Y Phẩm Phong Hoa - Chương 152: Cởi đồ Nam Cung Dục
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
19


Y Phẩm Phong Hoa


Chương 152: Cởi đồ Nam Cung Dục


Editor: Nguyetmai

Người đã ra tay không phải ai khác mà chính là Vô Tâm mang khuôn mặt lạnh lùng vẫn luôn trầm mặc đứng quan sát ở một bên.

Cửa phòng đóng sầm một tiếng trước mặt ả, mặc cho ả có đập cửa thế nào cũng không một ai mở cửa.

Hột Khê đã chuẩn bị đầy đủ dược liệu, sau đó dùng nồi gốm để sắc. Trong lúc đó, cô hơi ngập ngừng đôi chút nhưng vẫn lén lút bỏ thêm nước từ linh tuyền Cửu U trong không gian vào nồi. Thậm chí cô cũng cho cả châm bạc dùng để châm cứu vào nước thuốc rồi tiến hành đun nóng chúng lên.

Một canh giờ sau, thuốc Bắc đã đun xong, khắp phòng tràn ngập mùi thuốc nồng nặc.

Mùi thuốc này không có linh khí giống như những loại thuốc khác ở đại lục Mịch La, cũng chẳng có chút hương thơm nào của thảo mộc, ngược lại còn tỏa ra mùi đắng chát nồng đậm.

Nhìn cả nồi thuốc lớn chứa nước thuốc đậm đặc đen sì hệt như bóng đêm, đám Thanh Long ai ai cũng khiếp sợ.

Bạch Hổ không nhịn được lầm bầm hỏi: “Vương phi, cái… cái thứ trong này, chắc không phải cho chủ nhân uống đâu nhỉ?” Chủ nhân mà uống thứ này, không biết liệu có sống sót qua con trăng này không đây?

Hột Khê không để ý tới hắn, đổ toàn bộ nước thuốc vào thùng lớn. Thùng vốn đã được đổ đầy nước ấm, Hột Khê nghĩ ngợi một hồi, lại lén lút bỏ thêm không ít nước từ linh tuyền, xong xuôi mới hạ lệnh: “Cởi đồ Nam Cung Dục ra, rồi đặt hắn vào trong này.”

Bọn Thanh Long đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt mờ ám, thâm sâu.

Nạp Lan tiểu thư cứ luôn miệng không thừa nhận mình là Vương phi, nếu cô ấy và chủ nhân không hề có bất kỳ mối quan hệ gì, vậy thì một thiếu nữ trong trắng chưa chồng làm sao có thể không biết xấu hổ mà nhìn chủ nhân không mặc gì được kia chứ.

Thế nhưng bọn họ lại không biết, một khi Hột Khê đã khoác lên mình vai trò của một thầy thuốc thì sẽ hoàn toàn lãng quên giới tính lẫn thân phận của chính mình. Đối với cô, nam hay nữ, mặc đồ hay khỏa thân đều như nhau cả thôi.

Thanh Long nhanh chóng đỡ Nam Cung Dục ngồi vào thùng nước thuốc, nước thuốc đen ngòm dâng đến ngực Nam Cung Dục, khoảnh khắc lúc tiếp xúc với thân thể của Nam Cung Dục, nước thuốc đột nhiên sôi lên sùng sục.

Khi ấy sắc mặt Hột Khê bắt đầu trở nên nặng nề.

Sự thật là cô sử dụng loại Âm Ngưng Thảo mang tính cực hàn này, cũng coi như đã bất chấp một số hiểm nguy nhất định. Nhưng hàn khí trong cơ thể Nam Cung Dục quá nặng, nếu như toàn bộ đều chỉ lựa chọn sử dụng thảo dược mang tính dương, nóng lạnh giao thoa, trái lại có thể làm tổn hại đến cơ thể. Tuy tạm thời có thể chữa được hàn độc trong người hắn, nhưng sẽ khiến kinh mạch tổn thương càng lúc càng nặng hơn.

Vì lẽ đó cho nên Hột Khê mới nghĩ ra cách dùng Âm Ngưng Thảo để làm thuốc dẫn, kết hợp với những loại thảo dược khác, để tạm thời làm thuyên giảm bệnh tình.

Thế nhưng suy cho cùng thì Âm Ngưng Thảo vẫn là thực vật cực hàn, một khi thấm vào cơ thể và dung hòa với hàn độc trong người hắn, ngược lại sẽ càng khiến bệnh tình của hắn nghiêm trọng hơn, thậm chí là có thể đe dọa đến tính mạng. Cách duy nhất chính là trước khi dược tính của Âm Ngưng Thảo xâm nhập vào cơ thể Nam Cung Dục, cô sẽ dùng ngân châm khai thông hết những huyệt đạo lớn của hắn, để công hiệu của những loại thuốc có thể phát huy tác dụng trước, đồng thời trung hòa với Âm Ngưng Thảo. Quá trình châm cứu này, không thể để bất kỳ người nào quấy rầy.

Đám người Thanh Long lặng lẽ rời khỏi phòng, đứng canh gác ở cửa, khuôn mặt luôn lạnh lùng của Vô Tâm cũng không kìm được mà nhăn nhó: “Nếu ta nhớ không lầm, khi trước Nạp Lan tiểu thư cũng chỉ là một thứ nữ bị nhà Nạp Lan ruồng bỏ, tính cách nhu nhược, không những bị ức hiếp lăng mạ mà tu vi cũng chẳng có. Tại sao người thật lại khác biệt quá lớn so với lời đồn đại như vậy được kia chứ?”

Thanh Long còn chưa kịp trả lời, Vô Dục đã tấm tắc cười nói: “Cô nhóc đó mà yếu đuối nhu nhược thì chắc trên đời không có người con gái nào dũng mãnh nữa. Ban đầu cô ấy bị người ta xem như món đồ để bán đấu giá đưa đến Thao Thiết Quán, vừa mở mắt ra đã xuống tay giết chết sạch hết toàn bộ khách hàng trong phòng không chừa một ai. Ta và chủ nhân đều đã tận mắt chứng kiến.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN