Y Phẩm Phong Hoa
Chương 42: Chọn nô lệ
Toàn thân gấm vóc trắng tinh, khuôn mặt mị hoặc tinh xảo như ngọc, môi đỏ răng trắng, cả người đều tỏa ra khí phách lạnh lùng lại mạnh mẽ kiêu ngạo, hoàn toàn chẳng hề phù hợp với chốn chợ heo vừa huyên náo vừa bẩn thỉu nhơ nhớp này một chút nào cả. Có điều Hột Khê nào có để tâm đến những ánh mắt kỳ dị thèm khát của mấy kẻ ấy đâu chứ.
Kiếp trước bởi vì nhiệm vụ mà cô đã từng phải sắm rất nhiều các loại vai diễn, trong đó cũng không ít vai diễn phải hứng chịu những ánh nhìn chăm chú của người khác, nên đã sớm biết ngoảnh mặt làm ngơ trước ánh mắt của người đời. Đương nhiên, điều kiện đầu tiên chính là những kẻ này đừng mưu toan ngông cuồng mà gây chuyện với cô.
Hột Khê quan sát toàn bộ chợ heo, phát hiện ra rằng so với một Thao Thiết Quán xa hoa lộng lẫy, thì chỗ này hệt như một khu chợ đồ ăn hỗn tạp náo loạn. Chỉ là, thứ được bày bán chẳng phải thực phẩm, mà lại chính là con người và yêu thú còn sống sờ sờ.
Trong chiếc lồng gỉ sắt giam cầm những nô lệ hết sức đa dạng, muôn hình muôn vẻ, nam có nữ có, có người phàm cũng có cả tu giả, thậm chí ở những gian hàng cao cấp còn có cả người thú với hình thù vô cùng kỳ quái.
Bọn họ co quắp lại trong những chiếc chuồng thú nhỏ hẹp, trên người là những vết thương sâu hoắm chằng chịt. Có kẻ thì tinh thần chết lặng tuyệt vọng, có kẻ thì rấm rứt khóc than, cũng có kẻ bởi vì đã gào thét rát cổ bỏng họng để phản kháng nên bị đánh đập đến chỉ còn chút hơi tàn.
Thế nên mới nói, nơi đây chính là địa điểm náo nhiệt nhất trong thành Yên Kinh, đồng thời cũng chính là địa ngục trần gian tăm tối – nơi mà dường như mọi âm khí hắc ám của cả quốc gia này hội tụ về nhiều nhất.
Ánh mắt Hột Khê lướt qua những người nô lệ tội nghiệp, trong lòng lại chẳng có cảm xúc dao động gì quá lớn.
Cá lớn nuốt cá bé chính là chân lý mà không gì lay chuyển được của mỗi xã hội, không một ai là ngoại lệ cả. Nếu như bản thân không đủ thực lực để tự bảo vệ chính mình, kết cục sẽ càng thê thảm hơn những người nô lệ ở đây mà thôi.
Nhưng mà bởi vì một nguyên nhân nào đó nên cô vẫn chưa thể tu luyện được, vì vậy cô chỉ có thể nhờ cậy vào nguồn sức mạnh từ bên ngoài để bảo vệ bản thân.
Nuôi dưỡng một đống nô lệ có thực lực siêu đẳng chính là một cách không tồi chút nào!
Đa phần nô lệ ở chợ heo đều vừa mới dẫn khí vào người, ngay cả tu vi Luyện Khí kỳ cũng chẳng có, nhưng hơn nhau ở chỗ giá rẻ.
Hột Khê nhanh chóng chọn được mười người nô lệ giá thấp có linh căn hỗn tạp, trên người còn có vài vết thương, vừa hay số tiền bỏ ra cũng bằng với số tiền khi nãy bán Trương Đức Trung.
Cô không để người bán rút hồn phách của mười người kia ra rồi nhập ấn ký nô lệ vào, mà dùng chính phương pháp bí truyền của mình kết hợp với dược phẩm, khắc cấm chế tinh thần vào cơ thể của bọn họ.
So với hồn ấn nô lệ thì loại cấm chế này sẽ không hạn chế sự phát triển về sức mạnh của người nô lệ, cũng không để bọn họ vô tri đần độn, chỉ số thông minh chạm đáy bởi vì mất đi hồn phách. Tất nhiên, nó cũng sẽ có điểm yếu.
Dựa vào năng lực của Hột Khê bây giờ, loại cấm chế này chỉ có tác dụng đối với những tu sĩ Trúc Cơ kỳ trở xuống mà thôi.
Hột Khê nói với mười người đang dập đầu phía trước mình rằng: “Ta sẽ không truy xét trước kia các ngươi đã trải qua những gì hay có ân oán như thế nào, nhưng từ nay về sau, các ngươi phải nhận ta là chủ nhân, nếu dám phản bội, sẽ phải nhận lấy đau đớn vạn tiễn xuyên tim, nghe rõ chưa hả?”
Mấy người bọn họ đều nhanh chóng gật đầu vâng vâng dạ dạ, ánh mắt nhìn Hột Khê tràn đầy niềm tôn kính và nể sợ.
Chủ nhân đã mua mười người bọn họ, lại không hề rút hồn phách của họ đi, để bọn họ được sống như một người bình thường, đấy quả thực là một niềm bất ngờ lớn lao vô cùng cũng khiến bọn họ hoàn toàn không dám xem thường vị chủ nhân trẻ tuổi non nớt này một chút nào.
“Hãy nhớ kỹ, ở bên ngoài ta họ Hề, tên là Hề Nguyệt, các ngươi đều là nô bộc của ta. Từ nay về sau các ngươi đều sẽ theo họ của ta, lấy mười thiên can làm tên, từ trái qua phải lần lượt gọi là Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỷ, Canh, Tân, Nhâm, Quý, đã nghe rõ hay chưa?”
Mười người không dám ý kiến, liền vội vã khấu đầu rồi nói: “Tạ ơn chủ nhân ban tên.”
Hột Khê đưa cho bọn họ một địa chỉ, chậm rãi nói: “Những chuyện liên quan đến ta nhớ phải ít nghe ít hỏi, sau khi đến được biệt viện, Trần ma ma sai bảo các ngươi làm gì thì các ngươi làm cái đó. Còn về thương tích của các ngươi, ta sẽ nghĩ cách chữa trị. Chỉ cần các ngươi biểu hiện tốt, ta nhất định sẽ giúp các ngươi nâng cao thực lực.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!