Xuyên Việt Chủng Điền Chi Mãn Đường Xuân (Đường Xuân Xuyên Qua Làm Ruộng) - Chương 2: Tính toán
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
141


Xuyên Việt Chủng Điền Chi Mãn Đường Xuân (Đường Xuân Xuyên Qua Làm Ruộng)


Chương 2: Tính toán


“A Mẫu…”

Một tiếng lại một tiếng, khóc đến mức làm cho lòng Đường Xuân Minh xoắn lại thành một đoàn, mí mắt như có cân nặng ngàn cân treo ở trên, phí sức chín trâu hai hổ mới có thể đẩy ra một cái khe nhỏ nhìn thấy ánh sáng, liền nhìn thấy một đứa nhỏ gầy gò đến mức chỉ còn da bọc xương cuộn mình trước ngực mình khóc đến mức thở không ra hơi.

“A Lâm…” Miệng không chịu khống chế của mình gọi tên đứa bé ra, trong đầu Đường Xuân Minh như bị một quả bom oanh tạc, vội vội vàng vàng kiểm tra hoàn cảnh xung quanh, hai mắt Đường Xuân Minh nhất thời choáng váng.

“A Mẫu tỉnh rồi, a mẫu không được rời khỏi a Lâm, a Lâm sẽ nghe a mẫu, không làm a mẫu tức giận, a mẫu…” Đứa nhỏ tóm chặt lấy quần áo của a mẫu, hai mắt khóc đến sưng đỏ lại hơi sưng lên, nhưng vẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt của a mẫu, chỉ lo a mẫu không cẩn thận liền nhắm hai mắt lại không để ý tới hắn.

“A Lâm? Lâm ca nhi ” Đường Xuân Minh ngây ngốc quay đầu lại nhìn diện mạo quen thuộc của đứa nhỏ, nhẹ nhàng kêu lên một tiếng.

“A mẫu thật sự tỉnh rồi, a Lâm rất sợ… A ma lại tới nhà mắng a mẫu …” Đứa nhỏ liều mạng chui vào lồng ngực Đường Xuân Minh, đứt quãng kể ra nỗi sợ của nó.

Trước mắt chợt lóe qua vô số hình ảnh, còn có nhiệt độ chân thật trong lòng, giờ khắc này Đường Xuân Minh thực sự rất muốn cao giọng hô một tiếng: “Ngọa tào ( Giống như câu chửi)!” Hắn thế mà lại xuyên vào người Minh ca nhi, trước đó thấy không phải là quỷ, mà là Hồ lang trung cùng Trương Tú trong thôn, người sau cũng là ca nhi, nếu như theo cách nói thông thường của kiếp trước, Minh ca cùng ca nhi Trương Tú chính là khuê mật.

Cái gọi là khuê mật chính là ngươi thường đến nhà chúng ta ta cũng thường ghé thăm nhà ngươi, ngày hôm nay ngươi thêu đóa hoa ngày mai ta thêu bụi cỏ trao đổi cho nhau, có khi lại tụ tập lại thảo luận những chuyện xảy ra giữa các gia đình trong thôn.

Khuê mật cái đầu ngươi!

Quả thực vô cùng thê thảm!

Trong đầu vẫn còn không ngừng xoay chuyển, nhưng thân thể  lại theo quán tính ôm lấy tiểu nhi tử, một tay nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng hắn an ủi: “A Lâm chớ khóc, a mẫu ở đây, a mẫu không sẽ rời a Lâm đi…”

… Ngọa tào!

Lúc này Trương Tú vén rèm tiến vào, nhìn thấy tình hình trên giường liền vui vẻ nói: “Minh ca nhi, ngươi tỉnh rồi, quá tốt rồi, ta thật sự vô cùng lo lắng a. Ngươi yên tâm đi, ta mới vừa đem ma ma nhà ngươi mắng chạy, ngươi cũng không cần lo phải tái giá, hiện tại trong bụng ngươi còn có một đứa, ai dám buộc ngươi tái giá? Có hơn hai tháng mà chính mình cũng không biết, Hồ lang trung nói rất nguy hiểm, bảo ngươi mấy ngày nay nằm trên giường nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, chuyện trong nhà đã có ta đây.”

“Đúng đấy, Minh ca nhi nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì liền nói một tiếng cho chúng ta, đều là người cùng một thôn, nhà ai cũng không có chuyện gì, dưỡng thân thể cho tốt mới quan trọng nhất, không quan tâm đến bản thân ngươi cũng phải chú ý đến đứa nhỏ ở trong bụng.” Những người đứng phía sau cũng không ngừng khuyên bảo, bọn họ cũng là tốt bụng, nghĩ thầm nếu như Minh ca nhi số may mắn sinh ra một tiểu hán tử sau lưng cũng có thể kiên cường hơn một chút.

Nhưng đối với Đường Xuân Minh mà nói, trong đầu vốn chỉ là bị ném bom, hiện tại thì lại giống như là vừa ra từ lò nguyên tử, không có thực tế tàn khốc nhất chỉ có càng tàn khốc hơn, hiện tại Đường Xuân Minh ngay cả khí lực để ngọa tào cũng không có, lại không dám cúi đầu xem bụng của mình, chỉ sợ nhìn thấy một quái vật dọa người.

Còn không bằng vẫn luôn hôn mê không tỉnh lại, nhưng mà hiện tại hắn lại rất thanh tỉnh.

Trong bụng còn có một đứa, trong bụng còn có một đứa, trong bụng còn có một đứa…

Mau cho sét đến đánh chết hắn đi!

“Nào, Lâm ca nhi, để Tú a sao ôm một cái, ” Trương Tú ôm tiểu ca nhi ra khỏi chăn, vừa nhìn thấy con mắt sưng đỏ đến lợi hại này càng cảm thấy đau lòng, nói với Đường Xuân Minh, “Minh ca nhi, ta đi lấy nước lạnh đắp lên mắt cho Lâm ca nhi, bằng không chịu tội chính là hài tử, trên giường của ngươi cũng không có khí nóng, ta giúp ngươi đem giường hâm nóng lên, tí nữa ta đến chỗ Hồ lang trung cầm thuốc về, hiện tại ngươi cái gì cũng không cần hỏi, trước hết đem thân thể dưỡng cho tốt, lại như Mạc ca nhi nói, ngươi cũng cần phải nghĩ đến Lâm ca nhi cùng cái bụng của mình.”

“Tú a sao…” Thân thể nho nhỏ mềm mại của Lâm ca nhi kề sát ở trong lồng ngực của Trương Tú, người trước đó khóc quá lợi hại, hiện tại tiểu thân thể còn không ngừng nấc lên, vừa nhìn liền làm cho lòng người đau lòng.

Thấy Đường Xuân Minh vẫn cúi đầu, Trương Tú và những người khác cho rằng hắn nhất thời còn không có tiếp thu được, cũng không nghĩ nhiều trước hết lùi ra, để Đường Xuân Minh tự mình nghĩ kĩ, ca nhi có hài tử dù có thống khổ như thế nào vẫn sẽ tiếp tục chống đỡ tiếp, trong lòng luôn có chút hi vọng.

Chờ đến khi tất cả mọi người đều rời đi, Đường Xuân Minh  mới lập tức co quắp ở trên giường, hai mắt vô thần  nhìn lên trên, khóc không ra nước mắt, ông trời là thấy hắn đem  chơi đùa quá ác nên mới đến dằn vặt hắn đúng không.

Cũng may Đường Xuân Minh cùng không phải là một người quá mẫn cảm tinh tế, từ trước đến giờ lẫm lẫm liệt liệt, sau khi cha hắn qua đời hắn cũng chỉ sống một mình, ở nơi nào cũng chẳng như vậy , còn trong bụng còn sủy  một cái oa nhi cái gì, các loại (chờ) tỉnh ngủ  nói sau đi. Đời trước là một người thuần gay, hắn không có kết giao bạn gái, cũng không thể thực hiện được nguyện vọng ôm tôn tử của cha, hiện tại sẵn có một tiểu nhi tử nỗi sầu về sau liền được giải quyết, nói vậy cha cũng có thể an tâm  đi.

Uống thuốc xong, Đường Xuân Minh liền không tim không phổi  ngủ say như chết.

Trương Tú cùng cùng Vương Mạc ca nhi trong thôn dọn dẹp trong nhà một chút, đem giường hun ấm áp, lại nấu chút cháo hoa đút cho Lâm ca nhi ăn nho, một lần nữa đem hắn nhét vào trong chăn của Đường Xuân Minh  rồi mới rời khỏi  nhà Triệu Đại Hổ, hán tử cùng hài tử nhà bọn họ vẫn còn đang đợi bọn họ về ăn tối a.

“Tú ca nhi, ngươi nói xem tại sao Triệu Đại Hổ lại chạy vào trong núi sâu vào ngày đại hàn này? Nếu không phải là hắn một đi không trở lại, Minh ca nhi sao lại phải chịu khổ như thế này, vốn là mang thai là một chuyện vui vẻ biết bao a.” Vóc người Vương Mạc khéo léo, khuôn mặt nhìn qua như mới hai mươi tuổi, từ ngoài thôn gả vào không được mấy năm liền sinh được hán tử nên rất được người nhà chồng coi trọng, tháng ngày trải qua khá là thư thích, tính tình của hắn cũng đơn thuần, nhìn những gì Đường Xuân Minh gặp phải liền thấy thương tiếc trong lòng, bây giờ suy nghĩ một chút, ma ma của mình có lúc cũng có chút soi mói, nhưng so với Triệu a ma, hắn cảm giác mình hẳn là vô cùng có phúc.

“Còn không phải tại cái nhà kia, ” Trương Tú nhếch miệng hướng về phía đại trạch nhà Triệu gia, “Lão già kia nói tiểu nhi tử năm sau phải nộp tiền tu sửa học đường lại còn phải tham gia khảo thí, sắp đến cuối năm, liền buộc Đại Hổ giao bạc ra, thời điểm gieo hạt mùa xuân cũng cần tiền, Triệu Đại Hổ liền quyết tâm muốn săn một con lớn về, hiện tại lão già kia lại nói Minh ca nhi thèm thịt, hừ, ta nói hắn chính là bức tử con trai của chính mình, người nào lại không biết dã thú hung tàn nhất chính là tại thời điểm trời lạnh.”

“Không thể nào, sao để Triệu Đại Hổ đưa bạc ra? Bọn họ không phải đã sớm phân gia sao? Lại nói Triệu gia cả nhà có nhiều đất như vậy, ở trong thôn cũng được cho là ở trên người khác, chút bạc kia sao lại không bỏ ra được? Mà tình hình ở riêng mọi người cũng đều biết, chút bạc này cũng không nên từ nhà Đại Hổ lấy ra a.” Vương Mạc khó mà tin nổi  trừng lớn mắt, này thật đúng là bắt nạt người đàng hoàng a.

“Có cái gì không thể, đất nhà Triệu gia là ai đến trồng trọt? Mỗi lần Triệu Đại Hổ đi săn thịt là đưa vào miệng ai? Triệu a ma chính là thường xuyên khóc lóc tố khổ tiểu nhi tử đọc sách khổ cực cần phải bồi bổ. Hừ, nói êm tai là ở riêng, Triệu Đại Hổ cùng Minh ca nhi còn không phải là làm trâu làm ngựa cho bọn họ sao, ta nói tính tình của Triệu Đại Hổ cũng quá thành thật, a mẫu của mình nói gì liền nghe cái đó, cũng không biết nghĩ cho gia đình của mình, bây giờ nhìn lại lúc trước thực sự không nên đem Minh ca nhi cho hắn.” Trương Tú áo não nói.

Đến gần nhà Trương Tú, nhìn thấy hán tử cùng hài tử của mình đều đang đợi hắn, chia tay với Vương Mạc rồi hướng về nhà mình, nói hối hận cũng đã chậm, hiện tại chỉ có thể tận lực  giúp Minh ca nhi một tay vượt qua cửa ải trước mắt, hi vọng Minh ca  nhi có thể nghĩ đến cái bụng cùng Lâm ca nhi.

“Ăn cơm tối chưa? Bọn nhỏ đều tốt chứ?” Trương Tú đến gần hán tử kia hỏi.

“Ăn rồi, cũng để lại cho ngươi, bọn nhỏ đều ngủ, nhà Đại Hổ vẫn tốt chứ? Nghe nói lại náo loạn?” Hán tử nhà Trương Tú họ lý tên Đại Sơn, là một hán tử khỏe mạnh, hắn cùng Triệu Đại Hổ luôn chơi với nhau không tồi, dù cho hiện tại Triệu Đại Hổ không ở đây, hắn mặc dù muốn giúp đỡ cũng không tiện.

Trương Tú đẩy Đại Sơn đi vào trong nhà, vừa đi vừa nói: “Ngươi nói xem Đại Hổ vừa mới đi, a ma nhà Triệu gia này liền chờ không kịp vội vàng đem một hán tử đến buộc Minh ca nhi tái giá trong hôm nay, may là trước đó Hồ lang trung đã chuẩn đoán Minh ca nhi có thai hơn hai tháng, bằng không cũng không biết hôm nay kết thúc thế nào, lão già kia nào có dễ dàng bỏ qua như vậy.”

Lý Đại Sơn cũng lộ ra vẻ mặt không đồng ý, hán tử nào lại sẽ đồng ý chuyện mình vừa mới đi phu lang liền tái giá, hơn nữa lại là a mẫu của mình buộc, có ý đồ gì người ta vừa xem liền hiểu ngay, còn không phải là do mấy mẫu đất cùng ba gian nhà lớn Triệu Đại Hổ lưu lại, nhưng hắn là người ngoài còn có thể nói cái gì.” “Ca nhi nhà Đại Hổ kia nói cái gì?”

“Hắn nào có tinh thần ứng phó a, uống thuốc liền ngủ, sáng mai ta phải qua giúp đỡ, đúng rồi, sáng mai ngươi đi lên núi kiếm chút củi về đi, ta thấy củi nhà Minh ca nhi đều sắp hết rồi, ngày này còn lạnh lắm, nếu không đem của chúng ta trước tiên mang sang một chút.”

“Không thể nào, trước khi mùa đông đến Đại Hổ liền đem củi chuẩn bị tốt a.”

“Có cái gì mà không thể, hơn nửa là bị lão già kia chuyển đi.” Trương Tú phủi phủi quần áo tiến vào nhà mình, hán tử nhà hắn biết ca nhi nhà mình có cá tính sảng khoái lại có chút mạnh mẽ, nhưng cũng rõ ràng trong lòng hắn có chính kiến riêng, lần này thực sự là nhà lớn của Đại Hổ kia khiến cho hắn tức giận không ít. Hiện tại còn chưa đến thời điểm ngày mùa, chuyện trong nhà cùng hài tử hắn liền cố gắng thêm chút, đến Tú ca nhi có thể chăm sóc nhà Đại Hổ nhiều hơn một chút, cũng là tình cảm giữa hắn và Đại Hổ từ xưa đến nay, Đại Sơn nghĩ như vậy rồi theo vào phòng.

Lại nói Triệu gia ở thôn tây.

Về đến nhà  Triệu a ma dù thế nào cũng không thể nuốt trôi được cục tức ở trong lòng này, trơ mắt mà nhìn 15 lượng tiến vào trong túi rồi lại bay đi, tức giận đến mức trong lòng cũng cảm thấy đau, nằm ở trên giường không ngừng rên rỉ.

“A Mẫu, ngài làm sao vậy? Đệ sao kia có đáp ứng hay không? A Mẫu ra tay không có chuyện gì là không được đi.” Đại phu lang (Con dâu lớn) Triệu gia Vương Xuân Hoa  vén rèm cửa vào phòng, biết được Triệu a ma về hắn liền lập tức chạy đến, 15 lượng bạc a, tuy rằng hắn biết được số tiền này phần lớn đều dùng vào trên người tiểu thúc, có thể cả nhà bọn họ cũng được dính chút ánh sáng, coi như là không làm liền được hưởng năm ba lạng đi, Vương Xuân Hoa không ngừng tính toán trong lòng.

Gả vào Triệu gia này không lâu hắn liền mò được triệt để tính khí của toàn gia đình này, công công là một hán tử thành thật, nhưng đáng tiếc đã đi sớm, ma ma vẫn luôn mạnh mẽ, không có công công áp chế tính khí cũng càng thêm cực đoan, trong mắt cũng chỉ có bạc cùng tiểu nhi tử bảo bối của hắn, may mà hắn được gả vào bụng cũng không chịu thua kém năm sau liền sinh ra một tiểu hán tử béo, tiểu nhi tử, đại tôn tử, làm trưởng tôn của Triệu gia cũng coi như được ma ma yêu thích, lúc này mới có thể cho mình có chút địa vị ở Triệu gia.

