Xuyên Việt Chi Thần Húc
Chương 24
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
EDIT + BETA: Jeong
—–0—–
Ngày ấy thẳng đến trời tối, Bàng Trí cũng không đợi được Ôn Thần Húc, bất quá hắn cũng như ý nguyện được ăn gà quay, thịt kho tàu, cá chua ngọt, chỉ đáng tiếc là nó xảy ra trong mộng.
Sau ngày Ôn Thần Húc tới thăm hắn, Bàng Trí tiếp tục khổ hề hề trải qua thêm nửa tháng sống không bằng chết ở thôn trang rốt cuộc cũng được người ta vung tay thả ra.
Thời điểm bước ra thôn trang, Bàng Trí quả thực lại có cảm giác lại thấy ánh mặt trời, trong nháy mắt cảm thấy trời thật xanh, cỏ cũng thật xanh, ngay cả khuôn mặt của Phó thống lĩnh vũ vệ đưa hắn tới cửa thành vẫn….. Vẫn không vừa mắt.
Rời khỏi nhà giam, Bàng Trí cũng không về nhà, mà trước tiên đi Ôn phủ.
– Đi thong thả a ngài lặc! (không hiểu “ngài lặc” là ý gì nhưng khi search gg tui tìm ra bức này nè không biết có đúng không=))))
Bàng Trí một bộ dáng hi vọng về sau không gặp lại quay đầu nhìn Phó thống lĩnh phất phất tay, chờ quay đầu là khuôn mặt tươi cười hướng đại môn đi tới, lại bị thủ vệ ngăn cản.
– Xin hỏi ngài là vị nào? Tới phủ chúng ta làm gì?
Thủ vệ còn nói khách khí.
Bày ra vẻ mặt “Ngươi đùa ta chắc” nhìn người thủ vệ quen thuộc kia, Bàng Trí nói:
– Bàng thiếu gia ta ngươi cũng không biết?
Bàng thiếu gia thường đến phủ chỉ có một, thủ vệ đánh giá người trước mặt, tuy rằng hắn có chút béo, nhưng rõ ràng hình thể kém xa Bàng thiếu gia kia đó!
Thủ vệ còn đem hai hình thể so sánh trong đầu, Bàng Trí đã không kiên nhẫn đẩy hắn ra trực tiếp đi vào.
– Thần Húc, ca ca đã trở lại rồi đây!
Mới vừa bước vào viện môn Bàng Trí liền cao giọng hô.
Nghe được âm thanh hưng phấn kia Ôn Thần Húc từ trong phòng đi ra nhìn hắn, mắt sáng ngời, hắn hiện tại vẫn béo, bất quá so với quả bóng trước kia thì hiện tại chỉ xem như có chút béo mà thôi.
– Ta còn định lát nữa tới đón ngươi, không nghĩ tới ngươi đã trở lại rồi.
– Hắc hắc!
Bàng Trí cười cười đi đến trước mặt cậu.
– Có người đưa ta trở về, chỗ nào cần ngươi đón.
Hắn đã trở lại tự nhiên không có gì để nói, Ôn Thần Húc quét người hắn từ trên xuống dưới sau đó nói:
– Ngươi bây giờ khá tốt rồi, cần phải chú ý đừng để béo trở lại.
– Đó là đương nhiên.
Tuy rằng vẫn luôn oán giận những ngày ở thôn trang vừa khổ vừa mệt, nhưng khi Bàng Trí nhìn mình hiện tại trong gương, hắn liền cảm thấy không có gì để chê nữa.
Hắn vẫn luôn cho rằng mình sẽ không gầy xuống được, cho nên mới lười tốn tâm tư vào việc giảm cân. Hiện giờ chính mắt chính kiến mình vẫn có thể gầy xuống, hắn sao lại để ý chút khổ mệt kia chứ.
– Nhớ lại những ngày ở thôn trang, ta cũng không dám béo trở lại.
Tuy nói không để ý, nhưng nhớ lại một tháng lăn lộn ở đó Bàng Trí tấm tắc hai tiếng.
Nói đến cái này, Ôn Thần Húc tò mò hắn ở thôn trang đến tột cùng là làm gì mà mới một tháng đã gầy xuống vài vòng như vậy, liền hỏi:
– Ở thôn trang làm những gì vậy?
– Ngươi không biết đâu, mấy người ở đó quả thực không phải người. Mỗi ngày mặt trời còn chưa mọc liền phải thức dậy, sau đó đi theo cái người gọi là Phó thống lĩnh kia, bị hắn xem như tân binh mà thao luyện…. Hơn nữa mỗi giờ ăn ta đều ăn không vô, so với cơm heo càng khó ăn hơn. Ngày đầu tiên ta không chịu ăn, bọn họ cũng không bức ta, bất quá lúc sau thật sự đói không chịu nổi, ta còn chọn mấy món kinh khủng kia, mấy thứ đó đã khó ăn họ còn không cho ta ăn no.
Vừa nói xong, Bàng Trí liền cảm thấy hành vi của mấy người ở thôn trang quả thực khánh trúc nan thư (2).
(2): Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Cựu Đường Thư – Truyện Lý Mật” có nghĩa là dù có chặt hết rừng tre làm thẻ cũng không thể kể hết tội lỗi.
– Còn có ngày mà ngươi tới, ta vốn nghĩ muốn nhờ ngươi cấp cho ta một chút gà quay gì đó, đáng tiếc không gặp lại ngươi. Kết quả buổi tối ngày hôm đó ta liền nằm mơ mơ thấy một đống đồ ăn ngon, buổi sáng tỉnh lại phát hiện cả tay đều là dấu răng, thiếu chút nữa cũng đem chính mình gặm sạch.
Bàng Trí nói xong, Nhậm Giai Lâm nhịn không được nở nụ cười, Ôn Thần Húc có chút ngượng ngùng nhớ lại ngày đó mình còn đang ở thôn trang đã ngủ quên, sau khi tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên giường trong phòng mình.
– Ngươi hiện tại còn muốn ăn không? Ta kêu người làm một ít mang tới.
Ôn Thần Húc nghĩ về sau đốc thúc hắn duy trì thói quen chạy bộ mỗi ngày, ăn một chút thịt cũng không có gì, rốt cuộc đó cũng không phải là vấn đề dinh dưỡng.
– Vậy rất tốt!
Bàng Trí không ngừng gật đầu, nuốt nước miếng một bộ thèm thuồng.
Những ngày ở thôn trang một chút thịt cũng chưa ăn, nhưng thịt nơi đó làm ra, thôi chẳng cần đề cập tới cũng thế thôi!
Gà quay chung mấy loại dầu hề hề(?) linh tinh đều được, Ôn Thần Húc kêu Thanh Nhất vào bếp lấy một con gà chưng ra đây.
Đầu bếp đem gà mới giết đi ướp, gà được nhồi đầy nấm hương, đầy dinh dưỡng cũng không quá nhiều dầu mỡ.
Sau khi đem gà đặt trên bàn, Bàng Trí trực tiếp động tay kéo đùi gà ra gặm, đồng thời trong lòng cảm thấy một con gà như thế không đủ để cho hắn ăn, lại nghĩ trong đầu có nên kêu người đem thêm một con tới hay không.
Nhưng mà, sự thật là hắn vừa ăn xong hai cái đùi gà, một cặp cánh gà, một nửa lưng gà hắn lại phát hiện…. Hắn cư nhiên không thể ăn vô nữa!
Sao có thể! Nhớ rõ trước đây thiếu gia hắn chính là có thể một hơi ăn hết một con vịt, một con cá, một cặp chân giò cũng không thở dốc, hiện giờ sao có thể bị một con gà làm cho no chứ!
Bất quá, mặc hắn trừng mắt thế nào nhìn phần thịt gà với hai cái chân gà còn dư lại, sự thật vẫn không thay đổi, hắn chẳng cách nào ăn tiếp, Bàng Trí lại đánh một cái ợ.
– Ăn không vô thì thôi.
Thấy hắn một bên ợ một bên gắt gao nhìn chằm chằm mâm, Ôn Thần Húc nói.
– Thần Húc, sức ăn của ta thu nhỏ rồi!
Bàng Trí quay đầu vẻ mặt như chịu đả kích lớn.
– Vậy không phải tốt sao?
Sức ăn nhỏ lại thì ăn ít hơn, như vậy sẽ không béo lại.
– Chính vì như vậy nên nếu đụng tới món ta thích liền không có biện pháp ăn tận hứng!
Bàng Trí nói.
Hồi tưởng lại bộ dáng hắn gặp trúng món yêu thích có thể một hơi ăn mười bàn, tựa hồ minh bạch vì sao hắn lại béo như vậy, Ôn Thần Húc cảm thấy bây giờ thì tốt hơn rồi, vì thế nói sang chuyện khác.
– Hiện giờ ngươi đã gầy xuống rồi, không trở về nhà sao?
– Về nhà có tự do bằng nơi của ngươi đâu, mấy ngày nữa lại nói.
Bàng Trí đáp.
Nói xong, miễn cưỡng gặm thêm một cái chân gà Bàng Trí lấy khăn ra lau miệng xoa xoa tay đứng dậy đẩy xe lăn cậu nói:
– Đi, ta thật vất vả mới thoát khỏi nhà giam đó, đừng lãng phí thời gian, chúng ta đi dạo đi.
Đẩy cậu ra sân, Bàng Trí lại nói:
– Sao ta lại cảm thấy không cần dùng sức vẫn có thể đẩy ngươi?
Thấy hắn cảm giác được, Ôn Thần Húc cười nói:
– Đây là xe lăn mới ta vừa kêu người làm, linh hoạt đến cả ta vẫn có thể đẩy được mà không có vấn đề gì, hơn nữa nơi này còn có thêm cái bàn nhỏ.
Thấy cậu đem một tấm ván gỗ ra cho mình xem, đích xác có thể đặt đồ vật, Bàng Trí nói:
– Như vậy rất tiện.
Ra trước phủ, trên đường gặp Liên phu nhân, bà ta cười nói, trong sáng ngoài tối khen nhi tử chính mình, ám phúng hai người suốt ngày ăn không ngồi rồi không hổ với cái danh ăn chơi trác táng.
Bàng Trí không khách khí châm chọc trở về, trong lòng vẫn còn có chút khí không thuận được. Bất quá chỉ là thiếp của quan lục phẩm liền dám châm chọc hắn, ở nhà chẳng biết đối xử với Ôn Thần Húc như thế nào. Chờ đó, bà tốt nhất đừng ra cửa, nếu ra cửa coi chừng bị người ta trùm bao tải!
Ôn Thần Húc không vì lời nói của bà ta mà khơi gợi chút cảm xúc gì, phát hiện hắn tựa hồ có chút không cao hứng, vì thế nói:
– Chỉ là một người râu ria, lời nói của bà ta để trong lòng làm gì.
– Đúng vậy, đồ vật như vậy ta mới lười để trong lòng!
Bàng Trí tinh thần phấn chấn, đẩy cậu trên phố nhìn xung quanh, suy tư nghĩ muốn đi đâu chơi.
Hắn còn chưa quyết định đi đâu, đã có người cố tình tới kiếm chuyện.
– Uy, này không phải là khổng lồ thiếu gia và Ôn đại thiếu gia sao? Một đoạn thời gian không thấy, suýt nữa thì nhận không ra.
Một công tử một thân áo gấm mang theo một đám tùy tùng du đãng trên phố, đang lúc cảm thấy nhàm chán thì thấy được hai người.
Nhìn người đột nhiên xuất hiện chặn phía trước một bộ dáng ngữ điệu âm dương quái khí, Bàng Trí trợn trắng mắt.
– Lưu Bảo Tử, chó ngoan không cản đường!
