Xuyên Việt Thành Trúc Mã Pháo Hôi Của Vạn Nhân Mê
Chương 101: Niệm niệm bất vong (2)
Tống Dụ sau này gặp được Tôn Hòa Quang tại một cuộc bán đấu giá.
Ngồi ở hàng thứ ba, mặc âu phục cùng giày da, đeo mắt kính gọng vàng, da dẻ trắng trẻo, khí chất tối tăm.
Tống Dụ ngừng vài giây, rất nhanh đã dời tầm mắt.
Sau khi cùng Tạ Tuy thẳng thắn tất cả, thái độ của cậu đối với tên tra nam từ nghiến răng nghiến lợi biến thành mắt không thấy tâm không phiền.
Đời này Tôn Hòa Quang biết Tạ Tuy là con trai của Hứa Kiều, nhìn thấy khuôn mặt thân thuộc, chỉ cảm thấy bi thương. Mà Tạ Tuy bây giờ được Tạ gia nhận lại, gã cũng không dám sản sinh loại tâm tư điên cuồng kia.
Diễn biến một đời trước nhất định sẽ không tái diễn.
Cho nên không cần phải uổng phí tâm tư trên người một kẻ không trọng yếu.
Những ngày sau, thời gian bọn họ đơn độc ở chung tương đối nhiều.
Tống Dụ một lần nữa nhặt về hình tượng học bá, lấy ra chồng bài tập sắp mốc meo, cùng bạn trai đồng thời học tập.
Bài tập cho kỳ nghỉ đông của cậu kỳ thực rất ít, trong group lớp cũng đang lén lút phát đáp án. Tống Dụ không muốn động não, liền chép bài, vừa chép vừa dò, thuận tiện sửa chỗ sai rồi chụp ảnh gửi lên group lớp.
[Ông xã Dụ ca của cưng: (ảnh)]
[Đèn cũ vẫn như trước: ??!! Wow, cám ơn Dụ ca.]
[Thanh ninh: Oa oa oa, cực khổ rồi *hoa* *hoa*]
Mã Tiểu Đinh lần trước không nhận được tin nhắn trả lời của cậu, tại trong group lớp chủ động lấy lòng.
[Sadako không quên người đào giếng: Dụ ca bây giờ đang làm gì?]
[Ông xã Dụ ca của cưng: Học bài.]
[Sadako không quên người đào giếng: Oa!!!]
Phi thường khoa trương mà đáp lời.
Tống Dụ đặt điện thoại di động qua một bên, bắt đầu lần thứ hai chìm đắm vào sách vở.
Tống Uyển Oánh bước vào đưa dĩa trái cây cho cậu, vừa vặn nhìn thấy trang trò chuyện của cậu, kinh ngạc: “Ông xã Dụ ca của cưng? Cái tên rách nát kiểu gì vậy?”
Tống Dụ dừng bút, bị cô nhắc nhở như vậy mới nhớ ra chính mình đã lâu chưa đổi tên. Cái tên này cậu đã trêu chọc quá nhiều ‘đào hoa’, nhưng cậu hiện tại là hoa đã có chủ, phải nghiêm túc chấm dứt.
Tống Dụ: “Vậy chị đổi cho em cái khác, tốt nhất là cái nào mà không khiến nữ sinh thích ấy.”
Tống Uyển Oánh một mặt ghét bỏ: “Không khiến nữ sinh thích? Thế thì không cần đổi, chị cảm thấy cái tên này của em hiện tại rất ngứa răng.”
Tống Dụ trợn mắt một cái, nhét một trái nho vào trong miệng, sau đó bấm vào diễn đàn, tùy tiện kiếm một bài post, mở ra cho Tống Uyển Oánh xem. Để cho cô mở mang kiến thức một chút về mức độ được hoan nghênh của em trai cô bây giờ.
Tống Uyển Oánh vừa đọc vừa cười tới nghiêng ngả.
“Nữ sinh trường em thú vị như vậy sao?”
Tống Dụ ăn hoa quả, hỏi cô: “Cái gì?”
Tống Uyển Oánh: “Chị đọc cho em nghe, ‘Tống Dụ, em đã phá thai rồi, anh có thể yên tâm ở thành phố A ăn Tết.’”
Tống Dụ suýt chút nữa bị trái nho nghẹn: “……”
Tên ngu xuẩn kia đang phá hoại thanh danh của cậu.
Tống Uyển Oánh bấm vào, cười không ngừng được: “Ồ chị sai rồi, thế mà không phải là nữ sinh, là một nam sinh. Ha ha ha ha ha, em vậy mà có thể làm cho nam sinh mang thai, không gì không làm được nha em trai.”
Tống Dụ đoạt điện thoại di động lại, đây hẳn là một tên miệng tiện muốn châm chọc, để cho cậu chịu đựng tổn thất.
Phía sau một loạt ha ha ha ha, có người bắt đầu cùng nói bậy.
Một bình luận mới nhất.
[Tống Dụ, anh học cho giỏi, con trai em đã sinh ra, cho Tạ Tuy nuôi, không phải là của anh em không muốn.]
Một câu nói ngắn ngủi đã hàm chứa bao nhiêu tin tức.
Cũng không biết là ai đội nón xanh cho ai.
Tống Dụ: “Nằm mơ đi.”
Tống Uyển Oánh cười chịu không nổi: “Em thật sự rất tra.”
Tên gọi đệ nhất tra nam trường Nhất Trung thành phố C chính là bị đám người kia tạo ra mà.
Tống Dụ thoát ra, nói: “Không có chuyện gì, tài khoản của tên đó đã không còn. Chị mau chóng nghĩ giùm em cái tên, em muốn đổi tên.”
Tống Uyển Oánh: “Em không phải là có bạn gái rồi sao, không bằng sửa thành tên theo cặp đi.”
Tống Dụ vừa nghĩ đến tình cảnh kia, khóe miệng hạ xuống: “Thôi khỏi.”
Tống Uyển Oánh: “Không muốn bị nữ sinh theo đuổi, vậy thì đặt đáng yêu một chút, hoặc là đứng đắn một chút. Đưa điện thoại di động cho chị, chị sửa giúp em.”
Đưa điện thoại qua, Tống Uyển Oánh đổi tên tài khoản của cậu thành [Dụ nhân bất thục]*.
*Chữ ‘Dụ’(喻) trong ‘Tống Dụ’ và chữ ‘ngộ’ (遇) trong ‘ngộ nhân bất thục’ đồng âm (yù). ‘Ngộ nhân bất thục’ nghĩa là một người phụ nữ cưới phải một ông chồng phẩm chất kém cỏi.
Thuận tiện còn điệu thấp mà nhắn một dấu chấm tròn vào trong group lớp, chiêu cáo thiên hạ.
Tống Dụ: “A? Ngộ nhân bất thục?”
Tống Uyển Oánh: “Gặp gỡ em coi như mấy cô bé đó xui xẻo, như thế nào, có phải rất phù hợp với khí chất tra nam của em không.”
Tống Dụ cười mắng một tiếng, đuổi Tống Uyển Oánh ra ngoài, lấy điện thoại di động ra một lần nữa đổi lại như cũ.
Mọi người trong kỳ nghỉ đông đều online.
Lập tức bắt đầu nghị luận.
[90 tuổi mang bệnh đi rừng: Dụ ca đổi tên gì vậy, ngộ nhân bất thục?]
[Là Vãn Vãn nha: Đệt đệt đệt, Dụ ca cậu đang yêu đương à.]
Giang Sơ Niên là cán bộ môn ngữ văn của lớp, sau khi ngây ngốc xong thì sao chép định nghĩa trên Baidu gửi qua đây.
[Đèn cũ vẫn như trước: Thục: chỉ một người phụ nữ gả cho một ông chồng phẩm chất kém cỏi.]
[Bác Văn cường thức: Dụ ca, cậu gả cho ai?!]
Tống Dụ dở khóc dở cười.
Tạ Tuy xem ra hiện tại cũng nhàn rỗi, nhìn thấy tin nhắn trong group lớp, đơn độc nhắn riêng cho cậu.
[Tạ Tuy: Ngộ nhân bất thục?]
Tống Dụ giải thích, [Chị tớ tùy tiện đổi.]
Lúc này, trong group lớp, Mã Tiểu Đinh vì muốn xoát hảo cảm nên nhảy ra nói chuyện. Y lần trước đã đoán đúng chuyện mình không nên đoán đúng, suýt chút nữa bị Dụ ca của y kéo vào danh sách đen, hiện tại đương nhiên phải giúp Tống Dụ tử thủ bí mật.
[Sadako không quên người đào giếng: Đừng nghĩ bậy. Mấy ông bà nhìn cho rõ có được hay không, là ‘Dụ nhân bất thục’, không phải là ‘ngộ nhân bất thục’. ]
[Thanh ninh: Sadako ca có cao kiến gì?]
[Sadako không quên người đào giếng: Dựa theo mặt chữ mà giải thích, chính là người Dụ ca này không phải là một kẻ tốt.]
Tống Dụ: “Ha ha.”
Cùng lúc đó, Tạ Tuy có vẻ cũng nhìn thấy được, cười trả lời.
[Tạ Tuy: Ồ, thì ra là tôi ngộ nhân bất thục.]
Tống Dụ gửi cho hắn một cái emoji hình con dao.
Sau đó, cậu nói với Mã Tiểu Đinh ở trong group lớp.
[Ông xã Dụ ca của cưng: Đã tự xem bói cho bản thân chưa?]
Mã Tiểu Đinh giật mình một cái.
[Sadako không quên người đào giếng: QwQ]
[Vị vong nhân: Ha ha ha ha ha ha ha ha cười chết tôi rồi, Mã Tiểu Đinh ông mau chui ngược lại vào trong giếng đi, đừng đi ra nữa.]
Đại khái là mọi người phát hiện ý đồ muốn đổi tên của cậu.
[Đèn cũ vẫn như trước: Dụ ca, để tôi đặt tên cho cậu nha! Đừng có dùng ‘ngộ nhân bất thục’, thành ngữ tiếng Hán nhiều như vậy, không bằng dùng ‘Tuy Dụ nhi an’.]
[Đèn cũ vẫn như trước: Á lộn, ‘tùy ngộ nhi an’*.]
*’Tuy Dụ nhi an’ (绥喻而安) đồng âm với ‘tùy ngộ nhi an’ (随遇而安) – (Suí yù ér ān). Câu thành ngữ ‘tùy ngộ nhi an’ có nghĩa là thích ứng trong mọi hoàn cảnh, thỏa mãn trong mọi tình cảnh, gặp sao yên vậy
[Là Vãn Vãn nha: Bà bại lộ rồi.]
Tống Dụ nhớ rằng chữ ký đầy cá tính của Giang Sơ Niên có nguồn gốc từ tên tài khoản của cô.
Là lời một bài hát, ‘Ánh đèn cũ vẫn như năm trước, mặt trăng vẫn như cảnh tượng ban sơ’, vừa vặn rất phù hợp với tên của cô.
“Mình hiện tại suy nghĩ về những thứ này làm gì?”
Tống Dụ cảm giác bản thân cũng nhàn tới đau trứng.
Nhưng khi cậu nhìn nhật ký trò chuyện giữa mình và Tạ Tuy, càng kéo lên trên, khóe môi lại không thể nào kiềm nén được mà cong lên.
Mùa đông bắt đầu đổ tuyết càng nhiều.
Con vẹt miệng đầy lời thả thính ngọt nị kia, dưới sự dạy dỗ luân phiên của cậu cùng Tống Uyển Oánh rốt cuộc đã trở thành một con giang tinh ngọt nị, là cái đinh trong mắt Tống đổng.
Nhưng mà bây giờ lấy độc trị độc cũng tốt, lúc Tống đổng đọc báo, chỉ cần mắng con vẹt là được rồi, không cần tìm bọn họ tiến hành những cuộc đối thoại không có ý nghĩa. Mẹ Tống giải quyết xong sớm chuyện của công ty, ở nhà đi theo bảo mẫu học nấu ăn. Anh trai cũng sắp trở về rồi, hết thảy đều đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Trước năm mới, thành phố A lại tuồn ra một chuyện.
Tạ Linh Xu đính hôn rồi.
Đối tượng đính hôn của cô ta là nhị công tử Lâm gia, một người đàn ông dáng vẻ bình thường, dịu dàng chân thật. Lâm gia xem như là một gia đình hào môn hạng hai giống Hứa gia, nhưng với địa vị trên thực tế của Tạ Linh Xu ở Tạ gia, cũng xem như là môn đăng hộ đối.
Cô ta trên trang mạng xã hội cá nhân của mình đăng rất nhiều ảnh tình nhân giữa cô cùng Lâm Sâm, nói rằng bọn họ đã yêu nhau ba năm, hiện tại rốt cuộc về chung một nhà, xem như một lần sạch sẽ tẩy trắng ‘lời đồn loạn luân’ trước đây. Lễ đính hôn được cử hành tại nhà chính.
Trước khi Tống Dụ đi, bị cha cậu dặn dò hai câu.
Tống đổng bảo cậu đừng có chạy lung tung, ngoan ngoãn đi theo sau ông. Cụm từ ‘đừng chạy lung tung’ này trong bóng tối hàm nghĩa kỳ thực chính là ‘cách thằng nhóc Tạ gia kia xa một chút’.
“Vâng ạ, vâng ạ.”
Mẹ Tống gần đây đang nghiên cứu thực đơn, thời điểm bà thắt cà vạt cho Tống đổng thì thuận miệng hỏi một câu: “Ngày mai mẹ muốn nấu vài món, mấy đứa muốn ăn gì?”
Mùa đông, ngoài trời lạnh vô cùng. Tống Uyển Oánh mới bước ra ngoài một bước đã rụt cổ lại, mau mau lui về sau, gọi người hầu đi lên lầu lấy áo choàng cho mình, nghe câu nói như thế thì nhớ tới khả năng nấu nướng đáng sợ của mẹ mình, nhất thời trợn trắng mắt: “Mẹ, con muốn uống nước nóng! Mẹ ngày mai đun cho con một bình là được, đừng tự hành hạ bản thân, cũng đừng giày vò bọn con.”
Mẹ Tống mặt không chút cảm xúc, tay dùng sức siết cà vạt một cái, cho thấy sự phẫn nộ của mình.
Tống đổng trở thành người bị hại: “Đau đau đau, bà muốn siết chết tôi hả!”
Người hầu trong phòng mở lồng sắt ra, con vẹt lập tức tác quái bay ra ngoài. Tống Dụ trước khi mở cửa xe thì bị nó đập vào, một miệng đầy lông, mắng: “Mày muốn chết à?”
Con vẹt bô bô: “Nhìn trời đêm xem tinh tượng, ấn đường của thí chủ biến thành màu đen.”
Thật không may mắn.
Tống Dụ phì phì hai tiếng, túm chặt móng vuốt của con vẹt, chổng ngược nó lên, cảm thấy phiền hết sức mà nói với mẹ mình: “Mẹ, con muốn ăn canh vẹt, nấu nó lên đi.”
Con vẹt trợn tròn mắt.
Tống Uyển Oánh là người đầu tiên không đồng ý, đẩy cậu vào trong xe: “Chị không cho! Tiểu Lam dễ thương như vậy, em làm sao có thể bắt nó ra nấu canh!”
“Thế thì làm thịt kho.”
“Cũng không được! Em có đi hay không, cứ rề rà rề rà, chị muốn gặp soái ca nhà Tạ gia, mau lên!”
Tống Dụ chui vào trong xe, trong lòng oán thầm – cái gì mà soái ca nhà Tạ gia, là em dâu của chị, có hiểu hay không?
Nghe đối thoại của bọn họ, Tống đổng sắc mặt âm trầm, từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, kéo lỏng cà vạt.
Con vẹt chậm rãi bay đến bờ vai của ông, miệng tiện còn nói thêm một câu: “Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh, số phận đã định, con trai lớn lên không thể giúp cha, con gái lớn lên không thể giúp mẹ.”
Tống đổng nổi cơn giận, “Câm miệng!”
Mẹ Tống đứng ở cửa ra vào, bất đắc dĩ cười nhìn bọn họ rời đi.
Lễ đính hôn của Tạ Linh Xu, sân vườn rất rộng, cả hoa viên đều được thiết kế lại, bóng bay màu sắc rực rỡ, hoa cỏ, champagne, trên bàn bày biện rất nhiều thứ, nhiếp ảnh gia ra ra vào vào, còn có phóng viên trộn lẫn. Nhìn trận thế như vầy, Tạ Linh Xu rõ ràng muốn làm lớn chuyện này.
Giao thiệp mời rồi đi vào trong sân, phản ứng đầu tiên của Tống Dụ là đi tìm Tạ Tuy. Cậu nhìn chung quanh, không thấy người.
Cậu vừa hơi thất vọng, liền nghe được cha cậu nhàn nhạt cảnh cáo: “Nhìn cái gì, tìm ai đó.”
Tống Dụ giật cả người, giả vờ giả vịt; “A, không tìm ai cả, con chỉ ngó xung quanh xem có ai con biết tên hay không thôi.”
Nhưng mà người cậu biết tên, cũng không phải là người cậu muốn gặp gì.
Cậu nhìn thấy Tần Thu Vân cùng Tần Mạch.
Tống Dụ phi thường khiếp sợ.
Mời cả Tần Thu Vân tới đây, Tạ Linh Xu vì tẩy trắng bản thân mình mà dám chơi lớn thật.
Nhưng mà Tần Thu Vân còn dám tới đây cũng là lợi hại. Hôm nay dù gì cũng là ngày đính hôn của người phụ nữ ác độc dám câu dẫn con trai của bà ta loạn luân.
Hơn nữa, bà ta cùng Tạ Tự Niên ly hôn, thân phận xấu hổ tới mức khiến người khác nghẹt thở.
Rốt cuộc đang mưu đồ gì?
Tống Dụ lần đầu tiên nhìn thấy Tần Thu Vân liền cảm thấy người phụ nữ này có vấn đề, như một kẻ điên, hiện tại cũng vậy. Tần Thu Vân yên lặng ngồi, mái tóc dài buộc lại, thoạt nhìn vẫn là vị phu nhân ưu nhã của hào môn kia, nhưng mà trạng thái tinh thần của bà ta rất kém, cầm trong tay một dĩa bánh kem, im lặng ăn, vẻ mặt làm người ta sợ hãi.
Tống Dụ gửi tin nhắn cho Tạ Tuy, nhưng mà Tạ Tuy không đọc.
Bên ngoài vẫn còn chút lạnh, cậu lại không có tâm tư trò chuyện với người khác, một mình vào trong nhà.
Thời điểm cậu tiến vào, vừa vặn gặp Tạ Linh Xu đang xuống lầu. Cô ta là nhân vật chính của ngày hôm nay, da trắng như tuyết, mặc váy dài màu tím, mái tóc đen vừa thẳng vừa dài, cặp mắt cá chân tinh xảo lộ ra nơi đôi giày cao gót, rực rỡ lộng lẫy.
Tâm trạng hôm nay của cô ta rất tốt, khóe miệng ngậm nụ cười.
Đứng bên cạnh là một người phụ nữ cả ngoại hình lẫn khí chất đều không sánh kịp cô, dường như là bạn thân.
“Tạ lão gia đã bớt hà khắc một nửa, nói rõ là đã tương đối tha thứ cho chị rồi. Ây da, mấy người trưởng bối lớn tuổi này đều là nhẹ dạ nhất.”
Ý cười trên khóe môi Tạ Linh Xu lạnh lẽo: “Có những người già, tuổi tác càng lớn bệnh đa nghi càng nặng, càng không dễ bị lừa bởi mấy trò con cháu hiếu thuận.”
Người bạn thân nói: “Vậy chị thì sao?”
Tạ Linh Xu vịn cầu thang, “Người cha này của chị làm gì mà tha thứ cho chị chứ, chẳng qua chị cùng Lâm Sâm kết hôn thì mặt mũi ông ta được bảo vệ mà thôi.”
Người bạn thân dừng một chút, cũng không dám ở nhà chính của Tạ gia mà nói xấu sau lưng Tạ lão gia, chỉ nhỏ giọng hỏi: “Chị còn phát thiệp mời cho Tần Thu Vân, như vậy không hay cho lắm, Tạ Tự Niên có tức giận hay không.”
Tạ Linh Xu: “Người anh ba này vốn không thích chị, chị sắp gả cho Lâm gia rồi, còn cần phải để ý cách nhìn của hắn? Con sói Tạ Minh Sâm đã xuất ngoại rồi, chỉ còn Tần Thu Vân có thể đứng ra nói rõ vấn đề, ả đàn bà ngu xuẩn ấy cũng chỉ có điểm này dùng được.”
Người bạn thân nói: “Nhưng bà ta tại sao lại đến thật vậy.”
Tạ Linh Xu cười nhạo: “Em không hiểu, lúc ly hôn vẫn là Tần gia buộc bà ta ký tên, lúc đó bà ta khóc chật vật tới mức nào. Bà chị dâu này của chị nha, làm việc độc ác một chút, nhưng tình cảm đối với anh ba của chị cũng không phải giả. Bà ta căn bản không muốn rời khỏi Tạ gia mà trở về nhà, thấp hèn tới nhường nào.”
Tống Dụ gặp bọn họ ở cửa ra vào.
Tạ Linh Xu ngẩn người, khôi phục lại vẻ mặt như thường, lộ ra một nụ cười ôn nhu: “Tống tam thiếu là tới tìm A Tuy sao?”
Tống Dụ qua loa mà gật đầu một cái: “Ừm.”
Tạ Linh Xu nói: “A Tuy đang ở thư phòng, nói chuyện cùng với cha nó. Tống tam thiếu có muốn trước hết đi dạo những nơi khác không?”
Đột nhiên, sắc mặt của hai người Tạ Linh Xu cùng người bạn thân kia đều biến đổi, tầm mắt thẳng tắp nhìn ra đằng sau cậu.
Tống Dụ nghe thấy tiếng bước chân.
Cậu quay đầu lại, là một mình Tần Thu Vân.
Quần dài màu đen, khăn choàng nhung. Bà ta đeo găng tay ren đen, cầm một cái túi. Làm cho người từng làm nữ chủ nhân của căn nhà này, Tần Thu Vân, lại toàn thân có vẻ hoàn toàn không thích hợp.
Tạ Linh Xu phản ứng rất nhanh, nhiệt tình gọi câu: “Chị ba.”
Tần Thu Vân cũng cười rộ lên, khóe mắt có vài nếp nhăn, nhẹ nói: “Đều là chuyện quá khứ, tôi không phải là chị ba của cô, không cần gọi như vậy. Linh Xu, chúc mừng cô.”
“Cám ơn.” Tạ Linh Xu một lát nữa còn muốn biểu hiện trước mặt truyền thông với Tần Thu Vân, đương nhiên là giả bộ cực kỳ ngoan ngoãn: “Ở trong lòng em, chị cả đời này đều là chị ba của em. Chị ba vào đây là muốn nghỉ ngơi sao?”
Tần Thu Vân nói: “Ừ, tối hôm qua không ngủ ngon, tùy tiện sắp xếp cho tôi một gian phòng khách, tôi đi nghỉ ngơi một chút.”
Tạ Linh Xu: “Được rồi. Chị ba, em dẫn chị đi.”
Người bạn thân ở bên cạnh cứng ngắc duy trì nụ cười giả tạo.
Tầm mắt của Tần Thu Vân rơi xuống trên người Tống Dụ.
Lần đó nơi ngôi chùa trên núi bọn họ từng gặp nhau, nhưng mà hành động của Tần Thu Vân như một người bị bệnh tâm thần. Hôm nay lại bình thường hơn nhiều, bà ta như một người trưởng bối nhẹ giọng hỏi: “Tống tiểu công tử cũng là vào trong nghỉ ngơi sao?”
Tống Dụ: “À không, cháu tới tìm người, không tìm được cháu liền đi ra ngoài trước.”
Tần Thu Vân cười.
Con ngươi của bà ta so với người thường lớn hơn một chút, tròng trắng chiếm diện tích khá nhỏ, khi chằm chằm dõi theo người ta thì luôn khiến người khác cảm thấy hoảng hốt.
Tống Dụ tránh bà ta còn không kịp, cũng không phải do sợ, chẳng qua cảm thấy khó thích ứng.
Tống Dụ không tiện đi làm phiền Tạ Tuy, liền đi ra bên ngoài ngồi trước. Không biết có phải là Tạ Tự Niên không muốn gặp Tần Thu Vân hay không, với lại cũng không cho Tạ Tuy gặp người vợ trước của mình, dù gì thì cả buổi lễ đính hôn cũng không xuất hiện.
Sau khi yến hội bắt đầu, Tạ Linh Xu cùng Lâm Sâm ở chùng một chỗ, gặp mặt người nhà lẫn nhau, ngồi xuống dùng bữa.
Các phóng viên chụp mấy bức ảnh liền đi ra ngoài, còn lại giới thượng lưu của thành phố A nhìn thấy Tạ Linh Xu cùng Tần Thu Vân trò chuyện vui vẻ, đều bị mối quan hệ biến hóa thất thường của hai nhà này làm cho muốn hôn mê.
Yến hội kéo dài tới tận đêm khuya.
Tống Dụ bị một đám người đồng lứa tuổi quấn lấy. Đều là công tử nhà giàu, vây quanh cậu cười mắng, nói là bệnh gì cuối cùng cũng khỏe rồi, có thể xuất hiện gặp mọi người, còn nhớ chuyện hồi bé cùng nhau uống rượu không. Tống Dụ toàn bộ cuộc trò chuyện giữ nụ cười lãnh đạm qua loa, rất lễ phép, nhưng thái độ chính là không muốn cùng bọn họ trò chuyện.
Triệu Tử Vũ ngồi một bên, thân là đứa cháu trai duy nhất của Triệu gia, trình độ được hoan nghênh của y thậm chí hơn xa Tống Dụ. Chỉ là hôm nay bầu không khí đóng băng, cũng không ai dám tiếp cận y.
Trầm mặc uống xong hai ly champagne rồi, Triệu Tử Vũ đứng dậy, đi tới, vỗ bả vai một vị thiếu niên đang lải nhải với Tống Dụ, giọng điệu trầm thấp: “Tôi cùng Tống Dụ có vài lời muốn nói.”
Thiếu niên sững sờ, đối diện với đôi con ngươi màu nâu sẫm của Triệu Tử Vũ, sờ mũi một cái rồi lui về phía sau.
Tống Dụ ngồi trên xích đu, trong khi người kia đang bô lô ba la thì cậu đang nhắn tin tán gẫu.
Là trong group nhỏ bốn người cùng Tạ Tuy, Mã Tiểu Đinh và Hề Bác Văn.
[Ông xã Dụ ca của cưng: Không nói chuyện nữa, một kẻ đáng ghét đến rồi.]
[Bác Văn cường thức: Dụ ca tại thành phố A gặp phải người mình không thích à?]
[Ông xã Dụ ca của cưng: Đúng vậy, còn tự tìm tới cửa.]
Mã Tiểu Đinh rất phẫn nộ!
[Sadako không quên người đào giếng: Quá đáng quá rồi, bắt nạt Dụ ca của em vì đàn em của anh đều ở thành phố C có phải không! Dụ ca, nói tên thằng đó cho em biết! Em giúp anh hả giận.]
Tống Dụ liếc nhìn Triệu Tử Vũ ngồi trên ghế cạnh cậu. Mã Tiểu Đinh giúp cậu hả giận được cái khỉ khô gì, người ta là con cưng của trời, người được ông trời tuyển chọn.
[Ông xã Dụ ca của cưng: Thôi đừng, cậu chơi không lại hắn.]
[Sadako không quên người đào giếng: Xem thường em hả?!]
[Sadako không quên người đào giếng: Anh biết mỗi ngày có bao nhiêu chiếc xe dừng trước cửa chờ em xuất môn sao!]
Hề Bác Văn thật sự là cạn lời, thổ tào.
[Bác Văn cường thức: Cái hàng xe đạp công cộng dưới lầu nhà ông đấy hả?]
Tống Dụ bị bọn họ chọc cười, tắt điện thoại di động, dự định đứng dậy rời đi.
Âm thanh Triệu Tử Vũ vang lên: “Nói chuyện về Tạ Tuy đi.”
Bước chân Tống Dụ dừng lại, tinh quái cười: “Xin lỗi, tôi không có sở thích cùng người con trai khác thảo luận về bạn trai của mình.”
Đôi mắt của Triệu Tử Vũ sâu sắc nhìn cậu, cười: “Hoặc là, nói về hệ thống?”
Tống Dụ trầm mặc, trong lòng cậu có lửa giận, kỳ thực rất muốn túm chặt cổ áo Triệu Tử Vũ ép y nói ra, nhưng lý trí nói cho cậu biết, đừng.
“Được, anh nói đi.”
Cậu quy củ một lần nữa ngồi xuống trên xích đu. Cậu cảm thấy 008 đã trở lại, nhưng mà nó quyết định nhập vào trên người Triệu Tử Vũ.
Triệu Tử Vũ nói: “Anh không biết thứ đồ vật này xuất hiện như thế nào, nhưng Tạ Tuy bị chúng nó theo dõi, những tai nạn nó mang tới đã không phải là điều em có thể giải quyết.”
Đôi mắt của y màu nâu, ánh mắt như một cái giếng cạn phản chiếu rừng cây.
Tống Dụ: “Cho nên?”
Triệu Tử Vũ bình tĩnh nói: “Cho nên, em muốn chờ chết à.”
Chắc hẳn là do chuyện này đã quấy nhiễu cậu quá lâu.
Nên cậu đối với Triệu Tử Vũ cũng có thể ôn hòa nhã nhặn, đè nén tính tình nóng nảy, nhẹ như mây gió mà cười.
“Anh cũng đã biết hệ thống, vậy có phải anh cũng biết ‘Sự khống chế ôn nhu’?”
Triệu Tử Vũ trầm mặc chốc lát, cười nhẹ một cái, giọng điệu giống như Tạ Tuy, đầy trào phúng: “Quyển sách vận mệnh kia?”
Tống Dụ nói: “Nó chính là thế giới chân thật.”
Triệu Tử Vũ:”Ừ.”
Tống Dụ lạnh nhạt nói: “Tạ Tuy là nhân vật chính trong sách. Tôi vẫn luôn suy nghĩ, thứ bọn họ muốn rốt cuộc là cái gì.”
“Nhất định phải đi theo cốt truyện, tôi không tin loại giả thiết hoang đường rằng một người có thể ảnh hưởng toàn bộ thế giới, tôi càng thiên về việc,” Con ngươi nhạt màu của cậu phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, giọng điệu cũng chậm rãi: “Tạ Tuy ở thế giới này xuất sắc đến mức đầy đủ tiêu chuẩn để trở thành nhân vật chính, làm đứa con trai thiên mệnh, mà tất cả tình tiết trong ‘Sự khống chế ôn nhu’ chỉ là sắp đặt mà hệ thống và Chủ thần đơn phương mong muốn, mong đạt được thứ gì đó từ trên người cậu ấy.”
Triệu Tử Vũ không phủ định, nhẹ nói: “Nhưng đối với em mà nói, cũng tương tự không có giải pháp gì. Trừ phi rời khỏi Tạ Tuy.”
Tống Dụ: “……”
Nếu không phải muốn cùng cậu thảo luận chuyện giải quyết hệ thống cùng Chủ thần như thế nào, như vậy y tới đây làm gì?
Tống Dụ cổ quái liếc y một cái: “Anh rốt cuộc muốn làm gì?”
Triệu Tử Vũ: “Anh muốn cứu em.”
Tống Dụ cười nhạo: “Anh có bệnh à.”
Triệu Tử Vũ: “Lỗi lầm kiếp trước anh gây nên, cả đời này anh muốn bồi thường. Tống Dụ, có lẽ em có thể tin tưởng anh một chút. Anh chưa bao giờ là tình địch của em.”
Yến hội đã bắt đầu từ lâu.
Tạ Tuy ngồi trên ghế sofa sát cửa sổ trong thư phòng.
Tạ Tự Niên ở trên bàn làm việc một bên khác, hỏi: “Con muốn nhận thức bà ngoại cùng ông ngoại của con không?”
Tạ Tuy cụp mắt: “Đều được.”
Ngoài cửa sổ là náo nhiệt, ồn ào.
Ngón tay của Tạ Tuy quét nhẹ trên màn hình, bấm vào một chương trình, là một cái màn hình giám sát.
Tạ Tự Niên nói: “Cha muốn cưới dì của con, đương nhiên, đây chỉ mang tính biểu tượng mà thôi, để cho con sau này ở Tạ gia càng thêm danh chính ngôn thuận. Bà ta sẽ không trở thành mẹ kế của con, cha cũng không ở cùng với bà ta, cũng không để bà ta mang thai. Bà ấy đồng ý rồi.”
Sự thâm tình cùng tuyệt tình của Tạ Tự Niên đối với nữ nhân luôn phi thường rõ ràng.
Nhưng mà Hứa Thi Ân lòng muông dạ thú muốn gia nhập vào cái địa ngục này, hắn cũng sẽ không để bà ta toại nguyện.
Tạ Tuy hững hờ nói: “Vâng.”
Tầm mắt của hắn liếc một cái, cuối cùng nhìn thấy được một màn trong dự liệu.
Kiếp trước Tần Thu Vân điên rồi, liều lĩnh muốn giết chết Tạ Linh Xu. Lần này, ở lễ đính hôn của Tạ Linh Xu, bà ta nhìn thấy ả đàn bà hại con trai mình phải khốn đốn nơi nước ngoài phong quang hạnh phúc như vậy, làm sao lại có thể bỏ qua.
Tạ Linh Xu dẫn sói vào nhà, tự làm tự chịu. Cô ta cảm thấy Tần Thu Vân là một người phụ nữ ngu xuẩn rơi vào trong ái tình, nhưng Tần Thu Vân cũng chính là một người điên.
Trên lầu hai của biệt thự, nơi hành lang. Xuất hiện hai người phụ nữ, Tạ Linh Xu đi phía trước, Tần Thu Vân theo đằng sau.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!