Hắn vừa mới trở về từ bên ngoài thì nghe nhi tử nói a ma về, khôn chút nghĩ ngợi liền vọt vào, vừa nhìn thấy tình hình này thì đã cảm thấy chuyện hỏng rồi.

Quả nhiên, Triệu a ma trong lòng đang có lửa không có nơi để phát ra, nghe thấy Vương Xuân Hoa nói như vậy trở mình một cái ngồi dậy khỏi giường, chỉ vào Vương Xuân Hoa mắng to: “Ngươi cái lại phôi tử chạy đi đâu? Về đến nhà ngay cả ngụm nước cũng không uống được, giường cũng lạnh, ngươi có phải là muốn đông chết lão bất tử ta rồi sau đó chia bạc đi tìm thú vui đúng không? Ta cho ngươi biết, không cửa…”

Vừa nãy còn liên tục rên rỉ, hiện tại nước miếng văng tung tóe, lớn giọng đến mức nhà hàng xóm cũng nghe được, nửa điểm cũng không thấy được thân thể không tốt như lúc trước. Vương Xuân Hoa nhìn quen mặt này, hắn mới không giống Đường Xuân Minh nghe như vậy liền khó chịu gần chết, từ trước đến giờ đều là nước đổ đầu vịt, tựa ở khuông cửa hướng về một phòng khác bĩu môi, lão bất tử  yêu thương sinh mệnh của tiểu nhi tử mình ai cũng đều không so được, nhưng người kia nhìn thấy lão mẫu hắn nằm trên giường ngay cả mặt mũi cũng không lộ ra một chút, hỏi cũng không hỏi một tiếng.

Lão bất tử, sau này thời điểm ngươi chịu tội, hi vọng nhi tử của ngươi hiếu thuận ngươi?

Nhưng mà hắn cùng đương gia cũng hi vọng tiểu thúc có thể thi đậu tú tài đồng thời tiếp tục phát triển hơn, nếu như bọn họ vẫn không phân ra riêng, sau này dù thế nào cũng dính được chút ánh sáng, không nói cái khác, con trai bọn họ sau này tìm ca nhi cũng với phân gia cũng cao hơn được mấy phần, nói không chừng còn có thể theo vào thành kiếm sống.

Chờ Triệu a ma mắng mệt mỏi, Vương Xuân Hoa mới giơ mặt tiến lên trước: “A Mẫu, việc này là có sự cố gì xảy ra sao? Còn có cái tên Lâm tiểu ca nhi kia, gia đình kia vẫn còn chờ chúng ta trả lời a, A Mẫu, bọn họ nói xong rồi liền cho chúng ta 10 lượng bạc, đầu xuân không phải tiểu thúc còn phải lo kinh phí đi thi sao?” Kỳ thực nói cẩn thận chính là 12 lạng, nhưng mà trong lòng hắn thầm trừ đi 2 lạng, hắn cũng không cầm nhiều lắm, nếu như lộ ra cũng không quan trọng, đây chính là chỗ thông minh của Vương Xuân Hoa.

Triệu a ma vỗ đùi, Vương Xuân Hoa nói  đúng, tiểu nhi tử của hắn Triệu Bình Xuyên bốn tháng sau còn phải đi phủ Định Châu tham gia thi viện, chỉ cần thông qua được thi viện liền có được công danh tú tài, hắn liền thành a mẫu của tú tài, ở thôn Bình Sơn này cũng coi như là hơn người, đi ở trong thôn ai còn không dám ao ước hắn.

May là Đại Hổ chết cũng đúng thời điểm, không bởi vì chuyện này mà làm tiểu nhi tử lỗ mất thi viện, bằng không Triệu a ma hận khôn thể đem Đại Hổ đào ra khỏi đất mà chửi bậy. Đệ đệ giữ đạo hiếu với huynh trưởng cũng chỉ là 100 ngày, ra khỏi hiếu kì vừa vặn là tháng 4. Ở trong mắt của Triệu a ma, tiểu như tử thi viện còn quan trọng hơn sống chết của đứa con trai vô dụng kia.

