Y Phẩm Phong Hoa - Chương 7: Dịch nô bài, ấn ký nô lệ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Y Phẩm Phong Hoa


Chương 7: Dịch nô bài, ấn ký nô lệ


Châm vô ảnh trong tay cô im hơi lặng tiếng phi đến như tia chớp, vừa chuẩn xác vừa lặng lẽ găm vào huyệt Khí Hải* của chúng.

* Huyệt dưới gai sống thắt lưng, là một trong 36 tử huyệt theo võ thuật phương Đông.

Phi kiếm của bốn tên hộ vệ đột nhiên khựng lại giữa không trung, ngay sau đó vang lên tiếng “leng keng” rồi rơi thẳng xuống mặt đất.

Trên mặt bốn tên đó đầy vẻ hoảng sợ lẫn khó tin, mặt đờ ra nhìn thiếu nữ khẽ mỉm cười lạnh lẽo giữa sân khấu.

Đột nhiên, có một tên hét lên: “Tại sao ta không sử dụng linh lực được!”

“Yêu nữ, ngươi đã làm gì bọn ta!”

Hột Khê lập tức bật cười, nhanh nhẹn phi người nhảy lên, giơ chân đá mạnh vào bốn tên hộ vệ đã mất đi linh lực.

Trên khán đài rực rỡ ánh sáng, thiếu nữ mảnh khảnh nhỏ nhắn đứng chắp tay sau lưng, nhìn xuống đám người phía dưới từ trên cao.

Xung quanh cô là tiếng kêu gào rên rỉ của đám tu sĩ Trúc Cơ kỳ, ngoài ra còn có tên Chu Trọng Bát đã bị dọa sợ đến nỗi ngồi bệt xuống đất kia nữa.

Cảnh tượng này quả thực quá chấn động, quá kỳ dị. Rõ ràng chỉ là một thiếu nữ gầy gò yếu ớt mà lại trông như nữ vương đang thị sát lãnh thổ của mình, làm trỗi dậy cảm xúc vừa sợ hãi vừa sùng bái trong tất thảy mọi người.

Chu Trọng Bát sợ hãi nhìn thiếu nữ đứng cách đó không xa, hai chân run lẩy bẩy, dường như sắp ngã vật ra.

Trông thấy Hột Khê định tiến về phía mình, hắn sợ tới mức liên tục thét lên the thé, xông tới túm lấy tay Vô Dục rồi gào to: “Cứu ta… cứu ta! Các ngươi định mặc kệ con tiện nhân kia gây sự ở Thao Thiết Quán sao? Ta chính là khách của các ngươi đấy!”

“Chỉ cần ngươi giúp ta khống chế được ả, mất bao nhiêu nguyên tinh ta cũng đưa cho ngươi hết! Cho ngươi hết!”

Vô Dục thản nhiên rút tay ra, nhìn Hột Khê đầy hứng thú, rồi thong thả đáp: “Chu thiếu gia, tôi đã nói từ trước là hàng đã bán rồi thì Thao Thiết Quán sẽ không chịu trách nhiệm nữa. Từ lúc… tôi giao dịch nô bài cho ngài, món hàng này đã không còn can hệ gì với Thao Thiết Quán nữa.”

Lời nói của Vô Dục làm Chu Trọng Bát ngỡ ngàng, ngay sau đó hắn đột nhiên nhanh trí, trên mặt lộ ra dáng vẻ mừng như điên. Hắn vận chuyển linh lực rồi điên cuồng rót vào dịch nô bài, miệng không ngừng lẩm bẩm như kẻ thần kinh.

“Con đàn bà thối tha, ngươi chết chắc rồi! Dám đánh ta, ngươi chết là cái chắc!”

Trong nháy mắt Chu Trọng Bát truyền linh lực vào dịch nô bài, Hột Khê đột nhiên cảm thấy não mình đau đớn như bị kim đâm. Cảm giác đau đớn này vô cùng quen thuộc, lúc nãy ở cửa phòng kiểm nghiệm, cô cũng vì cơn đau này nên mới hôn mê.

Chết tiệt! Là ấn ký nô lệ! Thì ra cô đã bị kẻ khác đưa cấm chế vào cơ thể!

Ánh mắt Hột Khê u ám đầy phẫn nộ, chạy như bay ra ngoài.

Cô muốn rời khỏi đây, ngay lập tức! Cho dù có chết, Hột Khê cô cũng quyết không trở thành nô lệ của kẻ khác, không thể cúi đầu phục tùng, bị mặc sức chà đạp như vậy được!

Nhưng còn chưa chạy quá năm mét, đầu cô lại đau như búa bổ.

Hột Khê không duy trì trạng thái ý thức rối loạn thêm bao lâu, cơ thể cô lập tức lảo đảo rồi lại rơi vào hôn mê.

Chu Trọng Bát nắm chặt dịch nô bài, rón rén bước lên từng bước, đợi sau khi xác nhận Hột Khê đã hoàn toàn mất đi ý thức, không còn năng lực phản kháng mới bật cười khằng khặc đầy điên cuồng và ngang ngược.

“Con đàn bà thối tha, xem ngươi còn tinh tướng thế nào!” Hắn dữ dằn đá vào người Hột Khê. “Lại dám đánh ông đây à, quả nhiên chán sống rồi! Ta sẽ cho ngươi biết kết cục khi chống lại bản thiếu gia sẽ thê thảm ra sao!”

Lúc này, những tên hộ vệ bị Hột Khê đánh ngã cũng lồm cồm bò dậy. Đan điền của bọn chúng vốn bị đóng, bây giờ cũng đã khôi phục lại như bình thường, linh lực đã sử dụng được.

Trên mặt bọn chúng lộ ra biểu cảm nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Nhìn Hột Khê nằm mê man dưới đất, trong mắt chúng lại lóe lên vẻ kiêng dè và thù hằn.

Gương mặt Chu Trọng Bát rất đắc ý, hắn phất tay nói: “Ngay cả một ả đàn bà cũng không trị được, còn phải để ông đây ra tay.”

“Nhốt ả vào lồng sắt cho ta. Nếu lại để xảy ra sơ suất gì, xem ta có tha cho các ngươi không!”

Đám hộ vệ liên tục vâng vâng dạ dạ, thô lỗ ném Hột Khê đang hôn mê vào trong lồng sắt, đối xử với cô không khác gì đối xử với đám súc vật mua từ ngoài chợ về. Sau đó chúng nghênh ngang khiêng lồng sắt rời đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN