Hàn Liệt cười nói.
Trong mắt Trì Tu hiện lên vẻ tán thưởng, nửa đùa nói: “Mua đất xong ngươi đi cày bừa ha?”
Sau đó còn nhìn lướt qua từ đầu đến chân Hàn Liệt một lần, rồi tỏ ra vẻ ghét bỏ, thân hình nhỏ yếu thế này sao có thể xuống ruộng làm việc được?
Hàn Liệt vừa nhìn đã hiểu được Trì Tu đang ghét bỏ cái gì, mặt cậu liền tối sầm, trợn mắt xem thường, thằng nhãi này đúng là chọt trúng ngay điểm đau của cậu, thứ mà cậu không hài lòng nhất hiện tại là cái thân hình nhỏ yếu này đấy được chưa? Tay vừa không thể nâng, vai lại không thể gánh được gì đúng là khiến cho cậu cảm thấy thật nhục, bảo sao mấy cực phẩm kia ghét bỏ cậu làm ít việc quá.
“Ta chỉ đùa chút thôi, ngươi không cần để ý, nhà chúng ta có mua đất thì cũng không để cho ngươi phải xuống cày đâu.” Trì Tu thấy vẻ mặt cậu xấu đi, lập tức thu hồi ánh mắt trêu chọc lại mà an ủi giải thích.
Hàn Liệt hừ một tiếng, “Ta cũng đâu ngốc đến thế, vừa có tiền mua đất vừa không cần phải nộp thuế, ta bỏ tiền ra thuê người về làm là được, chẳng tốn sức tí nào, thế nhưng ngươi lại ghét bỏ ta như vậy làm ta đau lòng lắm đó.”
Nói xong còn bày ra bộ dáng “ngươi khi dễ ta, ta đau khổ lắm”, khiến Trì Tu phải cười ra tiếng, “Ngươi là tiểu phu lang của ta, sao ta có thể ghét bỏ ngươi được? Cơ mà thân hình này của ngươi quả thật cần phải bồi bổ thêm, chúng ta tiện đường ghé mua chút thịt rồi hẵng về nhà.”
“Hừ, ngươi mà ghét bỏ ta thật thì ta hưu ngươi liền.” Hàn Liệt hơi hơi ngạo kiều, nói một cách nửa đùa nửa thật.
Trì Tu hiểu được ẩn ý trong câu nói của cậu, thầm nghĩ tính tình người này tuy dương quang sáng sủa, nhưng trong mắt lại không chấp nhận được bất cứ hạt cát lẫn vào nào, y ôn hòa cười nói: “Yên tâm đi, ngươi gây họa cho mình ta đủ rồi, ta sẽ không để ngươi có cơ hội gây họa cho người khác đâu, nên ta tuyệt đối sẽ không ghét bỏ ngươi.”
Lời hứa hẹn vui đùa kia lại mang theo ý nghiêm túc bên trong, y đã động tâm rồi, sao có thể để người trốn thoát được.
Hàn Liệt nguýt y một cái, “Ngươi mới là người gây họa ấy.”
Phu phu hai người vừa đi vừa trò chuyện, không khí khá hài hòa, bỗng dưng một giọng nam mềm mại lại vang lên bên tai bọn họ, đánh vỡ bầu không khí thoải mái kia.
“Tu ca ca.” Trong thanh âm kia còn mang theo vẻ hưng phấn cùng triền miên.
Hàn Liệt sững người, trên thân nổi một tầng da gà, nam nhân mà lại có thể phát ra thanh âm ngượng ngùng triền miên đến như vậy, chắc chắn là đóa tiểu bạch hoa trong truyền thuyết kia rồi.
Hết chương 23
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!