Y Phẩm Phong Hoa - Chương 13: Con heo mập trần truồng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Y Phẩm Phong Hoa


Chương 13: Con heo mập trần truồng


Chu Trọng Bát kêu lên đầy thảm thiết, khuôn mặt hoảng loạn khiếp sợ: “Yêu nữ kia, ngươi đã làm gì ta! Sao ta lại không thể sử dụng linh lực được nữa…”

Đối với tu sĩ, tu vi bị phá bỏ và trở thành người phàm chính là cực hình còn đáng sợ hơn cả cái chết.

Hột Khê không trả lời mà bỗng rút ra một con dao găm, cắt “soàn soạt” vài đường rách tươm bộ y phục trên người hắn.

Cổng lớn biệt viện đã mở toang từ lúc nào không biết, gió lạnh chợt ùa vào rét buốt.

Bộ đồ trên người Chu Trọng Bát tả tơi phất phơ, rơi lả tả hết xuống dưới đất, chỉ còn độc chiếc khố rách nát vắt trên người hắn, che cũng như không che.

“Chậc, chậc!” Hột Khê lắc đầu than thở, “Ta vốn cứ nghĩ là ngươi mặc y phục đã khó coi rồi, không ngờ lột bộ đồ ấy ra lại càng xấu đến mù mắt. Gọi ngươi là con heo mập quả thật là quá xúc phạm loài heo rồi.”

“Ả tiện nhân này, ngươi có bản lĩnh thì giết bản thiếu gia xem!” Chu Trọng Bát sống trong nhung lụa từ bé, nào đã bao giờ phải chịu nhục nhã như thế này. Hắn điên cuồng gào lên: “Tiện nhân, ta sẽ băm vằm ngươi ra làm trăm mảnh.”

Hột Khê nở nụ cười khinh thường: “Dựa vào bộ dạng ngu xuẩn của ngươi bây giờ mà còn muốn băm ta ra trăm mảnh kia à, bà đây sợ quá đi mất!”

“Ngươi hãy đợi đấy! Đợi thiếu gia ta đây được cứu rồi, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi đâu! Cho dù có phải truy lùng ngươi đến tận cùng chân trời góc bể, ta cũng quyết lấy mạng ngươi!!”

“Ha ha ha… Được thôi, ta đợi ngươi!” Hột Khê bật cười sung sướng, “Ngươi cũng không cần phải đuổi đến chân trời góc bể nào xa xôi. Ngay bây giờ ta có thể nói cho ngươi biết, ta tên là Nạp Lan Phi Tuyết, là Nhị tiểu thư của phủ Nạp Lan, con gái của thần y Nạp Lan Chính Trạch. Có bản lĩnh thì ngươi cứ đến tìm ta tính sổ!”

“Nạp Lan Phi Tuyết…” Chu Trọng Bát hung tợn nghiến răng nghiến lợi đọc lên cái tên này, hai mắt hắn tóe lửa tựa như muốn nhai ngấu nghiến chết cô vậy, “Ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!!”

Hột Khê chẳng màng để tâm đến tiếng gầm rú của hắn, cô lột hết toàn bộ y phục của bốn tên hộ vệ như đã từng làm với Chu Trọng Bát, sau đó trói từng tên một vào cây cột lớn chính giữa đại sảnh.

Tất cả đồ trên người Chu Trọng Bát cùng bốn tên hộ vệ, kể cả chiếc nhẫn trữ vật quý giá trên tay Chu Trọng Bát đều được cô vui vẻ tịch thu hết.

“Ầm…” Một tiếng vang khủng khiếp truyền đến, Hột Khê đã phá nát hoàn toàn cánh cổng chính của biệt viện, để toàn bộ cảnh tượng nơi đại sảnh được phơi bày thật rõ ràng trước sự chứng kiến của dân chúng.

Mà hiện tại, toàn bộ người trong biệt viện đều trúng nhuyễn cốt tán của cô, ít nhất phải qua một ngày một đêm mới có thể bò dậy được.

Tin chắc rằng sáng sớm ngày mai thôi, khi tia nắng ban mai đầu tiên chiếu rọi nơi này, nhất định sẽ có rất rất nhiều người được nhìn thấy cảnh tượng vô cùng kích thích ở trong nhà này.

Dưới ánh trăng bàng bạc, Hột Khê quay đầu lại nhìn về phía Chu Trọng Bát ở giữa đại sảnh, nhoẻn miệng cười thật tươi: “Được phô bày cái cơ thể xấu xí kia của mình trước con mắt của người đời chính là vinh hạnh của các ngươi đấy, sau này chớ quên cảm tạ ta nhé! Nhớ cho kĩ, tên của ta là Nạp Lan Phi Tuyết!”

Hột Khê quay đi, nụ cười trên gương mặt tắt lịm, biến thành khuôn mặt lạnh đến thấu xương.

Nhị tiểu thư của nhà Nạp Lan, Nạp Lan Phi Tuyết phải không? Ha ha, nếu cô đã cho rằng Nạp Lan Hột Khê này đang ngáng đường mình, tôi không làm chút gì đó để chứng minh câu nói này thì há chẳng phải đã phụ lòng xem trọng mà cô dành cho tôi hay sao?

Không một ai sau khi đã giở thủ đoạn với Hột Khê cô mà không phải trả một cái giá thật khốc liệt, giống hệt như kiếp trước. Giờ đây, xem như là cô đã trả một phần nhân quả của việc chiếm cứ cơ thể Nạp Lan Hột Khê rồi.

Hột Khê nhanh chóng rời đi mà không mảy may phát hiện rằng, khoảng một tuần hương từ lúc cô đi, một bóng đen lao vụt ra khỏi biệt viện nhà họ Chu, vội vã đến tòa dinh thự lộng lẫy gần hoàng cung Yên Kinh.

Đêm tối tĩnh mịch, trong một căn phòng tại dinh thự bỗng phát ra tiếng cười rất thoải mái của một người đàn ông. Giọng hắn trầm thấp, hồn hậu tựa tiếng đàn, mang cảm giác trầm lặng sâu thẳm lay động lòng người.

Mà ẩn chứa trong tiếng cười ở thời khắc này chỉ là sự tùy ý, hứng thú tràn trề, “Quả là càng lúc càng thú vị, bản vương không tài nào đợi lâu hơn được nữa, chỉ muốn gặp cô ta ngay tức khắc.”

“Bảo các ngươi điều tra tư liệu, đã điều tra xong chưa?”

“Tình báo vừa mới đưa đến ạ, mời chủ nhân xem qua.”

Người đàn ông nhận lấy thẻ ngọc được đưa đến, đôi mắt ngập tràn hứng thú, mải mê chăm chú ngắm đồ trong tay.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN