Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 30: Cạnh tranh
Ghế phổ thông dưới lầu rất nhanh ngồi đầy, Mộ Thần nhìn thấy cửa lớn phòng đấu giá bị đóng lại, ý thức được từ giờ khắc này đã bắt đầu, hội đấu giá chỉ được phép vào không cho phép ra.
“Đây là sắp bắt đầu rồi sao?” Diệp Thạch nâng cằm tràn đầy tò mò, ánh mắt đảo quanh hỏi thầm.
Rốt cuộc thì y vẫn chỉ là tâm tính thiếu niên, lần đầu tiên nhìn thấy trường hợp to lớn như vậy, Diệp Thạch nhịn không được mà kích động.
Mộ Thần gật đầu trả lời: “Đúng vậy.”
“Cảm tạ mọi người đã đến hội đấu giá, bây giờ ta tuyên bố, hội đấu giá chính thức bắt đầu! Bây giờ chúng ta sẽ mang kiện thương phẩm thứ nhất lên đấu giá, phù cấp ba, Ngự Phong Phù!”
“Phù này từ một vị phù sư cấp ba làm ra, có thể đề cao tốc độ của tu luyện giả dưới võ linh hai mươi lần.”
“Tốc độ gấp hai mươi lần có ý nghĩa như thế nào, ta nghĩ không cần ta nhiều lời nhỉ. Được rồi, Ngự Phong Phù cấp ba, giá khởi điểm mười ngàn nguyên thạch.” Đấu giá sư trên đài đầy nhịp điệu nói.
Tốc độ gấp hai mươi lần có ý nghĩa như thế nào? Nó có ý nghĩa là sau khi gặp phải cường địch, ngươi sẽ có lợi khí chạy thoát thân, như sau khi giết người phóng hỏa thì có thể chuồn mất, ý nghĩa: có thứ này, không chừng liền có thêm một cái mạng!
Mộ Thần híp mắt, phù sư cấp ba tìm trong Mặc Thành cũng không có một người, trình độ trân quý của tấm phù này có thể nghĩ.
Diệp Thạch há to miệng, không dám tin mà nói: “Mười ngàn nguyên thạch? Giá khởi điểm của kiện thương phẩm thứ nhất đã là mười ngàn nguyên thạch?”
Mộ Thần cười nói: “Đây là vật bán đấu giá thứ nhất, tương đối trân quý, cho nên có chút mắc.”
Diệp Thạch bĩu môi, không cho là đúng trừng mắt nhìn Mộ Thần một cái, “Đây là có chút mắc sao? Đây là rất mắc rất mắc đó.”
Mộ Thần gật gật đầu, “Đúng, rất mắc rất mắc.”
Mộ Viễn Phong đúng là chịu tiêu tiền cho Mộ Thần, nhất là sau khi Mộ Thần xuyên qua đây, Mộ Viễn Phong cảm thấy nhi tử lạc đường biết quay lại, cũng không loạn tiêu tiền, hắn càng hào phóng với Mộ Thần, sợ việc không có tài nguyên kéo chân sau nhi tử, may là như thế, mà toàn bộ tài sản trên người Mộ Thần cũng chỉ có năm nghìn nguyên thạch.
“Mười một ngàn.”
“Mười hai ngàn.”
“Mười lăm ngàn.”
“Hai mươi ngàn.”
…
“Năm mươi ba ngàn.”
… …
Giây phút trầm mặc ngắn ngủi qua đi, một trận thanh âm gọi giá liên tiếp vang lên, rất nhanh giá cả của Ngự Phong Phù đã bị đưa lên hơn năm mươi ngàn, âm thanh gọi giá đều là từ trong ghế lô bên ngoài truyền ra, hơn phân nửa người ngồi trong ghế lô bên ngoài là các nhân vật có danh dự uy tín của các đại gia tộc trong Mặc Thành.
Mộ Thần phát hiện ba người Mộ Kha, Mộ Viễn Phong và Mộ Viễn Hàng ngồi trong ghế lô số 3, cũng có người gọi giá.
Diệp Thạch mở to mắt, khó chịu lảm nhảm nói: “Một đám người nhát gan, chỉ biết mua phù chạy trốn, thật vô dụng, không có chí khí.”
Mộ Thần xoa xoa mũi, phụ họa nói: “Đúng vậy, đúng vậy! Đám người này đúng là không có tiền đồ.”
Diệp Thạch lạnh lùng liếc mắt nhìn Mộ Thần, hỏi: “Ngươi mua nổi không?”
Mộ Thần vội vàng lắc đầu, “Mua không nổi.” Cho dù là giá khởi điểm, hắn cũng chỉ mua nổi nửa tấm.
“Ngươi ngay cả mua cũng không nổi, còn dám nói người ta không có tiền đồ.” Diệp Thạch liếc nhìn Mộ Thần rồi nói.
Mộ Thần: “…” Ta đây không phải là vì phối hợp với em sao?
Diệp Thạch thở dài, đầy chán nản gục xuống bàn, “Ta lại càng mua không nổi, ta ngay cả thịt cũng ăn không được.”
Mộ Thần nhìn Diệp Thạch, nhân cơ hội mở miệng nói: “Ngươi tới Mộ gia ở đi, một hai chén thịt thì ta cung ứng được.”
Diệp Thạch cười lạnh nhìn Mộ Thần, “Sao? Ngươi chê ta ở bên ngoài dọa người?”
Mộ Thần cười khan, nói: “Làm sao có thể? Ta chỉ là sợ em quá cực khổ, ta đây là đau lòng em.”
Diệp Thạch hừ lạnh một tiếng, không cho là đúng, trừng Mộ Thần, nói: “Ta không tới nhà ngươi, ta muốn ở tửu lâu giết heo.”
Mộ Thần đảo mắt, ngẫm nghĩ một khắc, dụ dỗ nói: “Em mỗi ngày ở tửu lâu giết heo, người ta cũng không cho em một khối thịt heo ăn, em tới ở nhà của ta, ta sẽ kêu phòng bếp mỗi ngày làm cho em một cái giò heo, thế nào?”
Diệp Thạch nuốt một ngụm nước bọt, bình phục tâm tình một chút,sau đó hung hăng trừng Mộ Thần một cái, tức giận nói: “Ngươi cho rằng ta là người như thế nào, dễ thu mua như vậy? Một cái heo giò liền lừa được ta?”
Mộ Thần đảo mắt, dựng lên hai ngón tay, nói: “Bằng không, hai cái giò heo.”
Hô hấp của Diệp Thạch trở nên ồ ồ, ánh mắt không kiềm được dao động, trái tim đập bịch bịch, Diệp Thạch liếm liếm môi, cắn răng nói: “Ngươi đừng nghĩ tới việc hấp dẫn ta, ta sẽ không bị ngươi hấp dẫn, ngươi cái tên hỗn đản này!”
Mộ Thần mắt không chớp nhìn Diệp Thạch, cân nhắc hồi lâu rồi nói: “Lại thêm một con gà quay?”
Diệp Thạch hung hăng đá Mộ Thần một cước, Mộ Thần ôm chân nhảy dựng lên, “Em làm gì vậy?”
Diệp Thạch trừng mắt nhìn Mộ Thần, Mộ Thần ngay dưới ánh mắt của Diệp Thạch, ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Diệp Thạch phẫn uất mà vò quần áo, tên Mộ Thần này thật quá đáng, cứ như vậy hấp dẫn y, y sắp không nhịn được mà bị hấp dẫn rồi! Diệp Thạch hừ lạnh một tiếng, quay đầu.
Hội đấu giá tiến hành đâu vào đấy, cuối cùng Ngự Phong Phù được người mua với cái giá sáu mươi bảy ngàn.
… …
Sau khi Ngự Phong Phù đã được đấu giá xong, kiện thương phẩm đấu giá thứ hai liền bình thường hơn rất nhiều, là một cây bút vẽ phù tinh xảo, lông bút được làm từ lông của Huyết Vĩ Lộc, cán bút lấy Gỗ Tơ Vàng làm ra, cũng coi như trân quý, bị người ta lấy giá một ngàn năm trăm nguyên thạch mua đi.
Kế tiếp, các loại vũ khí, đan dược, phù chú và các thứ được nhà đấu giá lấy ra nhấc lên một vòng lại một vòng cao trào.
Trên đài bán đấu giá xuất hiện một thanh chủy thủ, dài khoảng một thước, khi chủy thủ được lấy ra, ánh mắt Diệp Thạch liền sáng lên.
“Thanh chủy thủ này tên là Long Tuyền, được làm ra từ bàn tay của một vị luyện khí đại sư, chém sắt như chém bùn, kiến huyết phong hầu, giá khởi điểm là ba trăm nguyên thạch.” Người bán đấu giá giới thiệu đơn giản rồi nói giá khởi điểm.
“Năm trăm.” Đấu giá sư vừa dứt lời, Mộ Thần lập tức ra giá.
Trang Du ngồi ở dưới đài, nhíu mày hỏi: “Mới vừa rồi hình như là thanh âm của Mộ Thần.”
Trần Mạc Nhiên gật đầu, “Không sai, là hắn.”
Trang Du híp mắt, kỳ quái hỏi: “Không phải là hắn sử dụng kiếm sao? Sao hắn lại cảm thấy hứng thú với chủy thủ?”
“Cái này ta không biết.” Trần Mạc Nhiên lắc đầu nói.
