Y Phẩm Phong Hoa - Chương 16: Là người hay là quỷ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
141


Y Phẩm Phong Hoa


Chương 16: Là người hay là quỷ


Thế nhưng cơn đau đớn trong dự đoán kia lại không đến, bà ngỡ ngàng mở choàng mắt, nhìn thấy bàn tay của Lý quản gia đang khựng lại giữa không trung. Trên cổ tay và người của hắn bị một sợi dây thừng cực mảnh cuốn lấy, không… thay vì nói là dây thừng, không bằng nói đó chính là roi, còn là một chiếc roi trắng đầy gai.

Lý quản gia giận điên lên, quay đầu chửi mắng: “Con mẹ nó, kẻ nào mắt mù dám động thủ với ông hả?”

Lúc hắn định phát động linh lực ở toàn thân hòng giãy đứt sợi roi, đột nhiên cảm thấy một cơn đau thấu xương giống như sắp bị siết chặt đến đứt lìa ở phần bụng, ngày sau đó cả người hắn bất ngờ bay lên giữa không trung.

“A a a…!” Tiếng gào thét thảm thiết của hắn vang vọng khắp cả biệt viện.

Đám người hầu kẻ hạ trong phòng đều bị cảnh trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngơ ngác, ai nấy đứng yên bất động, mở to mắt nhìn Lý quản gia thường ngày cường đại đến thế nào trong mắt họ, giờ lại giống như cái bao tải rách rưới bị cuốn lên không trung rồi lại bị quăng quật xuống đất.

“Rắc… Rắc…” Một âm thanh khiến người ta sởn gai ốc phát ra từ cơ thể của Lý quản gia, đó chính là… chính là tiếng của từng khúc xương đang bị đứt lìa.

Lý quản gia hai mắt trợn trắng, máu tươi tràn qua khóe miệng, trong chớp mắt đã tắt thở.

Tất cả người hầu ai ai cũng biến sắc, kinh hoàng đến dại ra nhìn về phía cánh cửa. Thiếu nữ kia quay lưng về phía màn đêm tối mịt, chậm rãi bước vào trong căn phòng.

“Á!” Tên tiểu đồng bên cạnh Lý quản gia hét lên một tiếng chói tai, “Làm sao có thể như vậy được? Sao… sao ngươi có thể về được? Sao ngươi còn có thể về được kia chứ?”

Mặc dù những người khác không kinh hãi giống như hắn ta, nhưng trên mặt vẫn ngập tràn sự hoang mang cùng hoảng sợ tột độ.

Người trước mặt có làn da vàng vọt thân hình nhỏ gầy, mặt mũi và dáng vóc ưa nhìn, rõ ràng kia chính là Nạp Lan Hột Khê – vị chủ nhân của biệt viện này.

Nhưng mà, đấy thực sự chính là Nạp Lan Hột Khê sao?

Tam tiểu thư trong trí nhớ bọn họ vĩnh viễn chỉ biết vâng vâng dạ dạ, hèn mọn nhát gan, thế nào mà lại có thể bộc lộ biểu cảm tàn bạo như vậy được kia chứ? Càng đáng sợ hơn chính là, cô chỉ dùng một đòn là có thể khiến cho Lý quản gia không còn chút sức lực nào để phản kháng nữa, xương cốt toàn thân vụn nát, chết thảm ngay tại chỗ.

Đúng, người vừa tới chính là Hột Khê – người vừa mới cướp bóc ở Chu phủ xong, dựa theo trí nhớ chủ nhân cũ của cơ thể này tìm đường về nhà.

Ban đầu cô cứ tưởng rằng, bản thân mình đã tưởng tượng ra hoàn cảnh của Nạp Lan Hột Khê đủ thê lương đủ uất ức rồi. Song cho đến khi nhìn thấy được cảnh tượng ban nãy mới nhận ra, cuộc sống lúc trước của Nạp Lan Hột Khê cùng với ma ma duy nhất quan tâm đến cô quả thật là chẳng bằng một con chó.

Một vị tiểu thư bị đuổi vào phòng chứa củi, mà đám nô tài độc ác này lại quang minh chính đại chiếm cứ chính phòng. Toàn bộ chi phí sinh hoạt phủ Nạp Lan đưa đến bị đám người này phân chia hết, còn hai người họ mỗi ngày chỉ có thể ăn cơm thừa canh cặn, hơn nữa thường không được ăn no.

Càng không thể tưởng tượng hơn ấy chính là, không thấy tiểu thư đâu nữa, đám nô bộc ác ôn này không những không lo lắng mà còn muốn giết luôn cả Trần ma ma thân cận cô.

Tuy là rất đồng cảm với chuyện Nạp Lan Hột Khê gặp nạn, cũng biết rõ người không có thiên phú tu luyện ở trên đời này khó sống vô cùng. Nhưng Hột Khê thật sự không thể kìm lòng mà phải cảm thán một câu, là một tiểu thư của một gia tộc lớn, những ngày tháng trong quá khứ của Nạp Lan Hột Khê kia đúng là sống chẳng khác gì con chó.

Hột Khê tiến từng bước vào trong, mỗi bước chân cô giẫm xuống, đám hạ nhân trong phòng lại khiếp đảm lùi về sau một bước.

Tên hầu cấu kết với Lý quản gia càng bị dọa khiếp hơn, toàn thân run lẩy bẩy như cầy sấy.

“Rốt… rốt cuộc ngươi là ai?” Hắn ta hoảng loạn giật lùi, cả người nghiêng ngả xiêu vẹo ngã khuỵu xuống đất, lại không kìm được liều mạng lết về phía sau.

“Ngươi… ngươi là ma đúng không, ngươi là hồn ma của Tam tiểu thư trở lại đây báo thù đúng không?”

“Không! Không! Tiểu thư đừng có tìm tôi, chuyện đó không phải là tôi làm mà! Tôi chỉ nghe theo lệnh của Trương quản gia mà thôi, tiểu thư muốn tìm thì hãy đi tìm Nhị tiểu thư và Trương quản gia đi, tôi không có liên quan gì đến chuyện này cả!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN