Y Phẩm Cuồng Phi
Chương 25
“Mẫu thân, năm đó ca ca mười bốn tuổi cũng đã là luyện nguyên ngũ giai, là thiên tài Long Lệ Quốc ít có, căn bản chỉ cần ca ca tới mười sáu tuổi là có thể kế thừa tước vị rồi, nhưng ca ca lại vô duyên vô cớ bị một đám người làm cho vỡ vụn đan điền, phế đi hai chân, mẫu thân người liền chưa từng hoài nghi sao?”
Tô thị cắn chặt răng, làm sao sẽ chưa từng hoài nghi đây. Bọn họ không đắc tội người nào, hài tử lại không biết sao bị phế đi đan điền và hai chân, chính là nàng sớm đã bởi vì Hoa Chính và tiểu nhi tử chết không toàn thây mà bị bệnh, cho dù có hoài nghi thì thế nào, nàng bất lực.
Hoa Hạo Nguyệt chỉ cần nghĩ đến việc lúc trước không hiểu sao bị tập kích, trên cổ và cánh tay gân xanh đều nổi hẳn lên, chính lần đó bị tập kích huỷ hoại cả đời hắn, làm hại hắn chẳng những không thể bảo hộ mẫu thân và muội muội, còn thành gánh nặng trong nhà.
“Muội muội, muội nói là Nhị…… Hoa Trấn Hạ bọn họ làm?!”
“Ngoại trừ hắn còn có ai sẽ có xích mích với nhà của chúng ta? Cứ cho là không phải hắn, hắn cũng không thoát được có can hệ.” Hoa Khinh Ngôn có được dị năng chính là tinh thần lực, chỉ là đối với người sức quan sát rất mẫn cảm, chỉ có thoáng lộ ra một tia ác cảm tinh thần lực của nàng đều có thể bắt giữ, đang lúc khi nàng nhắc tới Hoa Trấn Hạ phải đem tước vị trả lại Hoa Trấn Hạ rõ ràng lộ ra sát ý.
Hoa Hạo Nguyệt trước kia không hoài nghi về Hoa Trấn Hạ, nhưng mà hắn cũng nhớ tới lúc trước sau khi mẫu thân ăn đan dược Hoa Nguyệt Nhu đưa tới, sau đó thân thể lại càng ngày càng kém. Hắn còn chân thật cho rằng thật là mẫu thân bệnh quá nặng, cho nên liền nghĩ khỏe một đoạn thời gian, cũng sẽ tái phát, không nghĩ không thể đều tuyệt tử sao?!
Hắn đột nhiên nhớ tới, lúc trước khi bị tập kích, nghe được giọng nói như quen thuộc lại xa lạ.
“Muội muội! Muội biết Triệu Lăng Phong đã trở lại sao? Có thể giúp ca ca xác nhận một chút không, ngón út chân trái của hắn còn không?”
Hoa Hạo Nguyệt đột nhiên nặng nề mở miệng.
“Triệu Lăng Phong? Ca ca, ý của ca là lúc trước đánh lén các ngươi một người trong số đó liền có hắn?”
Triệu Lăng Phong, tứ đại gia tộc đệ nhị đại gia đích trưởng tử Triệu gia, một trong số thiên tài năm đó, thiên phú gần như không phân cao thấp với Hoa Hạo Nguyệt, một năm trước rời đi du lịch:
“Nghe nói Triệu Lăng Phong quá mấy ngày mới có thể trở về.”
Đây cũng là việc nguyên chủ trước đó không lâu biết đến, nghe nói Triệu Lăng Phong ra ngoài gặp được kỳ ngộ, mới gần hai mươi tuổi, cũng đã thành công tới cố nguyên sơ, tiền đồ vô lượng, tin tức Triệu Lăng Phong muốn về tới một tháng trước ở toàn bộ Long Lệ Quốc liền bắt đầu lan truyền
Hoa Hạo Nguyệt mang theo một tia hận ý nói:
“Lúc ấy ta bị đánh lén, đôi mắt bị rải bụi chỉ biết là những người đánh lén ta đó đều bằng tuổi ta không sai biệt lắm, lại còn có cố ý thay đổi thanh âm, nhưng là ta dùng hết toàn lực, chém bỏ ngón chân út một người trong đó, nghe được tiếng kêu thảm thiết vô cùng quen thuộc, ta vẫn luôn hoài nghi là Triệu Lăng Phong, nhưng mà không có năng lực đi chứng thực.”
“Ca ca, ca nói ngón chân út chính là cái ca thường xuyên lấy ra xem? Ca ca, ca có thể đem cái bạch cốt kia cho muội không?”
Nguyên chủ rất nhiều lần chạm tới Hoa Hạo Nguyệt cầm một tiểu tiết bạch cốt, trên mặt tất cả đều là biểu tình phẫn nộ nguyên chủ trước kia không biết vì cái gì ca ca sẽ cầm một tiết thật nhỏ xương ngón chân trên mặt lộ ra phẫn hận biểu tình.
Hoa Hạo Nguyệt gật gật đầu, nhưng trên mặt có nghi hoặc:
“Muội muội, muội muốn xương ngón chân làm cái gì?”
Hoa Khinh Ngôn cười thần bí:
“Có xương ngón chân, cứ cho là không cần nhìn chân Triệu Lăng Phong, ta cũng có thể biết xương ngón chân kia có phải của Triệu Lăng Phong hay không.”
“Này…… Thật sự có thể chứ?” Hoa Hạo Nguyệt cũng được, Tô thị cũng được, đều cảm thấy nghe rợn cả người, sao có thể căn cứ một cái xương ngón chân, không nhìn chân là có thể biết xương cốt kia là của ai.
Hoa Khinh Ngôn đương nhiên không thể giải thích với các nàng cái gì gọi là gien, kiếp trước của nàng, chỉ cần lấy một sợi tóc hai bên, dùng đặc thù dược tề ngâm, mười phút là có thể biết quan hệ giữa hai bên thân duyên mà xác nhận xương cốt có phải thuộc về Triệu Lăng Phong hay không, vậy càng đơn giản.
“Đương nhiên có thể, chờ Triệu Lăng Phong trở về, ta chỉ cần máu trong tay hắn hoặc là tóc linh tinh, là có thể xác định hắn có phải người đánh lén ca ca năm đó hay không.”
Tô thị và Hoa Hạo Nguyệt không biết Hoa Khinh Ngôn làm như thế nào, nhưng mà bọn họ lại vô điều kiện tin tưởng nàng, đơn giản là nàng là nữ nhi ( muội muội).
Thông qua một buổi sáng giao lưu phân tích, Tô thị cùng Hoa Hạo Nguyệt tự nhiên biết Nhị phòng dụng tâm hiểm ác, Hoa Khinh Ngôn cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, như vậy về sau Nhị phòng tới tìm phiền toái bọn họ cũng sẽ đề cao tâm lý đề phòng, sẽ không ngốc nghếch bị lừa gạt.
Hoa Khinh Ngôn để nàng nghỉ ngơi tốt, mình thì đi tới phòng Hạ Trúc, vừa vào cửa Tiểu Mai liền quỳ xuống đem khế ước bán thân trong tay đưa tới trước mặt Hoa Khinh Ngôn:
“Nhị tiểu thư, đây là khế ước bán thân của nô tỳ và Hạ Trúc tỷ tỷ, về sau nô tỳ thề sống chết đi theo tiểu thư.”
Hoa Khinh Ngôn mi đuôi một chọn:
“Vừa rồi có người đã tới?”
Tiểu Mai lắc đầu nói:
“Không phải, sau khi Đại tiểu thư rời, nô tỳ cũng trộm rời đi trong chốc lát, liền thấy Lan nhi đem khế ước bán thân của Hạ Trúc tỷ tỷ và nô tỳ đưa nô tỳ, nói là đưa tới cho Nhị tiểu thư để nô tỳ về sau đi theo Nhị tiểu thư.”
“Không tồi, còn tính cơ, vậy về sau liền đi theo ta đi, ta chỉ có một yêu cầu, lòng trung thành”
“Nô tỳ thề, tuyệt sẽ không thất tín bội nghĩa lòng bất trung với Nhị tiểu thư nếu không nô tỳ sẽ bị thiên lôi đánh xuống không chết tử tế được.”
Tiểu Mai lập tức thề tỏ lòng trung thành, so với Hoa Nguyệt Nhu hơi chút không hài lòng liền đối hạ nhân không đánh tức mắng, nàng cảm thấy Hoa Khinh Ngôn quả thực là chủ tử tốt nhất trên đời.
“Vậy ngươi tiếp tục chiếu cố Hạ Trúc đi, tới buổi tối nếu trán còn nóng lên, liền tới tìm ta, giữa trưa ngươi tới nấu cơm trưa ta có việc không ra khỏi phòng trước không cần quấy rầy ta.”
Hoa Khinh Ngôn đem khế ước bán thân nhận xong, phân phó xong liền trở về trong phòng mình, tiếp tục mân mê dược tề, trải qua ngày hôm qua việc của Tô Thanh Phong, nàng đã nghĩ đến làm sao dược tề của mình được mọi người biết.
Hôm qua nàng mua riêng không ít bình sứ, dùng để đựng dược tề, qua hai canh giờ, luyện chế ra tám bình dược tề, phân biệt là Hồi Huyết dược tề, Phục Thương dược tề, Hồi Nguyên dược tề cùng với Hoán Nhan dược tề.
Đem dược tề đều đựng xong, lúc này mới ra cửa phòng, nha hoàn Tiểu Mai cẩn thận cho nàng nhiệt cơm trưa, Hoa Khinh Ngôn ăn xong liền mang theo dược tề đi ra ngoài.
Ban đầu nàng hẳn là mang theo bàn ghế từ từ đi ra ngoài, nhưng là nhẫn không gian mở không ra, nếu không phải hiện tại trong túi thật sự không có tiền, nàng đều nghĩ trước mua cái túi để đồ, nhưng mà ở Long Lệ Quốc, một cái túi để đồ, cần có đồng vàng đều không ít với năm vạn, hiện tại nàng thật sự mua không nổi, Doãn Tử Bạch thiếu một vạn đồng vàng còn chưa đưa, hiệu suất Tứ hoàng tử cũng quá thấp đi.
“Ắt xì! Là ai nhớ tới bổn Hoàng Tử?” Đang lúc nghe cấp dưới báo cáo Tứ hoàng tử xoa xoa cái mũi, vẻ mặt buồn bực, hắn thử động động ngón chân, càng ngày càng linh hoạt rồi, mới hai ngày mà thôi, cũng đã có thể cảm giác chân mình tri giác càng ngày càng rõ ràng, hắn rốt cuộc tin tưởng Hoa Khinh Ngôn thật sự đem chân gãy của hắn trị cho hết, không phải tùy tiện trói trói.
Nghĩ vậy, hắn không vui ngẩng đầu hỏi cấp dưới:
“Ngươi nói Doãn Khải Phong để bổn Hoàng Tử thư thả một tháng? Đã quá muộn, thúc giục nhiều lần vào cho ta, ít nhất trước còn đem cho Hoa Khinh Ngôn.”
Cấp dưới ôm quyền ứng xong, Tứ hoàng tử lại hỏi:
“Ngươi nói Doãn Tử Bạch đến bây giờ còn hôn mê bất tỉnh? Phải thất phẩm phục nguyên đan mới có thể chữa khỏi, nếu không trong một tháng liền sẽ chết? Hoa Khinh Ngôn thế nhưng có thể nói chuẩn như vậy,một chút đều không giống như trong lời đồn.”
Tứ hoàng tử lúc này đặc biệt may mắn ngày đó hắn có thể gặp được Hoa Khinh Ngôn nếu không bây giờ hắn thật sự đã thiếu một chân, sau đó đánh mất niềm hy vọng suy sút sống hết một đời, đến nỗi cửu phẩm tục cốt sinh cơ đan? Cứ cho là phụ hoàng có thể đem tới một viên, cũng không có khả năng sẽ cho hắn ăn, phụ hoàng chỉ biết cho người kia dùng.
Tứ hoàng tử vẫy vẫy tay làm cấp dưới lui ra, đi thúc giục Doãn Khải Phong trả tiền.
Hoa Khinh không biết Tứ hoàng tử lập tức liền sẽ để cho người đưa tiền cho nàng, nàng ở tiệm tạp hóa mua một cái bàn hai cái ghế dựa, tập giấy, bút lông một cây, lại dùng một khối vải bố trắng, viết lên
“Chuyên trị bệnh không có thuốc nào cứu được ” liền tùy tiện tìm cái quầy Đan Dược gần đó bày quán.
