Y Phẩm Phong Hoa
Chương 216: Rồng gầm
Linh lực trong người Hột Khê dần dần cạn kiệt, thấy mình sắp bị trăn khổng lồ đuổi kịp, cô đột nhiên hạ quyết tâm, chân trái dồn sức đạp lên một thân cây khổng lồ, trong nháy mắt lộn người, đâm xuống trăn khổng lồ.
Trăn khổng lồ dường như không ngờ con người hèn mọn trộm cây bồ đề của nó vậy mà lại quay đầu, trong tích tắc ngẩn ra một lúc.
Chính khoảnh khắc sững người đó đủ để Hột Khê nhảy lên đầu nó, nhắm vào một trong hai con mắt đỏ như máu của nó rồi mạnh mẽ đâm xuống.
Song, phản ứng của con trăn khổng lồ còn nhanh hơn Hột Khê tưởng tượng, dao găm của Hột Khê vừa đâm xuống, trăn khổng lồ lập tức nhắm mắt. Con dao găm gọt sắt như bùn đâm trên mắt trăn khổng lồ nhưng vẫn chẳng thể đâm thủng mà chỉ để lại vết trầy nhẹ.
Trăn khổng lồ gào thét phẫn nộ, quẫy đầu dữ dội, trực tiếp hất văng thân hình mảnh dẻ của Hột Khê, chờ đón cô chính là chất kịch độc có thể ăn mòn cả nham thạch.
Loài người nhỏ bé này lại nhân lúc nó thăng cấp, hái trộm quả bồ đề của nó, thậm chí lấy đi tất cả quả bồ đề của nó, quả thật tội đáng muôn chết. Cô còn tưởng rằng dựa vào một nhát dao găm nhỏ nhoi có thể tổn thương vua của loài trăn khổng lồ sao, thực nực cười…
Cái đầu con trăn vàng vốn vung vẩy đột nhiên dừng lại, ánh mắt hiện lên vẻ thống khổ và khiếp sợ.
Miệng vết trầy nhỏ xíu do Hột Khê đâm lúc này lại bắt đầu trở nên xám đen, thối nát với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng sau đó đến cả tròng mắt của nó cũng bị thối rữa, cuối cùng chỉ còn lại cái hốc mắt trống không.
Trăn khổng lồ vàng đau đớn không ngừng lăn lộn trên nền đất, khắp người bắt đầu bộc phát áp lực linh lực mạnh mẽ, cái đuôi nó cuốn về phía Hột Khê kèm theo gió lốc lớn.
Hột Khê vốn bị vung đến hoa mắt chóng mặt, không kịp né tránh, bị chiếc đuôi mang linh lực khủng khiếp của trăn khổng lồ quất tới, tức khắc toàn thân văng ra ngoài, đâm sầm vào thân cây cổ thụ.
Hột Khê cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị đảo tung, đau đến mức không thở nổi, máu tươi chảy ra từ khóe miệng, chầm chậm rơi xuống mảnh ngọc bội hình tròn.
Miếng ngọc bội đó chính là miếng ngọc do Đản Đản chộp lấy trên tay lão ăn mày lúc nãy, khi máu của Hột Khê nhỏ lên ngọc bội, cơ thể của cô đột ngột tỏa ra quầng sáng chói mắt.
Chiếc đầu trăn khổng lồ vốn run rẩy nhào đến dường như đụng phải một lớp ánh sáng trong suốt, phát ra một tiếng nổ lớn, tiếp theo đó đầu nó văng mạnh ra ngoài.
Một khắc sau, tiếng rồng gầm kinh thiên động địa vang dội cả bầu trời nơi bí cảnh, tựa như lại bắt đầu mở ra một truyền thuyết cổ xưa.
…
Hột Khê cảm nhận được có chất lỏng mát rượi chảy vào máu thịt, chất lỏng này mang theo vị ngọt ngào và thơm mát, vừa thấm vào da thịt liền trong tích tắc hóa thành linh lực nồng đậm chảy khắp cơ thể, làm dịu bớt cơn đau đớn, nóng rát trước đó của cô.
“Mẹ, mẹ, mẹ có sao không? Mẹ đừng dọa Đản Đản!!”
Hột Khê khó nhọc mở mắt, đến khi nhìn rõ thì đập vào mắt là khuôn mặt nhỏ nhắn lã chã chực khóc của Đản Đản. Tay trái nó cầm quả bồ đề đã bị cắt ra, tay phải bưng nước suối thần, đang thử xem mấy thứ đó có thể cứu mẹ của mình không.
Hột Khê đứng dậy mới phát hiện bản thân lại đang ở trong không gian, cây bồ đề đã ở trong linh điền Cổ Vận, vài quả bồ đề vàng còn sót lại trở nên tươi ngon hấp dẫn nhờ nguồn dinh dưỡng từ linh khí nồng đậm trong không gian.
Cô xem xét cơ thể một chút thì phát hiện lúc này vết thương do trăn khổng lồ tập kích để lại đã khỏi, cũng không biết rốt cuộc do công dụng của quả bồ đề hay nước suối thần.
Trải nghiệm lần này ở bí cảnh khiến Hột Khê có chút lo lắng, ma thú cô vô tình chạm trán đã cấp sáu, vượt xa cấp độ mà cô có thể đối phó.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!