Y Phẩm Phong Hoa
Chương 220: Tình thế bắt buộc
Ánh mắt của Hột Khê cũng nhìn theo Tiểu Kim Long, chỉ thấy một người phụ nữ mặc váy lụa trắng, khuôn mặt được che lại bởi một tấm lụa mỏng đang bay lượn giữa không trung rồi xuất hiện trên khu bãi cỏ mà chính cô vừa ở đó để chờ.
Đôi mắt xinh đẹp lấp lánh của cô ta quan sát tất thảy xung quanh, rồi nhìn về phía rừng cây, trên gương mặt lộ ra quyết tâm chiến thắng.
Khoảnh khắc ấy, gió nhẹ thoảng đưa, hất tung mảnh vải che mặt của cô, dung nhan yêu kiều lạnh lùng được hé lộ.
Là Phụng Liên Ảnh!
Đồng tử của Hột Khê co lại, trước mắt bỗng nhòa đi, phút chốc cô đã xuất hiện trước một cánh cổng của một tòa cung điện nguy nga sừng sững.
Toàn bộ cung điện đều được bao phủ bởi ánh sáng màu tím, trên tám góc trong điện còn treo những chiếc chuông bạc, gió chỉ cần thổi qua, sẽ lập tức phát ra âm thanh leng keng leng keng.
Tiểu Kim Long nhìn về phía khu rừng đằng sau mình, biểu cảm thoáng nhẹ nhõm, “Ổn rồi, ổn rồi, cô ta vẫn còn ở đầu kia của rừng Kim Mãng, muốn băng qua để tới đây cũng phải tốn chút thời gian. Chủ nhân hãy mau vào đi, trước khi cô ta đến chủ nhân nhất định phải vượt qua bài khảo nghiệm để tiếp nhận truyền thừa đấy nhé!”
Ánh mắt Hột Khê thâm trầm nhìn về phía khu rừng, ngay sau đó cô liền rảo bước nhanh vào điện Tử Kim.
…
Ở bên kia khu rừng, Phụng Liên Ảnh siết chặt tấm ngọc bài trong tay, khóe miệng nở một nụ cười âm u lạnh lẽo.
Ngọc bài này chính là bảo bối mà sư phụ đã trao cho cô ta trước khi đi, chính bởi vì có ngọc bài này, lúc đi qua cổng Vô Không cô mới có thể vượt qua tầng tầng lớp lớp cấm chế mà không gặp trở ngại gì, được đưa thẳng đến vị trí trung tâm này.
Lúc những kẻ khác đang sống chết tranh đoạt, lúc chúng vật lộn để tồn tại ở tầng ngoài của bí cảnh thì cô ta đã tiến rất gần đến nơi cất giữ bảo vật quan trọng nhất của bí cảnh này rồi.
Trừ truyền thừa của điện Tử Kim mà cô ta quyết phải đoạt lấy cho bằng được kia ra, sư phụ còn căn dặn rằng tại chốn này còn có một cây bồ đề vàng vô giá, chỉ cần có thể lấy được vài trái bồ đề vàng thôi, thì cô ta sẽ được thăng cấp ngay tức khắc.
Đúng rồi, đến lúc ấy cô ta sẽ tặng bồ đề vàng cho Dục ca ca, tin chắc rằng huynh ấy nhất định sẽ vạn phần cảm kích cô ta cho xem.
Nghĩ đến Nam Cung Dục, Phụng Liên Ảnh bỗng trở nên ngượng ngùng, lòng đầy vui vẻ, nhưng khi cô ta lần theo phương hướng mà ngọc bài đã chỉ dẫn, đến được vị trí trồng cây bồ đề vàng rồi thì lại kinh ngạc phát hiện, cây bồ đề giờ đã không cánh mà bay.
Ngay cả con trăn khổng lồ canh giữ bên cây bồ đề mà sư phụ kể đến cũng chẳng hề thấy bóng dáng. Như vậy là sao kia chứ?
Đột nhiên, ánh mắt của Phụng Liên Ảnh trở nên rất chăm chú, cô ta quỳ xuống nhẹ nhàng sờ lên vết tích còn in lại trên nền đất.
Đây là… vết máu của con người à? Đã có người tới đây, hơn nữa còn đánh nhau với trăn khổng lồ, rồi lấy được trái bồ đề đi rồi sao?
Nhưng mà, sao có thể vậy được chứ? Bồ đề vàng chỉ có thể trồng trên đất thần linh thiêng mà thôi, một khi dời nó đến một mảnh đất bình thường, nó sẽ lập tức khô héo rồi chết đi.
Rốt cuộc là tên khốn kiếp nào làm vậy, chưa tính chuyện trộm mất cây bồ đề, đã vậy hắn còn muốn hủy diệt nó nữa chứ, ở đại lục Mịch La nào có đất thần đâu kia chứ!
Phụng Liên Ảnh tức tối nghiến răng nhìn chòng chọc khoảnh đất giờ đã rỗng tuếch, nét mặt cô ta bỗng nhiên biến sắc.
Dấu chân chỗ này vẫn còn mới, chứng tỏ vừa mới có người đi qua, thế thì… có phải kẻ đã trộm mất cây bồ đề cũng định trộm luôn truyền thừa ở điện Tử Kim không?
Nghĩ đến đó, Phụng Liên Ảnh giậm chân xuống đất một cái, cả người nhanh như gió lao vút về trước tựa như một cái bóng.
Lần này cô ta đến đây đã chuẩn bị cực kỳ chu toàn, dù cho có phải đối đầu với võ giả Nguyên Anh kỳ hậu kỳ cũng sẽ có biện pháp ứng chiến.
Bồ đề vàng lẫn truyền thừa điện Tử Kim, cô ta nhất định phải lấy được chúng, giờ bồ đề đã có kẻ khác nhanh chân đến trước nẫng tay trên, tuy trong lòng cô ta cũng có chút xót xa nhưng sớm hay muộn gì cô ta cũng sẽ ép kẻ đó nôn ra hết những gì chúng đã lấy đi thôi.
Thế nhưng truyền thừa Tử Kim lại chỉ có một mà thôi, một khi nó đã bị lấy đi, cho dù có giết tên hỗn đản đó cũng không thể giành lại được nữa.
Vậy nên, cô ta nhất định phải nhanh chóng đến đó và trước khi tên trộm chết tiệt ấy giành mất truyền thừa, cô ta phải giết chết hắn!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!