Bởi vì nàng biết quầy Đan Dược không nhiều lắm, vừa vặn liền ở Long Viêm quầy Đan Dược nàng bán dược liệu cũng chính là quầy đan dược đông đúc.
Tới quầy Đan Dược, đều là có thương tích, chứng bệnh đau, hoặc là mua đan dược tu luyện, cho nên khi Hoa Khinh Ngôn đem vải bố trắng trải xong lập tức không ít người liền vây quanh nhưng mà bọn họ không phải tới xem bệnh, mà là chỉ chỉ trỏ trỏ với Hoa Khinh Ngôn.
“Ta đi, này tiểu cô nương đang treo lên cái gì đây? Chuyên trị bệnh không có thuốc nào cứu được? Đều không có thuốc nào cứu được, tiểu cô nương này chưa quá mười lăm tuổi, liền dám thốt ra lời nói này.”
“Đây là con cái nhà ai vậy chứ, như thế nào mặc cho nàng chạy loạn ra tới chơi đùa, cũng không biết đưa về.”
“Ai ai ai! Các ngươi nhìn kỹ đi, đây không phải Hoa Khịn Ngôn của An Quốc Công phủ sao, nhân tình của Thất vương gia!”
“Ai da, ngươi vừa nói thật đúng mà! Nàng không phải phế vật sao? Vậy nàng cũng dám treo lên cái danh hào như vậy, da mặt thật sự quá dày, vô sỉ.”
‘ mặt dày vô sỉ ’ Hoa Khinh Ngôn: “……”
Nàng tùy tiện nhìn một người trung niên ba bốn mươi tuổi, vẻ mặt râu quai nón, thoạt nhìn eo gấu hổ bối cường tráng vô cùng, người này chính là vừa rồi nói nàng khoác lác.
Hoa Khinh Ngôn nhìn người râu quai nón cường tráng bỗng chốc lộ ra một nụ cười vô cùng thân thiết nói:
“Vị đại thúc áo xanh này, ngươi đã nhiều năm đều không thể hành phòng sự đi?”
Hoa Khinh Ngôn vừa nói xong, người chung quanh oanh một chút ầm ĩ lên:
“Này phế vật vừa rồi nói cái gì! Thế nhưng ở trước công chúng nói ra loại lời nói này,quả nhiên là dâm đãng, khó trách có Thái Tử điện hạ còn quyến rũ Thất vương gia, nàng bị hưu là hoàn toàn xứng đáng, may mắn Thất vương gia cũng không cần nàng, nếu không Thất vương gia còn không biết sẽ bị mang bao nhiêu nón xanh đâu.”
“Chính là vậy, thật sự quá không biết xấu hổ, ta cũng nghe không nổi nữa!”
Lâm chưởng quầy thật vất vả chen vào được, liền nghe được câu nói xấu hổ thốt ra khỏi miệng Hoa Khinh Ngôn, một khuôn mặt già cũng thiếu chút nữa bị Hoa Khinh Ngôn nói cho đánh rách tả tơi, hắn vốn dĩ tò mò nhiều người như vậy vây quanh ở quầy Đan Dược bên cạnh muốn làm cái gì, nhưng mà tiến vào nhìn thấy sạp kia của Hoa Khinh Ngôn, còn có thể có gì không rõ.
Lâm chưởng quầy thấy tất cả mọi người đều chỉ chỉ trỏ trỏ với Hoa Khinh Ngôn có chút không đành lòng tiến lên khuyên nhủ:
“Hoa tiểu thư, trò đùa này ngươi bày xong rồi, canh giờ không còn sớm, không bằng ngươi đi về trước đi.”
Những người khác nghe được Lâm chưởng quầy nói, trên mặt lộ ra quả nhiên như thế, Hoa Khinh Ngôn là bày trò trò đùa dai.
Bọn họ đều không phát hiện thân là đương sự áo xanh râu quai nón trên mặt hiện lên sắc mặt mất tự nhiên.
Hoa Khinh Ngôn đối với Lâm chưởng quầy thiện ý cười, sau đó nghiêm trang nhìn râu quai nón áo xanh nói:
“Đại thúc, cơ hội chỉ có một lần, nếu ngươi không bắt lấy, về sau cũng chỉ có thể tiếp tục giữ chức nhà sư khổ hạnh ”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!