Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 89: Xung đột
“Đây là cho ta?” Diệp Thạch cầm một xấp phù chú hỏi.
“Đúng vậy!” Mộ Thần đương nhiên nói.
“Ngươi cho ta cái này làm gì a?” Diệp Thạch hỏi.
“Bách Quyết Luyện Thể tu luyện kế tiếp cần cóhỏa phụ trợ, hỏatrong phù này đại khái có thể bảo lưu thời gian một nén nhang, ngươi có thể trực tiếp dùng nó đi tu luyện, cũng có thể thử thu lấy nó, tuy rằng hỏa này mỏng manh một chút, nhưng mà phẩm chất cũng không tệ lắm.” Mộ Thần giải thích.
Diệp Thạch cẩn thận đem một xấp phù thu lại, sáng lạn cười, nói: “Ta biết rồi.”
Diệp Thạch nắm tay Mộ Thần, hướng phía học viện đi.
“Kinh tiền bối đối với ngươi tốt sao?” Mộ Thần tùy ý hỏi.
Diệp Thạch gật đầu, nói: “Rấttốt a! Trừ bỏ…” Lão cùng chính mình đoạt bánh ngọt Mộ Thần làm cho mình ăn, điểm này không tốt lắm.
Sư phụ tên kia, sau khi đoạt, lão còn ngại bánh ngọt linh khí thấp, nói dùng nguyên liệu nấu ăn đều là hàng rách nát, còn nói kêu Mộ Thần dùng nguyên liệu tốt một chút nấu ăn.
“Trừ bỏ?” Mộ Thần có chút khó hiểu nhìn Diệp Thạch.
Diệp Thạch lắc lắc đầu, nói: “Không có gì! Sư phụ hắn rất tốt, chỉ là, có chút tham ăn…”
Mộ Thần ném cái xem thường, bộ dạng này của Diệp Thạch lại dám nói Kinh Sí Diễm tham ăn, nói: “Hắn đối với ngươi đã rất tốt rồi.”
… …
“Diệp Thạch, ngươi quá đáng!” Trang Du đứng ở trên cầu thang bên ngoài học viện, lòng đầy căm phẫn chỉ trích Diệp Thạch.
Diệp Thạch siết chặt tay, sắc mặt lập tức tối tăm vô cùng, Trang Du tiện nhân này, hắn đã một lần hai lần trốn tránh hắn, Trang Du lại cứ một lần lại một lần xuất hiện trước mặt của hắn khiêu chiến tính nhẫn nại.
“Trang Du, ngươi rốt cuộc muốn cái gì?” Diệp Thạch nghiến răng nghiến lợi trừng Trang Du.
Mộ Thần híp mắt, đứng ở bên người Diệp Thạch, khó hiểu nhìn Trang Du.
Trang Du nhìn Mộ Thần, ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt đầy căm phẫn nói: “Diệp Thạch, Diệp Dung nói như thế nào đều là muội muội của ngươi a! Liền tính ngươi hiện giờ là đồ đệ của Kinh tiền bối, thân phận không tầm thường, ngươi cũng không nên vong ân phụ nghĩa, khinh thường muội muội của ngươi, lại càng không nênxuống tay với muội muội của ngươi!”
Diệp Dung điềm đạm đáng yêu đứng ở bên người Trang Du, bên người Trang Du vây quanh một đám hộ hoa sứ giả, một vòng người, đều đầy chỉ trích nhìn Diệp Thạch.
Diệp Thạch nhìn vẻ mặt Trang Du chính khí lẫm liệt, răng nanh cắn ca ca rung động.
Tiện nhân, từ nhỏ đến lớn, Diệp Dung ngáng chân mình biết bao nhiêu, hắn có thể nhịn không giết nàng là đã đủ khoan dung rộng lượng, Trang Du tên hỗn đản này, cái gì cũng không biết, dựa vào cái gì đi khoa tay múa chân.
Mộ Thần mí mắt nhảy, trong truyện Trang Du là một thiếu niên giàu có tinh thần trọng nghĩa, hắn thích trợ giúp người yếu, trừng ác người xấu, hiện tại là tinh thần trọng nghĩa của Trang Du bùng nổ sao?
Trang Du đứng trên bậc thang, trên cao nhìn xuống nhìn Diệp Thạch, trên mặt tinh xảo tràn đầy chính khí.
Diệp Thạch cúi đầu, bỗng nhiên nâng mắt, âm trầm nhìn Trang Du, thâm sắc âm lãnh nói: “Tiện nhân luôn xen vào việc của người khác!”
Trang Du nhìn thấy Diệp Thạch tràn đầy châm chọc, biểu tình trên mặt lập tức nứt ra rồi.
Chung quanh vây quanh không ít đệ tử xem náo nhiệt, cảm giác đến từng đạo ánh mắt trêu tức kia, sắc mặt Trang Du một trận nóng lên.
“Diệp Thạch, ngươi quả thực không có thuốc chữa.” Trang Du tức giận nói.
Diệp Thạch cười lạnh hai tiếng, nói: “Ta không có thuốc chữa? Ngươi mới không có thuốc chữa a! Làm sao vậy, nhiều nam nhân như vậy thỏa mãn không nổi ngươi, liền nữ nhân ngươi đều không buông tha, ngươi không phải là cùng nàng có một chân đi? Ngươi cũng thật là nam nữ đều ăn a!”
Mộ Thần: “…”
“Ngươi… Ngươi nói hưu nói vượn.” Trang Du bất mãn mà nói.
“Ta nói hưu nói vượn, ngươi cùng nàng không có gì, ngươi dựa vào cái gì vì nàng xuất đầu, ngươi thật sự là tao không giới hạn, ngươi sao có thể tiện như vậy chứ.” Diệp Thạch trợn mắt lên nói.
Mộ Thần: “…”
Trang Du mặt đỏ lên, đầy bất mãn nhìn Diệp Thạch, Diệp Thạch người này, tại sao lại giống như ác nhân cáo trạng trước, rõ ràng là hắn đánh muội muội của mình, lại vu hãm mình.
Trang Du ánh mắt chuyển đến trên người Mộ Thần, thấy vẻ mặt Mộ Thần thân thiết nhìn Diệp Thạch, tâm tình không khỏi có chút nóng nẩy.
Nguyên bản chiếu theo ý nghĩ của hắn, hắn vì Diệp Dung xuất đầu, Mộ Thần nhận rõ ràng bộ mặt đích thực của Diệp Thạch, sau đó chủ động rời đi Diệp Thạch.
Nhưng mà, nhìn bộ dáng hiện tại của Mộ Thần, một chút đều không có ghét bỏ bộ dáng của Diệp Thạch, Diệp Thạch rốt cuộc có cái gì tốt, hắn rõ ràng xấu như vậy.
Luân tài ăn nói, “Thiên chân thiện lương” Trang Du đương nhiên không phải là đối thủ của Diệp Thạch.
“Diệp Thạch, ngươi quá đáng, ta hôm nay nhất định phảihảo hảo giáo huấn ngươi.” Trang Du nghiêm trang nói.
Diệp Thạch hừ lạnh một tiếng, cười nhạo nói: “Ai nha, ta thật sợ ngươi a! Tiểu kỹ nữ, phóng ngựa lại đây đi!”
Mộ Thần: “…”
Trang Du mặc dù là siêu nhiên xuất trần, nhưng mà bị Diệp Thạch kích thích như vậy, sắc mặt cũng khó có thể nhìn.
“Ngươi…” Trang Du nhịn không được một chưởng hướng phía Diệp Thạch bổ tới.
Diệp Thạch nhìn thấy Trang Du ra tay, trong lòng một trận kinh hỉ, hắn chờ chính là Trang Du ra tay trước, trường học là cấm chỉ đánh nhau ẩu đả, nhưng mà Trang Du ra tay trước, chính mình lại ra tay, vậy mình nhiều lắm chỉ là nạn nhân.
Diệp Thạch có chút kích động đón nhận chưởng phong của Trang Du, hai người nhanh chóng chiến thành một đoàn.
Kinh Sí Diễm ra tay hung ác bá đạo, Diệp Thạch đi theo Kinh Sí Diễm học tập một đoạn thời gian, ra tay cùng Kinh Sí Diễm một dạng tàn nhẫn.
Trang Du tuy rằng thoạt nhìn yếu đuối, nhưng hắn là nhân vật chính có bàn tay vàng, lại là tam tinh võ sư, thực lực tất nhiên cũng không kém.
“Phanh.” Hai người hung hăng chạm nhau một chưởng, chưởng phong đối nhau khiến cho nổ mạnh, kinh sợ không ít người.
Diệp Thạch cùng Trang Du đều là vòng thứ ba không cần thử đã tiến vào học viện, rất nhiều người cũng hoài nghi thực lực của hai người có cùng thiên phú của bọn họ tương xứng hay không, giờ phút này hai người ra tay, trong lòng mọi người về điểm hoài nghi này lập tức tan thành mây khói.
Chung quanh người xem náo nhiệt, nhất thời khe khẽ nói nhỏ lên.
“Lam thiếu, chúng ta nên ra tay sao?” Một hộ hoa sứ giả của Trang Du hỏi Lam Nhược Phong.
Lam Nhược Phong nhíu mày, đây là Trang Du cùng Diệp Thạch tranh đấu, bọn họ nếu như ra tay, sẽ có vẻ như Trang Du không bằng Diệp Thạch.
“Chờ một chút đi.” Lam Nhược Phong nói.
“Diệp Thạch thật sự là thô lỗ, ra tay ác như vậy.” Một hộ hoa sứ giả khác của Trang Du nhịn không được nói.
“Đúng vậy!” Lam Nhược Phong híp mắt nói.
Bên kia đệ tử xem náo nhiệt, một đám hưng trí bừng bừng nhìn hai người đối chiến.
“Diệp Thạch, thật là lợi hại a!”
“Trang Du tiểu bạch kiểm này, thoạt nhìn yếu đuối, không nghĩ tới cũng không kém.”
“Hai người này thực lực tuy rằng chỉ cótam tinh võ sư, nhưng mà chiến lực đều phải so sánh cùng ngũ tinhvõ sư…”
… …
Hai người càng đánh càng hung, Trang Du công lâu không được, không khỏi có chút nôn nóng.
Diệp Thạch thu thập không được Trang Du, trong lòng cũng không chịu nổi.
Một lúc sau, chênh lệch của hai người từ từ hiển lộ ra, trình độ nguyên lực của Trang Du cùng Diệp Thạch không sai biệt lắm, nhưng mà, trình độ thân thể, Trang Du lại kém Diệp Thạch một đường.
Tố chất thân thể của Diệp Thạch vốn đã tốt hơn so với Trang Du, lại trường kỳ tu luyện Bách Quyết Luyện Thể, xa không phải Trang Du có thể so sánh.
Diệp Thạch cảm thấy người khác không biết mục đích Trang Du vì Diệp Dung xuất đầu, hắn lại biết, Trang Du nói hiên ngang lẫm liệt như vậy, kỳ thật, mục đích của hắn chỉ có một, chính là để cho Mộ Thần chán ghét mình.
Trang Du đồ đê tiện này, có nhiều tân hoan cựu ái như vậy, vẫn là không buông tha Mộ Thần.
“Lam thiếu, tình huống của Trang thiếu hình như không quá tốt a!” Một nam tử bên người Lam Nhược Phong nói.
Lam Nhược Phong cau mày, trầm mặc nhìn đối chiến trong sân.
“Ba.” Một bàn tay của Diệp Thạch hung hăng tát ở trên mặt Trang Du, nhất thời một mảnh kinh hô.
Diệp Thạch híp mắt, hắn biết, muốn giết Trang Du là không có khả năng, nhưng mà, làm cho Trang Du ném mặt cũng là có thể.
Trang Du chỉ cảm thấy trên mặt mình nóng bừng, một bàn tay này của Diệp Thạch, không chỉ đánh vào trên mặt hắn, càng là đánh vào trong tâm hắn.
Nhìn mặt Trang Du sưng lên, sắc mặt Diệp Thạch nhất thời hiện lên vài phần khoái ý.
Diệp Dung thất kinh đứng ở một bên, nàng nguyên bản chỉ là muốn trả thù Diệp Thạch một chút, như thế nào đều không nghĩ tới, sẽ đem sự tình nháo thành như vậy.
“Vô liêm sỉ…”
Một cỗ uy áp kịch liệt hướng phía Diệp Thạch bao phủ lại, Diệp Thạch có chút thất kinh phát hiện mình không động đậy được.
Một cự chưởng khổng lồ hướng phía Diệp Thạch bao phủ xuống, sắc mặt của Diệp Thạch nhất thời trở nên vô cùng tái nhợt.
“Sư Tử Ngọc, ngươi cái hỗn đản không biết xấu hổ.” Một tiếng tức đến khó thở rống giận ngay sau đó vang lên.
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, Mộ Thần nhấc tay, nháy mắt ném ra hơn trăm tờ Viêm Hỏa Phù cùng Bạo Liệt Phù, chặn cự chưởng Sư Tử Ngọc rơi xuống, đồng thời nhảy qua, ôm Diệp Thạch lăn một vòng.
“Oanh.” Phù chú cùng cự chưởng đối nhau, tiếng nổ mạnh liên tiếp, địa phương lúc nãy Diệp Thạch đứng, xuất hiện một cái hố sâu có đường kính ba thước.
Diệp Thạch kinh ngạc nhìn Mộ Thần ôm mình, một búng máu của Mộ Thần phun tại trên mặt Diệp Thạch, đôi mắt Diệp Thạch một trận nóng lên.
Một trận đánh nhau kịch liệt vang lên.
“Kinh tiền bối cùng Sư tiền bối đánh nhau.” Không biết là ai hô một câu, ánh mắt của mọi người đồng thời hướng phía không trung nhìn qua.
“Sư Tử Ngọc, ngươi cái đồ không biết xấu hổ, tiểu bối đánh nhau, ngươi lại nhúng tay vào.” Kinh Sí Diễm nghiến răng nghiến lợi nhìn Sư Tử Ngọc nói.
“Kinh Sí Diễm, nếu không phải là đồ đệ ngươi ra tay quá mức tàn nhẫn, ta cũng không đến mức như thế.” Sư Tử Ngọc không cho là đúng mà nói.
“Đồ đệ ngươi không phảichỉ trúng một bàn tay sao? Có gì đặc biệt hơn người, lại nói luận ra tay tàn nhẫn, như thế nào so được với ngươi.” Kinh Sí Diễm hai mắt bốc hỏa nhìn Sư Tử Ngọc.
Cũng may Mộ Thần phản ứng nhanh, nếu không một chưởng kia của Sư Tử Ngọc, Diệp Thạch không chết cũng trọng thương, bị thương nặng như vậy, thiên phú của Diệp Thạch cũng liền bị hủy bảy tám phần.
Bất quá, nhìn đoán không ra, Mộ Thần người này không lạnh không nóng, không có việc gì còn thích vào phòng bếp, cư nhiên có thể ngăn được một chưởng của Sư Tử Ngọc.
Hai người một lời không hợp, lần thứ hai vung tay đánh nhau, võ vương cường giả đối chiến, thanh thế to lớn khó có thể tưởng tượng.
“Đều dừng tay cho ta.” Một tiếng nổi giận truyền ra.
Mộ Thần hí mắt, thầm nghĩ: Thanh thế này, là tổng viện trưởng đi ra a!?
Diệp Thạch thất kinh ôm Mộ Thần, hỏi: “Mộ Thần, ngươi không sao chứ?”
“Không có việc gì.” Mộ Thần nói. Hắn chỉ là bị dư âm nổ mạnh làm cho bị thương, cũng không có trở ngại gì.
“Ngươi đã bị hộc máu.” Diệp Thạch run run nói.
Mộ Thần âm thầm nghĩ: Hộc máu ra mới không có việc gì, nếu bị nghẹn trong lòng, sẽ nghẹn thành nội thương.
Trang Du nhìn Mộ Thần, sắc mặt u ám, Diệp Thạch rốt cuộc là hạ cổ gì với Mộ Thần, cư nhiên làm cho Mộ Thần mạo hiểm nguy hiểm tánh mạng cứu hắn.
Mộ Thần cúi đầu, suy nghĩ hàng vạn hàng nghìn, trong nguyên văn, bất luận pháo hôi gì cùng Trang Du chính diện đối chiến, đều sẽ chết thực thảm.
Hắn mặc kệ Diệp Thạch cùng Trang Du đối chiến, chính là muốn nhìn một chút, hiện tại nội dung vở kịch đã cải biến, Trang Du còn sẽ có vận khí như trong truyện hay không, kết quả, Trang Du thật đúng là thân nhi tử của tác giả.
Tạ Đan Yên nhìn Mộ Thần, trong con ngươi hiện lên vài phần dị sắc.
“Đan Yên, ngươi làm sao vậy?” Trình Uyển Bạch hỏi.
Tạ Đan Yên lắc lắc đầu, nói: “Không có gì, chỉ là vừa rồi Viêm Hỏa Phù nổ tung, tựa hồ có một cỗ khí tức đặc biệt hỏa.”
“Đặc biệt hỏa?” Trình Uyển Bạch không hiểu mà hỏi.
Tạ Đan Yên gật gật đầu, nói: “Ân, như là dị hỏa.”
Trình Uyển Bạch không cho là đúng mà nở nụ cười, “Đan Yên, ngươi lầm đi, điều đó không có khả năng.”
Tạ Đan Yên cười cười, nói: “Chắc là ta lầm.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!