Xuyên Việt Thành Trúc Mã Pháo Hôi Của Vạn Nhân Mê
Chương 96: Bạn gái
Triệu Tử Vũ sững sờ, đột nhiên ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của Tống Dụ.
Đôi mắt của thiếu niên rất đẹp, mang theo lệ khí mỏng manh, ngoại trừ căm ghét ra không chứa bất kỳ tình cảm gì. Lạnh lẽo, tức giận, dường như hoàn toàn trùng khớp với một đôi mắt ở trong trí nhớ.
Trái tim của y nghẹt lại, trở nên đau nhói. Thời điểm bị Tống Dụ một quyền nện vào mặt, Triệu Tử Vũ không hề phản kháng.
Tống Dụ đánh người xưa nay đều xuống tay ác độc, không có chút lưu tình nào, túm chặt cổ áo Triệu Tử Vũ, hung hăng đè y lên thân cây. Âm thanh lạnh lẽo: “Vậy anh muốn nói gì với tôi? Anh cũng có ký ức một đời trước, hiện tại đến lúc chúng ta tính sổ cũng không muộn?”
Triệu Tử Vũ phát ra tiếng kêu rên, con ngươi màu cà phê lại trầm ổn, dường như không quan tâm chút nào đến sự chật vật của mình, hỏi ngược lại: “Giam cầm?”
Tống Dụ cười gằn: “Còn muốn tôi giúp anh hồi ức sao, biển, tòa đảo biệt lập, anh có phải còn bị Tạ Tuy nã một phát súng không.”
Trên mặt Triệu Tử Vũ bị đánh cho xanh đỏ một khối, hít một hơi sâu, vẻ mặt như thường mà vươn tay nắm chặt cổ tay của cậu: “Trước tiên nói chuyện đã, trí nhớ của cậu có lẽ có sai lệch.”
Tống Dụ lạnh như băng thoát khỏi tay y, sức mạnh lớn tới mức suýt chút nữa bẻ gãy cánh tay của Triệu Tử Vũ.
“Anh nên vui mừng bây giờ đang ở Tạ gia.”
Triệu Tử Vũ bình tĩnh nhìn cậu, trầm giọng nói: “Tôi biết thẳng thắn tất cả với cậu sẽ càng làm cậu thêm căm ghét tôi, nhưng tôi vốn đã hổ thẹn với cậu, nói những lời này, chỉ là không muốn để cho cậu giẫm lên vết xe đổ đó thôi.”
Tống Dụ châm biếm: “Anh còn hổ thẹn, có phải cái chết của tôi kiếp trước cũng liên quan đến anh không? Nếu muốn không giẫm lên vết xe đổ, phương pháp tốt nhất là ngay tại lúc này giết anh.”
Triệu Tử Vũ khẽ động bắp thịt trên khuôn mặt đau đớn, cười một cái. Quả nhiên, giống y như đời trước, khoa trương lại sắc bén, giống như một thanh đao. Y ngước mắt, không nói chuyện, nhưng y là một nhà đàm phán có trình độ, biết cách phải nói làm sao để Tống Dụ nghe lọt lời của mình, âm thanh rất nhẹ nhàng, bình tĩnh: “Cậu cùng Tạ Tuy ở với nhau, hắn chỉ mang tới vận rủi cho cậu.”
Từ miệng của Triệu Tử Vũ nghe được hai chữ ‘Tạ Tuy’.
Tống Dụ trầm mặc một hồi. Thiếu niên đứng thẳng, dáng người kiên cường mà đơn bạc.
Hoa viên yên tĩnh, trên mặt hồ, nước bị gió thổi hiện lên từng vệt sóng gợn lăn tăn.
Triệu Tử Vũ nói: “Tôi không giam cầm hắn ta. Ngọn đảo kia là chính hắn ta tìm đến, mà tôi khi ấy chỉ là muốn cùng hắn nói chuyện mà thôi.”
Triệu Tử Vũ hỏi: “Cậu rốt cuộc có bao nhiêu ký ức của đời trước?”
Sắc mặt của Tống Dụ dưới ánh trăng trắng sáng càng trở nên gần như trong suốt.
Có bao nhiêu ký ức đời trước, cậu đã nằm mơ được bao nhiêu giấc chứ.
Kỳ thực, nghĩ kĩ lại, thật sự rất ít, tất cả đều liên quan đến Tạ Tuy.
Khi còn bé lần đầu gặp nhau tại trang viên, sau khi lớn lên nhìn thoáng qua trên yến hội, tiếp đến là cuộc gặp gỡ tình cờ ở nước ngoài, cuối cùng là ngày mưa rơi xối xả, cậu bị Tần Mạch nhốt trong kho hàng.
Cậu không thể chắp vá thành một câu chuyện hoàn chỉnh.
Sau khi cậu cùng Tạ Tuy gặp nhau ở nước ngoài liền xuất hiện một đoạn trống rỗng. Cậu bởi vì nguyên nhân gì mà trở về nước ư? Sau đó gặp lại Tạ Tuy, một lần nữa nối lại tình bạn khi còn nhỏ? Tần Mạch trả thù cậu là bởi vì cậu cùng Tạ Tuy thân thiết với nhau?
… Thậm chí, trong quỹ tích trí nhớ của cậu, mọi thứ nếu đặt trong sách gốc đều rất bình thường. Trong sách chính là gặp nhau ở nước ngoài, cậu giác ngộ Tạ Tuy, giúp cho hắn giải tỏa áp lực của quá khứ.
Cậu chắp vá một đời trước, không có gì nhiều hơn những đoạn ký ức lộn xộn cộng thêm những lời 008 vô ý lộ ra khỏi miệng. Nhưng xét đến cùng, cậu vẫn dựa vào sách nguyên tác ‘Sự khống chế ôn nhu’, mà trong ‘Sự không chế ôn nhu’ kiếp trước đã xảy ra sai lầm.
Trào phúng biết bao nhiêu.
008 nói bọn họ kiếp trước là bạn bè, mà Tống Dụ cũng chỉ cảm giác là bạn bè. Tống Húc nói nhiều lời như vậy, cậu ấn tượng sâu nhất chính là câu, ‘Em đừng chọc phải Tạ Tuy, em cùng cậu ta hoàn toàn không phải là người của một thế giới.’ Đúng vậy, hoàn toàn không cùng thế giới, khi đó Tạ Tuy đã trải qua quá nhiều bóng tối. Hắn xa cách, lãnh đạm từ chối sự tiếp cận của tất cả mọi người, tại trong bệnh viện đối xử với cậu cũng là thái độ kia. Cậu có thể nghĩ tới, tình cảnh bình thường nhất bọn họ gặp nhau trong nước chính là trên yến hội chào xã giao, hoặc là trong một buổi hợp tác thương mại trong phòng họp của công ty.
Cậu một đời trước không có loại ý nghĩ kia đối với Tạ Tuy. Tạ Tuy thậm chí đã quên mất chuyện khi còn nhỏ.
Hai người như vậy, làm sao có khả năng yêu nhau.
Tống Dụ đột nhiên cảm thấy mệt mỏi mà phiền chán, kinh tởm những chuyện của kiếp trước, kinh tởm hệ thống cùng Chủ thần.
Không có những thứ này, cậu cùng Tạ Tuy chính là thuần khiết gặp nhau ở thành phố C, rồi yêu nhau.
Vấn đề lớn nhất gặp phải chỉ là sự phản đối của người nhà, nhưng Tống đổng rất dễ mềm lòng, chị gái ý chí cũng không kiên định, bọn họ sẽ rất thuận lợi mà ở bên nhau, tốt nghiệp, vào chung trường đại học, sau đó bầu bạn cả đời.
“Triệu Tử Vũ.” Tống Dụ nhìn thấy trên mặt y bị chính mình đánh tới mức hiện rõ dấu vết xanh tím, lần đầu tiên ôn hòa nhã nhặn, không dính chút lửa giận mà nói: “Anh cũng không cần cùng tôi nói chuyện, việc một đời trước tôi không muốn nghe.”
“Bởi vì tôi nói Tạ Tuy sẽ mang đến cho cậu vận rủi, cho nên cậu liền không muốn nghe?”
Y đứng lên, đi về phía trước một bước: “Cậu một kiếp trước chết như thế nào, muốn biết không Dụ Dụ?” Nụ cười của Triệu Tử Vũ mang theo điểm tàn nhẫn, vừa nhẹ vừa khốc liệt: “Tất cả là Tạ Tuy khiến cậu tai bay vạ gió.”
Đôi con ngươi nhạt màu của Tống Dụ lẳng lặng nhìn y.
Triệu Tử Vũ nói: “Nếu như không phải hắn, cậu kiếp trước sẽ an an ổn ổn ra nước ngoài chữa bệnh, nhận được điều trị tốt nhất, chờ một ngày hoàn toàn khỏe mạnh.”
“Cậu vì một mình hắn ở lại trong nước, mà hắn ngay cả thời gian chăm sóc cậu cũng không muốn dành ra. Cậu không phải rất tín nhiệm hắn sao? Như vậy, với thủ đoạn và tâm tư của Tạ Tuy, nếu hắn quả thật coi trọng cậu, như thế nào lại để cho cậu rơi xuống bước kia?”
“Hắn thậm chí tại lúc cậu sinh bệnh còn không ở bên cạnh cậu, cũng là anh trai cậu gọi điện thoại cho tôi ở thành phố A, bảo tôi tới chăm sóc cậu.”
Sinh bệnh còn cần người chăm sóc… Kiếp trước cậu thực sự mắc bệnh nan y sao?
Tống Dụ rất lâu không nhìn y, mãi sau đó mới cười, giọng điệu kéo dài, nhẹ nhàng chậm rãi.
“Tôi nói này, các người tại sao cứ thích chia rẽ tình cảm của người khác như vậy chứ.”
Cậu thật sự cảm thấy Triệu Tử Vũ không thể cứu chữa, lạnh nhạt nói: “Dù chia rẽ, cậu ấy cũng sẽ không thích anh.”
Cậu ấy cũng sẽ không thích anh.
Triệu Tử Vũ bỗng nhiên cười rộ lên, dường như trào phúng, lại dường như châm biếm: “Tôi từ khi nào lại muốn được hắn thích.”
Trọng sinh một lần, có vẻ như cảm giác bị thứ gì cưỡng chế đã biến mất.
Lúc trước chú ý tới Tạ Tuy cũng là vào một buổi yến hội như ngày hôm nay. Con cưng của trời, cao lãnh, lóa mắt. Người bên cạnh giơ ly rượu lên, nói với y, “Triệu thiếu, cậu sợ là nhiều thêm một đối thủ cạnh tranh rồi”, y lễ phép khẽ cười, trong lòng lại hoàn toàn không coi là chuyện to tát. Nhưng mà sau đó sự trưởng thành cấp tốc của Tạ Tuy làm cho y kinh ngạc, đại khái do tuổi trẻ ngông cuồng, tranh cường háo thắng, một lần hai lần cùng để ý.
Tống Triệu hai nhà là quan hệ bao đời.
Tống Húc dù lớn tuổi hơn y, nhưng giữa hai người lại càng giống như cùng một thế hệ.
Tống Húc nói: “Vị kia của Tạ gia, thủ đoạn vậy mà còn mưu mô hơn mấy người chú bác của mình.”
Y không để ý lắm: “Một đứa con riêng có thể đi đến bây giờ, làm sao có khả năng quang minh lỗi lạc.”
Tống Húc hỏi: “Cậu cảm thấy hứng thú với hắn?”
Y cười một cái: “Chỉ là làm ăn đụng mặt rất nhiều.” Y suy nghĩ một chút, hỏi Tống Húc: “Tống Dụ đâu, thằng nhóc ở chỗ nào rồi?”
Tống Húc đảo mắt: “Bên ngoài.”
Lúc y đi ra ngoài, Tống Dụ đang ngồi trên xe thể thao, dường như dự định rời đi. Một cô gái thân hình như rắn nước ôm lấy cổ cậu, mị nhãn như tơ: “Soái ca, có hứng thú làm một trận kích thích hừng hực với em không…” Tống Dụ giữ bản thân hết sức trong sạch, lấy tay cô ra: “Tai nạn xe? Đừng nha, cô muốn chết, nhưng tôi không muốn ngồi tù.”
Cô gái quyến rũ bất đắc dĩ, cạn lời mà nuốt chữ ‘xe chấn’ lại vào trong cổ họng.
Y bị chọc cười, từ xa nhìn cậu.
Cảm giác cưỡng chế đó từ lúc nào thì bắt đầu.
Hẳn là từ sau khi y phát hiện Tống Dụ cùng Tạ Tuy đến với nhau. Cảm giác khó thể tin được, phẫn nộ mất khống chế dâng trào, sự đố kị chiếm lấy trái tim, điên cuồng sản sinh sự không cam lòng.
Đố kị với ai cơ. Lúc đó để y lựa chọn, giống như bị ám vậy, có một thanh âm điên cuồng thôi miên bên tai y, y cho rằng mình là thích Tạ Tuy.
Y muốn tự tay đoạn tuyệt quan hệ của bọn họ.
Y muốn đưa Tống Dụ trở về.
Căn cơ của Tống gia di chuyển, người một nhà đều ở nước ngoài, y chỉ muốn để cho cậu ngủ ngon một giấc, ngoan ngoãn trở về dưỡng bệnh.
Bên trong đồ uống bỏ vào một lượng cồn cực kì nhỏ, y thậm chí đã nói bóng nói gió, hỏi qua bác sĩ tư nhân của Tống Dụ.
Nhưng mà sau khi Tống Dụ phát hiện, lại là sững sờ, tầm mắt kinh ngạc nhìn y. Khi đó, quan hệ giữa bọn họ không tồi, đối với Tống Dụ mà nói, y có lẽ không được tính là thân thiết, nhưng tuyệt đối không xa lạ gì, là người có thể tin được. Ly thủy tinh vỡ tan thành nhiều mảnh nhỏ trên mặt đất, y bị giội cho một mặt.
Tống Dụ mặc áo khoác vào, gắng gượng, mặt lạnh ra ngoài bắt xe, trở về chỗ cậu đang tạm ở với Tạ Tuy.
Y bị ánh mắt của Tống Dụ làm cho tức giận, hít sâu một hơi, liên lạc với Tần Mạch.
Nếu như y biết Tần Mạch là một người điên như vậy, y nghĩ, y sẽ tuyệt đối, tuyệt đối không gọi một cuộc điện thoại kia.
“Tống Dụ.” Triệu Tử Vũ gọi tên cậu một tiếng.
Tống Dụ không có biểu cảm, không biết mấy giờ rồi, nhưng cậu cảm thấy cuộc trò chuyện nhàm chán này đã có thể kết thúc, xoay người muốn rời đi.
Triệu Tử Vũ chưa hề nói ra những tâm tình giấu sâu trong lòng, cùng với sự yêu hận mơ hồ cả đời trước y bị cưỡng chế ảnh hưởng.
Y biết Tống Dụ căn bản không để ý.
Y chỉ rất lãnh tĩnh: “Rời xa Tạ Tuy đi Dụ Dụ, hắn mang đến cho cậu chỉ có tai nạn.”
Cho dù không có y, còn có Tần Mạch, Tôn Hòa Quang, còn có cái thứ gọi là hệ thống kia —
Một cái hệ thống đang tồn tại trong đầu óc y, một đời trước thậm chí có thể ảnh hưởng đến tư duy của y. Y sẽ tự mình xử lý, nhưng y sợ rằng Tống Dụ sẽ vì vậy mà bị thương.
Tống Dụ dừng bước chân lại, không thể nhịn được nữa ngẩng đầu lên, muốn mắng một câu ‘Mau ngậm miệng lại đồ ngu, bằng không hiện tại người mang tai nạn đến cho anh chính là tôi.’, nhưng mà tầm mắt cậu nhìn về phía trước, lại ngây ngốc.
Bên cạnh là chiếc xích đu quấn đầy dây leo, đèn giăng trên cây, hồ nước phản chiếu lại một thân ảnh rõ ràng. Tạ Tuy đứng ở chỗ đó, cũng không biết đã nghe bao lâu.
Không khí trong nháy mắt trầm mặc.
Con ngươi Tạ Tuy liếc nhìn Triệu Tử Vũ ở sau lưng cậu một cái.
Triệu Tử Vũ cũng nhìn thấy hắn.
Cặp đôi tâm giao trong miệng 008 gặp lại, tầm mặt lại lạnh lẽo hận không thể giết chết đối phương.
Đại não Tống Dụ tắc nghẽn, đã bảo sẽ chờ Tạ Tuy, kết quả chính mình chạy ra đây đánh người, còn bị người khác bắt gặp.
Quá lúng túng.
“Tớ…” Cậu muốn giải thích.
Nhưng mà Tạ Tuy dường như không cần cậu giải thích gì, khẽ cười một tiếng, cụp mắt, như thể chuyện gì đều không phát sinh, dắt lấy bàn tay lạnh như băng của cậu.
“Đi vào trước đã, bên ngoài rất lạnh.”
Tống Dụ cảm giác cho dù hắn đang cười, nhưng hình như cũng không phải vui vẻ gì, nhất thời trái tim lặng lẽ treo lên.
Lúc đi vào.
Vừa vặn gặp được Tống Uyển Oánh đang tìm cậu.
Gần đến lúc yến hội kết thúc, Tống Uyển Oánh thấy Tống Dụ đi ra ngoài lâu như vậy mà không trở về, muốn tìm cậu.
Lôi kéo người bạn thân đồng thời tìm người, kết quả vừa đi ra cửa liền nhìn thấy Tống Dụ cùng Tạ Tuy cùng nhau đi vào.
Tống Uyển Oánh: “……”
Hoa Nghiên: “???”
Tống Uyển Oánh: “Hai người…”
Cô sững sờ, con mắt trừng lớn, tràn đầy vẻ khó tin. Hai vị thiếu niên âu phục một đen một trắng, vẻ ngoài xuất sắc, đứng ở chỗ này phi thường đẹp mắt, nhưng mà trọng điểm là, thiếu gia Tạ gia mặc tây trang đen vừa nãy chính là nhân vật chính của toàn bộ yến hội, là người mà em trai của cô đã rõ ràng biểu thị mình không thích. Còn nữa, đứa em vừa kiêu ngạo vừa ngang ngược của cô, làm sao hiện tại lại có cảm giác chột dạ như thể bị người bắt được làm chuyện xấu vậy.
Tạ Tuy ngược lại thong dong ưu nhã, bình tĩnh giải thích: “Chào chị, em cùng Tống Dụ là bạn học ở thành phố C.”
Tống Uyển Oánh bị một tiếng ‘chị’ làm cho vừa mừng rỡ vừa hoảng loạn, nhưng mà thiếu niên ở trước mặt quá đẹp trai, vẫn là cảm thấy vui vẻ nhiều hơn.
Cô ho một tiếng, “Vậy anh Triệu của em đâu, em không phải vừa ra nói chuyện với cậu ấy à.”
Khóe môi Tạ Tuy nhàn nhạt cong lên, nhưng không khí như thể bị lạnh đi mấy độ, cổ tay Tống Dụ đều bị hắn nắm đau.
Tống Dụ thật sự là oan ức không còn lời nào: “Em cùng Triệu Tử Vũ có cái gì để nói, đã tách ra từ lâu rồi.”
Tống Uyển Oánh kỳ thực cũng chính là thuận miệng hỏi một chút, hứng thú của cô đối với Tạ Tuy rõ ràng càng lớn hơn. Tuy rằng người nhà họ Tạ đều nguy hiểm, mang độc, nhưng cô không qua được cửa trai đẹp nha. Hơn nữa, người ta còn là bạn học của em trai mình, chí ít cái tuổi này vẫn còn đáng yêu. Tràn đầy phấn khởi, cô trực tiếp không để mắt đến việc hai người đang dắt tay nhau, chỉ cho rằng Tạ Tuy vừa đúng lúc kéo cậu trở về.
“Ồ ồ, như vậy à, chị và chị Hoa Nghiên của em đang muốn ra ngoài tìm em, quay lại là tốt rồi.”
Cô hoàn toàn không đề cập đến việc yến hội sắp sửa kết thúc, nhiệt tình gọi Tạ Tuy cùng nhau qua bên kia ngồi.
Hình tượng của Tạ Tuy ở trước mặt người nhà của Tống Dụ vô cùng tốt, lễ phép khiêm tốn, vừa nhìn chính là một công tử nho nhã, lễ độ.
Tống Uyển Oánh nhìn mà chua lè, cùng một tuổi, làm sao mà chênh lệch lớn như vậy.
Ngồi ở chỗ này, Tống Dụ một câu cũng chưa nói, yên tĩnh ăn, tất cả đều là đủ loại câu hỏi Tống Uyển Oánh vô cùng phấn khởi hỏi ra, Tạ Tuy kiên nhẫn trả lời, tuy rằng không phải rất nhiệt tình nhưng tuyệt đối không phải lãnh đạm.
Tống Dụ trong lòng thở dài, cậu cảm thấy Tạ Tuy đang giận mình. Bọn họ tối nay thật thú vị, phong thủy luân chuyển.
Tống Uyển Oánh không tìm được đề tài, con ngươi xoay chuyển, bỗng nhiên phát ánh sáng!
Hậu tri hậu giác nhớ tới một vấn đề vẫn luôn quấy rầy cô.
Người bạn gái mà em trai cô luôn giấu giấu diếm diếm kia, cô có thể từ chỗ Tạ Tuy nghe ngóng nha.
“Tạ Tuy, các em là bạn học, hẳn phải biết em trai chị có bạn gái chứ.”
Tống Dụ suýt chút nữa bị nghẹn đồ ăn trong miệng.
Tạ Tuy: “Vâng.”
Tống Uyển Oánh: “Em có ảnh không? Dù gì sớm muộn gì chị cũng sẽ thấy, không biết người nào đó cứ trốn trốn tránh tránh làm cái gì. Chị nghe người nào đó nói, bạn gái kia của nó, vẻ ngoài bình thường, tính tình còn kém cỏi, luôn có thể chọc nó tức chết. Thật sao?”
Tống Dụ: “……”
Tạ Tuy nghe vậy im lặng một lát, sau đó ngẩng đầu cười một cái: “Có lẽ vậy ạ.”
Tống Uyển Oánh: “Em có ảnh hay không?”
Tạ Tuy lấy điện thoại di động ra: “Để em tìm xem.”
Ngón tay thon dài bấm mấy lần trên màn hình.
Tạ Tuy tắt điện thoại, lắc đầu: “Xin lỗi, em không lưu.”
Tống Uyển Oánh tiếc nuối thở dài.
Lúc này, điện thoại di động của Tống Dụ vang lên.
Tống Dụ: “……”
Điện thoại của cậu đặt ở trên bàn, lần trước sau khi bị hắn trêu đùa khiến cậu gọi ‘ông xã’ một phen ở quán lẩu, bởi vì phẫn nộ nên để tên của Tạ Tuy là ‘bà xã’. Hiện tại, màn hình điện thoại sáng ngời, nhảy ra ngoài.
Tống Uyển Oánh hì hì cười ra tiếng, giục cậu: “Tin nhắn kìa.”
Hoa Nghiên trêu ghẹo: “Thật sự là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới.”
Tống Dụ cũng có thể cảm giác được tầm mắt của Tạ Tuy rơi trên người mình. Thân thể cứng ngắc, không muốn để ý tới điện thoại di động.
Giọng điệu của Tạ Tuy rất nhạt: “Ghét bỏ bạn gái mình đến như vậy sao? Tin nhắn cũng không muốn xem rồi?”
Tống Dụ: “……”
Tống Uyển Oánh không đồng ý hành động này của cậu, lời nói hàm ý sâu xa, còn có chút kiêu ngạo: “Em đừng như vậy, Tống gia chúng ta từ trước đến giờ không sinh ra tra nam.”
Cô nói xong, liền vô ý thức liếc mắt nhìn Tạ Tuy một cái, theo phản xạ mà nghĩ tới điều mà bản thân từng kết luận, rằng Tạ gia từ xưa tới nay luôn tạo ra tra nam.
Tống Dụ bị ép làm tra nam, chỉ có thể cầm điện thoại lên mở tin nhắn ra.
Bạn gái của cậu nói
[Tối nay ở lại.]
Đôi mắt Tống Uyển Oánh tỏa sáng mà hỏi: “Nói gì vậy?”
Lỗ tai Tống Dụ có chút đỏ, nhưng vẫn bất động thanh sắc: “Còn có thể nói cái gì, nói là nhớ em rồi.”
Tống Uyển Oánh, Hoa Nghiên: “Chậc chậc chậc chậc.”
Sau khi yến hội kết thúc, Tống Dụ còn phải nghĩ xem làm sao để thuyết phục Tống đổng, kết quả căn bản không cần cậu ra tay.
Thời điểm tiễn khách, Tạ Tuy làm bộ lơ đãng mà kéo ống tay áo lên một chút, chiếc đồng hồ không cố ý mà hết sức rõ ràng xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Lần đầu nhìn thấy, Tống đổng suýt chút nữa phun hết một miệng đầy rượu ra ngoài.
Tống Dụ ở một bên trợn mắt ngoác mồm, bất đắc dĩ đỡ trán.
Tống đổng đè nén tính tình dễ nổi nóng, không dò hỏi.
Sau Tạ Tuy lại đề xuất, bảo là bạn học của Tống Dụ, muốn Tống Dụ ngủ lại.
Tống đổng không thèm muốn để ý đứa con bất hiếu lừa ông tới xoay vòng vòng nữa.
“Ở lại đi! Bác mà quản được nó à?”
Tống đổng thở phì phò, hất tay mà đi. Đương nhiên, lái xe ra khỏi cổng Tạ gia không được bao lâu, Tống đổng liền hối hận.
Thanh tỉnh từ cơn phẫn nộ rồi, ông mới cảm thấy thằng nhóc Tạ gia kia không phải là thứ tốt gì.
Nhưng mà nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, ông cũng không thể mất thể diện, chỉ có thể nói vài câu với tài xế, bảo rằng sáng sớm ngày mai tới Tạ gia đón tiểu thiếu gia, năm giờ, không thể chậm trễ hơn nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!