Y Lộ Phong Hoa
Chương 127: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Thấy các chủ tử ân ái như vậy, phận làm nô tỳ như em cũng vui vẻ theo!” Ngọc Trúc cười nói.
“Đương nhiên rồi, chủ tử vui, chúng ta cũng vui theo. Chủ tử không vui, chúng ta cũng không vui, chúng ta hầu hạ chủ tử cả đời, đó gọi là nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn!” Xuân Lan nói.
Song, Vô Ưu lại không nghe được lời nói của các nàng, suy nghĩ của nàng không biết đã bay đến tận nơi nào rồi!
Đêm nay, Vô Ưu đọc sách đến rất khuya, thật ra nàng cũng không đọc quyển sách trên tay, nàng ngồi một mình ở đó ngóng cổ nhìn ra bên ngoài, chính nàng cũng biết nàng đang chờ hắn, nhưng mãi đến canh ba hắn vẫn chưa về, mà Liên Kiều thúc giục nhiều lần nàng mới lên giường ngủ, chẳng qua, nàng vẫn để lại một ngọn nến cho hắn!
Thật lâu sau lúc tiếng trống canh ba vang lên, Vô Ưu đang ngủ mơ mơ màng màng mới nghe thấy tiếng cửa được mở ra rồi khép lại, một loạt tiếng bước chân nhẹ nhàng đi về phía tháp, Vô Ưu mở mắt ra, thấy ngọn nến nàng để lại cho hắn đã tắt, nàng muốn hỏi hắn một tiếng nhưng đã quá muộn rồi, nàng sợ quấy rầy hắn nghỉ ngơi, vì vậy nàng lựa chọn không hỏi nữa!
Một hồi lâu sau, Vô Ưu nghe thấy tiếng trằn trọc trở mình, nàng mới biết hắn cũng không ngủ được bèn hỏi: “Có phải chàng có chuyện gì nên không ngủ được không?”
Nghe nói như thế, người nằm trên tháp hơi chần chừ rồi trả lời: “Không có gì!”
“Tần đại nhân tìm chàng có việc gì sao?” Vô Ưu lại hỏi.
“Có chút việc!” Thẩm Quân trả lời.
Thấy hắn không muốn nói với mình Vô Ưu cũng không hỏi tiếp nữa, chỉ là không biết tại sao nàng lại nói thêm một câu: “Trễ vậy rồi mà Mai các không đóng cửa sao?” Hình như nàng đã nghe ai đó nói một lần rằng bà chủ của Mai các tên là Mai Nương gì đó, hình như là bạn của Thẩm Quân, lần trước Ngọc quận chúa còn xông vào Mai các tìm Mai Nương đó!
Thẩm Quân sửng sốt một chút, rồi nói: “Quán rượu phải chờ khách đi hết mới đóng cửa được!”
Nghe thấy một câu hời hợt như vậy, Vô Ưu hơi tức giận! Thật ra nàng vừa hỏi câu đó xong đã hối hận rồi, tự trách mình: Sao mình lại hỏi một câu như vậy chứ? Giống như mình đang ghen vậy, thật ra mình đâu có tư cách gì để ghen? Mình chẳng là gì của hắn ta cả! Chỉ là một thê tử trên danh nghĩa mà thôi! Vì vậy, sau một lát, Vô Ưu trở mình nhắm mắt lại ngủ, không thèm để ý đến người ở ngoài nữa!
“Bà chủ Mai các rất thân với ta và Tần Hiển, trước đây ta cũng từng có ân với nàng ấy, vậy nên đương nhiên ta và Tần Hiển sẽ được đối đãi tốt nhất, nên quán rượu sẽ không đóng cửa sớm!” Bỗng nhiên bên
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!