Lưu Bảo Tử bởi vì lời này sắc mặt trong nháy mắt đen xuống, liếc mắt nhìn hai người rồi lướt qua phía sau, chú ý tới bọn họ chỉ dẫn theo hai người lập tức cười lạnh nói:
– Các ngươi một là tên mập chết tiệt, một là thằng què, còn dám kiêu ngạo trước mặt ta? Lần trước đánh sập cửa hàng của ta, bút trướng này hôm nay chúng ta cùng nhau tính sổ cho tốt đi.
– Miệng chó không phun ra được ngà voi, a, tính sổ? Ta như thế nào lại không biết chó cũng có thể tính sổ?
Lại lần nữa bị hắn trào phúng là chó, Lưu Bảo Tử đối diện lập tức tức giận liền thuận tay cầm bình sứ sạp bên cạnh ném qua.
– Không dẫn theo người còn dám ở trước mặt ta ngông cuồng?! Đánh bọn hắn cho ta!
Nghiêng đầu né tránh bình sứ, nhìn gã phân phó một đám người động thủ, Bàng Trí không những không sợ hãi ngược lại vẻ mặt khinh thường nói:
– Ai đánh ai còn chưa biết được đâu!
Lưu Bảo Tử hiếm lạ hắn như thế nào lại kiên cường như vậy, liền thấy hắn kéo xe lăn lui lui về phía sau, sau đó hô:
– Nhậm huynh đệ ngươi thấy rồi đó, lên, đánh bọn nó đi!
Nhậm Giai Lâm trừng mắt nhìn hắn một cái, nhìn mười mấy người đã lên đây, nhéo nhéo nắm tay sau đó bắt đầu động thủ.
Mặt thấy họ Nhậm kia vừa lên đã đánh ngã mấy người, dư lại những người khác hoàn toàn không phải đối thử của hắn, Lưu Bảo Tử sắc mặt có chút khó coi.
Suy bụng ta ra bụng người, nghĩ chờ người người của mình bị thu thập xong rồi, bản thân khẳng định không thể nào tốt được, Lưu Bảo Tử không cam lòng đột nhiên nhào tới xe lăn Ôn Thần Húc, đại ý xấu muốn đem cậu đẩy xuống đất, rồi đem cậu nắm trong tay muốn đem tên mập chết tiệt kia ném chuột vỡ bình.
Nhìn gã đột nhiên phóng tới, Ôn Thần Húc liền khống chế xe lăn dịch về bên kia một chút, vì thế gã ăn trộm gà không thành còn mất luôn nắm gạo, chính mình tự đi hôn đất mẹ.
Phát hiện nếu không phải Ôn Thần Húc trốn nhanh thì sẽ bị gã đẩy té, Bàng Trí phẫn nộ đặt mông ngồi trên lưng gã.
– Ngươi còn dám đẩy Thần Húc? Quả thật là thiếu đánh, thiếu đánh,….
Cứ lặp lại một câu Bàng Trí liền ở trên lưng gã dậm một cái, lặp lại thêm một câu liền dậm mạnh hơn, nếu không phải còn chút hơi giữ lại, lúc hắn đặt mông xuống gã sớm xùi bọt mép!
– Chết….. Tên mập chết tiệt…., ngươi mau…… Tránh ra cho ta!
Lưu Bảo Tử cả giận nói.
– Xin lỗi đi, nếu hôm nay không xin lỗi thì liền nằm ở đây làm đệm cho ta đi!
Bàng Trí lại dậm mông thật mạnh xuống.
Bên kia, Nhậm Giai Lâm cũng đã đem đám tùy tùng kia đánh ngã, quay đầu nhìn Bàng Trí đang ngồi trên lưng một người, không khỏi cười cười.
Ôn Thần Húc chú ý đến hai sạp bên phố gặp tai ương, những người bán hàng rong đó đầy mặt u sầu, không khỏi kéo kéo Lục Diệc, đem túi tiền đưa cho y.
– Lục đại ca, ngươi giúp ta đi….
Nghe cậu nói, Lục Diệc khó có được nở nụ cười, nhìn cậu gật gật đầu, tiếp nhận túi tiền đi tới bên đường.
END CHAPTER 24
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!