Một chuyến đi Đinh Châu này chi tiêu vô cùng lớn, nghĩ đến số bạc mình cầm trong tay, Triệu a ma thầm tính trong lòng, dù thế nào cũng phải đem bạc trên người tên sao chổi xúi quẩy kia đào ra, Đại Hổ còn không phải là do hắn khắc chết. Triệu a ma cũng không mắng không náo loạn, ngồi ở mép giường rũ mắt xuống, Vương Xuân Hoa vừa nhìn liền biết đã chạm được vào lòng của lão bất tử, trong lòng cười đắc ý, lại tiếp tục nói: “Tiểu thúc tử cũng sắp phải làm mai, đến lúc đó có công danh tú tài chúng ta cũng được coi là đám trên, việc hôn nhân này cũng không được qua loa, a mẫu ngươi xem một chút, mấy phòng ở cũ kĩ này cũng không phải là gây ấn tượng cho đệ sao tương lai sao?” Vương Xuân Hoa đã sớm biết, lúc trước Triệu a ma không thể thu toàn bộ của hồi môn từ trên tay Đường Xuân Minh vẫn luôn tức giận đến bây giờ, sau này lại thấy Đường Xuân Minh dùng của hồi môn này tạo thành ba gian phòng lớn, trong lòng liền đánh tới chủ ý. Ngược lại Vương Xuân Hoa không đánh chủ ý đến ba gian nhà này, nhưng mà,chờ đến khi tiểu thúc chiếm gian nhà lớn kia, nơi này còn không phải là của bọn họ.

Vương Xuân Hoa lúc đầu vẫn luôn đối kị đối với đệ sao Đường Xuân Minh này, không nói đến chuyện Đường Xuân Minh đẹp hơn hắn, ngay cả thân mẫu chết rồi còn được cha đẻ che chở trước mặt mẹ kế sau này, lại còn đem của hồi môn thân mẫu để lại cho hắn một xu cùng không động đều đem đến Triệu gia, khiến cho hắn ở Triệu gia thực sự mất mặt. Cũng không biết lão nhân kia căn dặn ca nhi của mình như thế nào, sau này Đường Xuân Minh dù cho Triệu a ma cùng Triệu Đại Hổ nói thế nào cũng đều kiên quyết không đem của hồi môn giao ra.

Vương Xuân Hoa hiện tại có thể chiếm được ý, ngay cả Đường Xuân Minh có thể đấu được Vương Xuân Hoa hắn? Coi như hiện tại bụng lại mang thai, cũng phải nhìn xem có thể sinh ra được hay không, cuối cùng còn không phải là bị Triệu a ma bán tái giá, lại còn là tên thọt không vợ kia, hắn còn nhờ phía nhà mẹ đẻ hỏi thăm không ít chuyện bên kia a.

Hết chương 2.

Tác giả có lời muốn nói:  có quan hệ xưng hô:

Cha, A Mẫu, a gia, a ma, đại bá, đại bá sao, tiểu thúc, thúc sao là xưng hô hán tử cùng ca nhi, thông thường thì gọi là ca nhi nhà ai, hoặc là hán tử nhà nào, ca nhi chưa kết hôn được gọi là tiểu ca nhi để phân chia, ngược lại hán tử được gọi là tiểu hán tử hoặc tiểu tử.

Sao: là chỉ một loại  xưng hô, tỷ như trong truyện có tú a sao, còn có ca sao đệ sao loại hình.

Có lẽ trong lúc viết ta sẽ lần lộn, hoan nghênh đại gia đến lúc đó góp ý hỗ trợ sửa sai ~~~ bổ sung: bên trong truyện có nhắc đến thời gian giữ đạo hiếu, bài này là lịch sử không tưởng,thời gian giữ đạo hiếu không dựa theo lích sử, ta tự giải thiết là trượng phu Đường Xuân Minh chết chỉ cần thủ hiếu một năm, trong truyện  Triệu lão Tam thủ hiếu huynh trưởng ba tháng, mặt khác, Đường Xuân Minh nguyên bản sau khi gả tới Triệu gia không lâu thì cha đẻ chết, hắn cũng là giữ hiếu cha đẻ hắn một năm mới có tiểu ca nhi Triệu Lâm. Bản thân là mù lịch sử, đảng cần chứng cứ không được truy cứu, ôm quyền cảm tạ ~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN