Y Gia Truyền Kỳ [Đồng Nhân Nữ hoàng Ai Cập]
Chương 43: Mộng
Ở hạ du sông Tigris, tại một nơi cách không xa thành Ashur, Ari đỡ Asisu xuống ngựa, nhanh tay lấy áo choàng khoác cho nữ vương, tránh cho gió sông lạnh lẽo làm đau làn da mềm mại của nữ vương nàng.
“Sức tàn phá của lũ quả nhiên mãnh liệt.” Asisu kéo lê làn váy bước từng bước dẫm lên đám đá cuội bên bờ sông, nghiêng đầu nhìn dòng nước chảy xiết “Nakuto tướng quân vẫn chưa truyền tin về, không biết Menfuisu của ta có làm sao không?”
Lòng Ari cũng nóng như lửa đốt, ngày đó sau khi Carol bị sư tử tập kích, vô cùng đắc ý trở lại hạ Ai Cập báo tin cho Asisu nữ vương, cũng nghe được Nakuto tướng quân nhắc đến việc nữ vương bắt được một nữ nô bên người Izumin vương tử, nữ nô đó nói chuyện với Asisu có chút lớn mật. Nàng tưởng rằng nữ vương đã thấu hiểu, lại không nghĩ tới Menfuisu vương vẫn luôn lo lắng sốt ruột cho Carol không rõ sống chết, chưa từng nhớ đến vị nữ vương tỷ tỷ này.
Mà nữ vương cũng trầm mặc khác thường, từ ngày bị Menfuisu chèn ép, bọn họ vẫn an phận ở hạ Ai Cập, tạm thời vẫn chưa có kế sách gì.
Vốn sau khi Algol bắt được Menfuisu, hắn đã phái sứ giả đến thông tri cho nữ vương, để nàng giả vờ hư hư thực thực khống chế hoàn toàn quốc nội. Nhưng Asisu nữ vương ngoài mặt đã chấp thuận giao kèo với hắn, sau lưng lại lặng lẽ đi đến Ashur, đồng thời ra lệnh cho Nakuto tướng quân đóng quân ở biên cảnh Syria, tùy thời chờ lệnh của nàng.
Ari vội nói “Asisu nữ vương, nơi này thật sự rất nguy hiểm, chúng ta không thể ở lâu, nếu như gặp phải tàn binh và quân đội của Ashur thì hậu quả không thể chịu nổi a!”
Asisu lại nhìn con sông chảy siết nhẹ giọng nói “Ari, ngươi không hiểu. Nói thế nào ta cũng là nữ nhi của phụ vương, ta có thể cùng Menfuisu đấu đến thắng làm vua thua làm giặc, nhưng lại không thể có ý định xấu đối với quốc gia. Bất quá…”
Có lẽ Carol thật sự được thần hỗ trợ.” trong mắt nàng hiện lên một mảng mơ hồ “Nàng ta thế nhưng lại có thể làm đổi hướng sông Tigris, việc này ngoại trừ lực lượng của thần, không người phàm nào có thể làm được, chẳng lẽ chúng ta nhiều lần giết nàng không thành, đều do thần ngăn cản sao?”
Đối với một Ari đã chăm sóc Asisu từ nhỏ đến lớn, Asisu là chủ nhân duy nhất của nàng, nếu Menfuisu không phải là đệ đệ của Asisu, là phu quân tương lai của Asisu, thì cho dù hắn là Ai Cập vương thì ở trong mắt Ari cũng không bằng một đầu ngón tay của Asisu.B.U.N.N.Y
Nàng vội nói “Nữ vương điện hạ của ta, đã vậy thì ngài nên thừa dịp Menfuisu không ở trong nước, đoạt lấy quyền thế. Chỉ cần Menfuisu vương… thất thế, Carol tất nhiên sẽ không còn gì cả, vị trí Ai Cập vương phi kia, nàng ta cứ mơ đi!”
Asisu cười khinh khi, lại không hề có phiền não, chỉ chậm rãi nói “Ari, ngươi có thể không biết, phụ vương ta đã làm ra một quyết định từ sớm, đưa đến trước mặt ta hai sự lựa chọn, gả cho Menfuisu hoặc là… mất đi tất cả. Hiện tại mùa thu đã qua, tất cả lương thực thu hoạch được đều sẽ nhập vào kho lúa ở thượng Ai Cập, lính thủ biên cảnh ở hạ Ai Cập không bằng một phần mười thượng Ai Cập, lại có hơn phân nửa là người của Menfuisu, đôi quân duy nhất ta có chính toàn bộ binh lính đang trấn giữ Thebes, thì lấy cái gì mà náo với thượng Ai Cập?”
Vị nữ vương cao cao tại thượng hạ tầm mắt “Người mà phụ vương ta quan tâm cho đến bây giờ chỉ có Menfuisu, nhưng hắn cũng không thể sống đến lúc chúng ta thành thân, mà một Menfuisu không hề muốn cưới ta như hiện tại, dù cho ta phải gả đi xa quê hương, cũng sẽ không thể gây ảnh hưởng uy hiếp nào đến Ai Cập. Cho dù ta thực sự động tâm, chỉ sợ cũng phải đợi đến vụ mùa năm sau, mà khi kết cục sớm đã định. Ngươi đừng quên, ở thượng Ai Cập còn có Imhotep và Kapta, bọn họ sẽ không trơ mắt nhìn ta leo lên vị trí Pharaoh, bởi vì bọn họ cũng có đủ thực lực để cạnh tranh. Ari, ta sớm đã phạm sai lầm để vụt mất cơ hội, nhưng đó là do ta không làm chủ được tâm của mình.”
Ari nghe kể xong, hiểu được tâm của Asisu nữ vương cũng rất đau khổ, từ trước đến giờ nàng chỉ có thể giở thủ đoạn ám sát, đó là bởi vì nàng không có lực lượng có thể quang minh chính đại đi uy hiếp người khác, nếu như nàng có thể kiên cường hơn một chút, có thể cũng sẽ không bị chèn ép đau khổ như thế. Nefenmert vương làm như vậy là vì nghĩ cho Ai Cập, nhưng mà tâm của nam nhân trên đời này luôn thiên biến vạn hóa, mà nữ vương tôn quý như nàng lại ngay cả một chút giãy dụa để tìm đường sống cũng không thể.
Thị nữ trung thành Ari cũng rơi lệ “Vậy sao ngài còn không quản nguy hiểm đi cứu hắn?”
“Bây giờ có lẽ không cần nữa.” giọng điệu của Asisu rất lạnh nhạt, lại không giấu được sự đau lòng “Hắn đã có vị thiếu nữ xinh đẹp trí tuệ kia bầu bạn, nhưng nói thế nào chúng ta vẫn là tỷ đệ ruột thịt, nếu như hắn không tuyệt tình, thì chúng ta vẫn phải ưu tiên bảo vệ lợi ích của Ai Cập, Ari, đợi đến khi mật thám của Nakuto tướng quân xác nhận Menfuisu không có việc gì, chúng ta sẽ trở về hạ Ai Cập. Cho dù chúng ta không thể làm phu thê, cũng không thể chối bỏ dòng máu thân tình đang chảy trong người. Chờ đến sau này khi đến với vương quốc vĩnh hằng, khi chúng ta đứng trước cán cân chân lý, để thần Anubis quyết định, ta sẽ lấy tất cả tình yêu của ta so với một cọng lông chim của thần Ma’at, lúc đó Menfuisu sẽ biết được tình yêu của ta đối với hắn hoàn toàn chân thành. Nhưng mà hiện tại, hắn vĩnh viễn không bao giờ hiểu được!”
Trước mặt Asisu bỗng có một bụi cây tùng ngăn giữa đường, nàng đành quay người đi về đường cũ, không nghĩ tới chân vừa bước đến bên cạnh bụi cây lại dẫm trúng thứ gì đó mềm nhũn, Asisu tưởng là rắn, trong lòng vô cùng hoảng hốt.C.A.T
Ari vội chạy tới xốc lùm cây lên, phát hiện bên dưới đám lá không phải rắn, mà là một nam nhân đang nằm úp sấp, nhìn sơ qua giống như dân chạy nạn bị lũ ở thượng du cuốn xuống, mặc dù có mặc quần trong, nhưng lại bị ẩm thấu, cả người còn lại của hắn trần như nhộng.
Vừa nãy Asisu bước tới đã đạp lên mông hắn, trên mảnh thịt mềm mại nhỏ nhắn bị in một dấu giầy, nhìn qua rất là buồn cười.
Có vẻ là bởi vì bị dẫm một cước, mông bị đau khiến Sarru chậm rãi tỉnh dậy, ánh nắng chiếu tới khiến hắn không thể mở nổi mắt, Ari cầm tiểu đao trong tay đứng ở trước người nữ vương bảo hộ, ánh mắt không ngừng phát ra sát ý.
Sarru vẫn còn mơ màng không nhìn rõ, nhưng mà hắn lại nhìn thấy một chiếc váy đen dài sa mỏng hoa lệ, còn có thắt lưng bằng kim xà ôm trọn bên dưới làm nâng cao bộ ngực sữa, tựa như hắn đang nhìn thấy một giấc mộng rất đẹp “A, ta đang nằm mơ sao? Lại có thể thấy được một mỹ nhân ngực bự a!”
Ari tức giận rút đao xông lên “To gan! Lại dám vô lễ với Asisu nữ vương!”
Asisu đè lại tay nàng, dịch chân đạp lên mặt Sarru, nam nhân này làn da màu nâu đậm, không giống với những người dân tộc sống trên biển của Ai Cập, nhưng toàn thân lại có vẻ như một gã sống an nhàn sung sướng không hề mang theo chút phong sương nào, Asisu suy nghĩ một chút, nhìn người nam nhân có ánh mắt đang nhìn chằm chằm nàng mà hạ thân lại đang ngẩng cao, có chút chán ghét nói với Ari “Người này có lẽ là gian tế của quốc khác lẻn vào Ashur, cho người mang về nghiêm hình tra khảo, nói không chừng chúng ta sẽ có được tin tức mà không cần chờ mật thám quay về phục mệnh.”
Sarru một chút khí lực để cử động cũng không có, bị mấy tên lính Ai Cập cao to khiêng về doanh địa của nữ vương Ai Cập, chờ đến khi hắn hoàn toàn tỉnh táo, mới phát hiện bản thân đã rơi vào trong tay người Ai Cập, mà trong mơ bên tai hắn đã từng vang lên câu nói “Asisu nữ vương”, cho nên đây khẳng định là sự thật, nếu không phải tay đang bị trói, hắn thật muốn sờ sờ râu: Thật sự là một đại mỹ nữ tìm giữa vạn người chỉ có một a!
Đợi đến khi tiếng roi vọt tới trong không trung, Sarru lại không có chút chí khí liên tục xin tha, trực tiếp đầu hàng “Ta nói! Ta nói! Ta là gian tế của Phoenici, bởi vì người Ashur làm ăn kiếm được quá nhiều lợi, nước ta đã sớm không nhìn họ vừa mắt!”
Không ngờ tra khảo thuận lợi như vậy, ngay cả Ari cũng không ngờ, nàng là một nữ nhân tâm ngoan thủ lạt, đôi khi sẽ tự mình đi tra khảo, nhưng chưa bao giờ lại thấy có nam nhân chưa bị tra khảo đã chủ động cung khai. Lúc này Ari vừa dìu Asisu đến phía sau màn che, không nhịn được đối với nam nhân không có cốt khí này vô cùng khinh bỉ.
Sarru vừa tham lam nhìn ngắm suy luận ra dáng người yểu điệu của mỹ nữ ở phía sau rèm, vừa nói ra hết tất cả mọi thứ mình biết.
Aisu nghe hắn thuật lại mà mày càng lúc càng nhíu chặt, cuối cùng không nhịn được hỏi “Ngươi nói là nữ nô bên người Izumin vương tử, đã xen lẫn vào trong đoàn xe của ngươi để vào trong thành Ashur?”
“Đúng vậy.” rốt cuộc Sarru cũng nghe thấy Asisu đặt câu hỏi, quả thực là thanh âm vừa cao quý lại quyến rũ khiến thần hồn điên đảo, nếu như đặt nàng ở trên giường cam tâm tình nguyện vì hắn mà cất tiếng rên rĩ vui vẻ, thì phải hạnh phúc đến nhường nào “Ba người chúng ta thành công thoát khỏi trận lũ, nhưng mà gã Hittite kia lại qua cầu rút ván, đạp ta rơi xuống nước!”
Asisu nghe giọng điệu hắn tựa hồ cũng không có tức giận, nghe rất bình thản như đang dùng bữa “Thật ngờ được, Izumin vương tử chính trực như trời quang trăng sáng lại là một tiểu nhân!”
“Đạo lý làm thương nhân và trị quốc tương đối giống nhau, nhưng mà nếu nói ai hố ai.” Sarru cười bỏ qua “Ta nghĩ chính là ta đã sai lầm đi.”
Asisu nhịn không được liếc nhìn hắn qua khe hở của bức rèm, tóc tai lộn xộn, râu ria um tùm, chỉ có ánh mắt kia, cho thấy rằng hắn còn trẻ tuổi, vô cùng tươi sáng, nàng ổn định tâm tình nói “Nghe ngươi nói như vậy, cái nữ nô bên người Izumin vương tử kia, tuy rằng to gan lớn mật, nhưng cũng thật sự có bản lĩnh.”
Sarru không biết Asisu và Ynanna đã từng gặp qua, nhưng lại biết Asisu và Carol có thù oán, liền lắm mồm nói vài câu “Còn không đúng sao, nàng thế nhưng một chút cũng không tin vào thần lực, bàn về đại hồng thủy ở thành Ashur, nàng chỉ nói là do nữ nhi sông Nile lệnh cho binh lính Ai Cập đóng quân ở ngoài thành chặn lại con sông ở hạ du, làm nước sông đổi chiều chảy ngược về thành, vốn chẳng có quan hệ gì đến thần linh.”
Asisu đứng lên, liếc mắt với Ari rồi ngầm hiểu ý nhau: Carol quả nhiên không hề có thần lực, có lẽ bởi vì nàng đến từ thế kỷ 20, có được một chút tài năng, mà ở thực tại này, không ai có thể nghĩ ra những biện pháp như nàng.
Có được điều mình muốn, Asisu liền thoải mái vén rèm đi ra, bởi vì ánh mắt của Sarru quá rõ ràng, nàng liền đem cây quạt lông đà điểu che ở trước ngực, nói với binh lính “Đem nam nhân này ném trở lại trong sông đi.”
“Đừng, đừng!” Sarru thầm nghĩ mỹ nhân thật sự là rắc rối, vội vàng cầu nữ vương tha mạng “Nữ vương tôn quý, ta dùng tiền mua mạng của mình có được không? Một ngàn vạn lượng vàng? Hai ngàn?…”
Đợi đến khi Sarru thêm đến năm ngàn, Asisu mới không tình nguyện mà gật đầu, phái người truyền lời cho thuộc hạ của Sarru, tự thân mang tiền đến sa mạc Syria chuộc người. Lúc thuộc hạ của Sarru dùng một con ngựa kéo xe vàng đến chuộc chủ nhân, Sarru đã vô cùng bẩn, cả người chỉ có một cái khố che thân.
Lão bộc Zaragon, trước kia từng làm tổng quản vương cung Phoenici, hai mắt đẫm lệ “Tiểu điện hạ của ta ơi, quốc vương và vương hậu không có hài tử, ngài chính là người thừa kế duy nhất vì cùng chung huyết thống. Lão đã sớm nói ngài không nên nuôi tham vọng đi thu thập tin tức ở các nơi, nhưng ngài cứ không nghe. Ngài nếu như có gì bất trắc, Phoenici ta phải làm sao bây giờ?!”
“Ta mau chóng sinh một tiểu nam hài cho các người không phải là được sao?!” Sarru thay y phục trên người, cũng không nghĩ sẽ trở về, bởi vì Zaragob là đi chuộc hắn, nên đem theo mấy xe châu báu vàng bạc, hắn sờ sờ mũi, nghĩ tới bộ dáng phong tình vạn chủng của Asisu, lòng liền ngứa ngáy “Đi, chúng ta đi Ai Cập cầu thân!”
Tạm thời bỏ qua chuyện của Asisu, Ynanna lúc này đang bất tỉnh nhân sự, lại bởi vì Izumin một đường ép buộc, để cho Luka nổi lực kiếm củi ba năm thiêu một giờ, càng làm cho cả người nàng nóng như bị lửa thiêu.
Ngay cả người từng trải như Hazas tướng quân cũng không biết làm sao “Điện hạ, Suqammumu cứ tiếp tục như thế này, cho dù có kịp trở về cứu chữa, đầu óc cũng sẽ bị nóng hỏng thành ngốc tử…” Ông nhấn nhá không có đem lời nói hết, ông mới không cần đem một cái ngốc tử nhận về làm nữ nhi của mình đâu!
Đoàn người của Izumin có kỷ luật rất sâm nghiêm, tuyệt đối không cho phép uống rượu hỏng việc, hiện tại sắc trời đã tối muộn, ở trong thị trấn Amida cũng không tìm thấy rượu nóng, Luka vô cùng nóng vội nói “Nếu như lấy rượu nóng lau trên người, có thể trong lúc tình thế cấp bách này làm giảm bớt nhiệt độ cơ thể, nhưng là hiện tại biết tìm ở nơi nào có rượu nóng?”
Hazas tướng quân bất đắc dĩ nhìn thoáng qua khoang phòng của vương tử, cái liếc mắt kia mang theo một chút hàm ý trách cứ, Izumin bất giác có chút ngượng ngùng, chợt nghe lão nhân nói “Chẳng lẽ đem Suqammumu ném vào trong sông sao? Như vậy cũng có thể hạ nóng rất nhanh.”
Vấn đề là cũng không thể đem người tùy tiện ném vào trong đấy, trừ phi nghĩ muốn nàng mau chóng xuống Minh phủ đưa tin. Izumin nhìn Ynanna hô hấp gian nan, trên mặt nóng bừng đỏ ửng một mảnh, liền nhàn nhạt nói “Ta mang nàng xuống dưới, hy vọng sẽ có tác dụng.”
Nói xong liền cởi ngoại bào, chỉ mặc một chiếc áo vải mỏng manh, ôm lấy Ynanna cả người nóng bừng, dọc theo thang dây xuống thuyền nhỏ bên dưới, Izumin chậm rãi thả người xuống nước, Ynanna đang vô tri vô giác hôn mê cũng không có gây cho hắn khó khăn gì. Nếu như không phải có người đang bị bệnh, thì khung cảnh đêm trăng dưới nước này hoàn toàn có thể xem là ngày tốt cảnh đẹp thơ mộng.
Izumin không biết, Ynanna khi bị thả vào trong nước sông Hồng, nàng cũng đã bị mang vào trong một mộng cảnh.
Trong mộng nàng không những không có bệnh, mà thân thể còn nhẹ nhàng bay bổng, tựa hồ như không cần phải bước đi, sương mù bảy màu không ngừng ngưng tụ và xoay quanh dưới lòng bàn chân nàng, đưa nàng đến một chỗ kì quái biến ảo khôn lường. Trước mặt Ynanna bỗng xuất hiện một dãy rèm châu có hình dạng như những giọt nước mưa, nàng lấy tay nhẹ phất qua, bọt nước nhẹ nhàng di chuyển theo cánh tay nàng, để lộ ra một lối vào.
Bên trong có một thiếu nữ tóc hồng, nhìn qua tưởng chừng chỉ là một tiểu hài đồng mười tuổi, gương mặt non nớt đáng yêu lại một theo vẻ mặt âm trầm, đang vận trên người một bộ trường bào, nhưng bộ trường bào này toàn thân màu vàng, lại lưu động phảng phất lấp lánh ánh sáng của nước.
Nàng thấy Ynanna đang nhìn rèm châu bọt nước, thanh âm cứng nhắc nói “Đó là mành được làm từ bọt nước Merodach, được tạo ra từ năng lực điều khiển nước của ta, Ynanna, đã lâu không gặp.”
Nàng nói xong liền ngồi trở lại trên chiếc ghế ngồi hình vỏ sò của bản thân, hai tay không ngừng thao tác trên một thứ gì đó ở trước mặt, Ynanna tò mò đi qua nhìn xem, đây lại là… là một cái laptop?
_____________________________________
Thỏ: Ai nha, cuối cùng thì bạn Y cũng có cơ hội được diện kiến nữ thần, mà lại còn là một cái tiểu nha đầu ham chơi, rõ là số khổ. Carol người ta bị nguyền rũa lại được thần bảo hộ không thể chết trước Menfuisu, YY nàng lại phải vì thần mà làm việc, chỉ vì muốn được trở về tương lai a, thật là bi ai…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!