Giá cả rất nhanh đã bị đẩy lên tám trăm, cuối cùng thanh chủy thủ kia bị Mộ Thần lấy giá một ngàn hai trăm nguyên thạch mua xuống.
“Mộ Thần thật là giàu.” Trần Mạc Nhiên chua chua nói. Lúc trước hắn hỏi Mộ Thần mượn nguyên thạch, Mộ Thần không cho mượn, hiện tại lại xài nhiều nguyên thạch như vậy chỉ để mua một thanh chủy thủ.
Nhân viên của nhà đấu giá mang chủy thủ tới phòng tiến hành việc giao dịch nguyên thạch cùng Mộ Thần.
Diệp Thạch ngồi ở một bên, cực lực ngụy trang rằng y không thèm để ý, nhưng đôi mắt vẫn không tự giác dừng lại trên thanh chủy thủ, trong mắt tràn đầy khát vọng.
“Tặng cho em.” Mộ Thần đưa thanh chủy thủ cho Diệp Thạch.
Diệp Thạch hơi bất ngờ nhìn Mộ Thần, hỏi: “Tặng cho ta? Vì sao?”
“Không phải là em rất thích nó sao? Em thích nên ta mới đưa cho em.” Mộ Thần đương nhiên nói.
“Ngươi rốt cuộc đang đánh chủ ý gì?” Diệp Thạch hoài nghi nhìn Mộ Thần.
Mộ Thần cười cười, nghiêng đầu trêu tức: “Em không thấy ta như vậy rất oai sao?”
Diệp Thạch trừng mắt nhìn Mộ Thần một cái, đoạt lấy chủy thủ trong tay Mộ Thần, nói: “Ngươi tự nói là tặng cho ta, ta sẽ không trả tiền lại cho ngươi đâu đấy.”
Mộ Thần gật đầu, “Yên tâm đi, ta đã nói là ta tặng cho em, vậy đó chính là của em.”
Diệp Thạch nghe vậy, cảm thấy mỹ mãn thu thanh chủy thủ lại.
“Vật bán đấu giá kế tiếp chính là Băng Liên Thủy, bình Băng Liên Thủy này được hóa thành sau khi đóa Băng Liên trân quý nhất héo tàn trong hơn một ngàn đóa sen quý, có lợi rất lớn đối với tu luyện giả tu luyện công pháp thủy hệ, giá khởi điểm là hai ngàn nguyên thạch.” Thanh âm đấu giá sư rõ ràng truyền vào ghế lô.
Sắc mặt Mộ Thần hơi đổi, Diệp Thạch thấy sắc mặt Mộ Thần biến đổi, trong lòng không khỏi có chút khác thường.
Địa phương truyền tin tức nhanh nhất, trừ bỏ thanh lâu thì chính là tửu lâu, Diệp Thạch làm việc trong tửu lâu nên đã sớm biết, Trang Du vẫn luôn muốn có Băng Liên Thủy, mà vài đệ tử nhà giàu bên cạnh hắn, đang vì hắn bày mưu tính kế.
“Ba ngàn.” Thanh âm đấu giá sư vừa dứt, một giọng nói thanh lệ liền vang lên.
Người kêu giá chính là tiểu thư Thủy gia – Thủy Linh Lung, Thủy Linh Lung tu luyện Băng Tâm quyết, nếu như có được Băng Liên Thủy thì sẽ giúp được không ít.
“Ba ngàn năm.” Thanh âm Trần Mạc Nhiên vang lên.
“Bốn ngàn.” Thủy Linh Lung nhăn mi, rất nhanh liền kêu tiếp.
“Bốn ngàn năm.” Thanh âm Trần Mạc Nhiên lần thứ hai vang lên, chỉ là khí thế đã có chút không đủ.
“Năm ngàn!” Thủy Linh Lung bị tình thế bắt buộc.
“Năm ngàn một trăm.” Trần Mạc Nhiên cắn răng kêu lên.
Thanh âm kêu giá đình trệ một hồi, lần nữa vang lên, “Năm ngàn hai.” Thủy Linh Lung kêu.
Mộ Thần híp mắt, nghe thanh âm của Thủy Linh Lung, hẳn là cũng sắp tới cực hạn rồi, dựa theo nguyên văn, người tranh đoạt Băng Liên Thủy cùng Thủy Linh Lung chính là Mộ Thần, Thủy Linh Lung cũng sẽ bởi vì sự kiện này mà ghi hận nguyên chủ.
Mộ Thần nghiêng đầu, hắn đã quyết định sẽ không tham gia vào trận tranh đoạt Băng Liên Thủy này, không biết nếu bớt đi hắn tranh đoạt, Trang Du có thể có được Băng Liên Thủy hay không nhỉ?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!