Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ - Chương 15: Bị thương, bẫy người
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
287


Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ


Chương 15: Bị thương, bẫy người


Muốn chờ mong viện binh tới, đó tuyệt đối là một giấc mơ……

Trên trăm tên thích khách có thể lẻn vào kinh thành, có thể lặng yên không một tiếng động lẻn vào Tiêu Vương phủ, điều này không phải đã giải thích được vấn đề sao?

Nghĩ đến những người đã xử lý hôn lễ, tất cả đều do hoàng thượng phái tới, trong nháy mắt Lâm Sơ Cửu đã nhận ra!

Nhìn dáng vẻ tàn phế của Tiêu Thiên Diệu, vẫn không thể loại bỏ được sự đề phòng của người nào đó, chỉ có Tiêu Thiên Diệu chết đi, người nào đó mới có thể an tâm thoải mái.

Nếu nàng và Tiêu Thiên Diệu chưa gắn vào cùng nhau, Lâm Sơ Cửu tỏ vẻ nàng nhất định sẽ tán đồng cách nhổ cỏ tận gốc đối với Tiêu Thiên Diệu.

Nam nhân như Tiêu Thiên Diệu thật sự là quá nguy hiểm. Hiện tại thậm chí đang ngồi trên xe lăn, khí thế của hắn cũng không hề suy giảm chút nào. Nam nhân như vậy, hoặc là không đối địch với hắn, nếu như đã đối địch với hắn, nhất định phải trừ khử hắn thật sạch sẽ. Nếu không, ngươi sẽ không thể sống hạnh phúc trong suốt quãng đời còn lại.

Nhưng, hiển nhiên hiện tại hai người bọn họ đã cột vào cùng nhau, hy vọng duy nhất của Lâm Sơ Cửu, chính là nhất định phải giữ lại Tiêu Thiên Diệu!

Theo thời gian trôi qua, cuộc chiến càng ngày càng kịch liệt, trên mặt đất đã ngã xuống không ít người. Thích khách hắc y nhiều, thân binh của Tiêu Thiên Diệu cũng không ít, thậm chí còn có hai thích khách chết trong hỉ phòng.

Đáng mừng chính là, mục tiêu của những thích khách này là Tiêu Thiên Diệu, căn bản không để Lâm Sơ Cửu vào mắt, cho nên tạm thời nàng vẫn còn an toàn.

Vì thế, Lâm Sơ Cửu tạm thời an toàn, theo bản năng nhìn xem tình cảnh của Tiêu Thiên Diệu, lại phát hiện người này giống như không có một chút ý muốn đối kháng.

Lúc trước, nàng nhìn thấy Tiêu Thiên Diệu ứng phó với hai thích khách, tuy chiếm thế thượng phong, nhưng không cách nào đánh gục bọn họ. Nàng còn lo lắng hiện tại Tiêu Thiên Diệu phải đối mặt với bốn thích khách sẽ bị bó tay bó chân. Tuy nhiên, cả bốn tên thích khách liên thủ lại, Tiêu Thiên Diệu vẫn có thể nhẹ nhàng ứng đối như cũ, khiến cho đối phương không thể nào tiếp cận.

Không phải trước khi bị người ám toán, võ công của hắn chỉ dư lại một hai thành thôi sao?

Trong mắt Lâm Sơ Cửu không hề che dấu chút nào, kinh ngạc lẫn cảm thán: Một  người đã bị phế đi  nửa người dưới, đối mặt với hai thích khách  cấp đỉnh, cộng thêm hai thích khách bình thường,  nhưng v ẫn  có thể nhẹ nhàng ứng đối. Lâm Sơ Cửu chỉ nghĩ rằng, người nam nhân này không hề đơn giản. Nếu nàng là địch nhân của Tiêu Thiên Diệu, nếu không hoàn toàn giết chết được Tiêu Thiên Diệu, khẳng định nàng sẽ ngủ không yên.

“Hy vọng chúng ta không cần trở thành……” Lâm Sơ Cửu đang lẩm bẩm tự nói, nhưng lời nói còn chưa nói xong, trong đầu liền vang lên âm thanh “đinh đinh đinh” liên tiếp, âm thanh kia còn muốn phiền phức hơn so với đồng hồ báo thức.

“Có người bệnh trọng thương cần được cứu trị, thỉnh Lâm y sư lập tức tiến hành trị liệu.”

Đây là lần đầu tiên kể từ khi tự trị liệu cho chính mình, Hệ thống Y Sinh nhắc nhở muốn Lâm Sơ Cửu đi làm nhiệm vụ. Thậm chí Hệ thống Y Sinh dựa vào đâu để sàng lọc và lựa chọn người bệnh, nói thật ngay cả bản thân Lâm Sơ Cửu cũng không biết. Dù sao thì khi nhận được nhắc nhở của hệ thống, nàng phải làm việc.

“Lúc này nếu đi trị bệnh cứu người, là muốn ta đi tìm chết hay sao?” Lâm Sơ Cửu muốn khóc, nàng có thể cự tuyệt sao?

Nàng không bao giờ nghĩ đến mình sẽ liều chết như một anh hùng, những người này cũng không phải sẽ không động thủ với nàng bởi vì nàng là đại phu, ngược lại, hai đám người này đều có khả năng sẽ lấy tánh mạng nàng.

Đối với thích khách mà nói, nàng là tân nương của Tiêu Thiên Diệu, cần thiết phải giết nàng; Đối với Tiêu Thiên Diệu và thân binh mà nói, nàng bất quá là người vừa mới vào Vương phủ, nói không chừng những thích khách này là do nàng đưa tới, giết nàng cũng sẽ không có bất cứ áp lực nào.

Nhưng, Hệ thống Y Sinh căn bản không cho Lâm Sơ Cửu khả năng cự tuyệt. Hệ thống Y Sinh nhắc nhở Lâm Sơ Cửu, nàng còn có thời gian 2 phút để chuẩn bị. Hai phút sau nếu Lâm Sơ Cửu không ra tay trị liệu, sẽ tiếp nhận sự trừng phạt của Hệ thống Y Sinh.

Trừng phạt rất đơn giản, chính là để Lâm Sơ Cửu hưởng thụ cơn đau kịch liệt giống như khi sinh nở, cho đến khi Lâm Sơ Cửu lựa chọn trị liệu bệnh nhân mới thôi.

Hệ thống Y Sinh chính là hệ thống cưỡng chế bác sĩ cứu người, điều này không tệ chút nào. Hơn nữa đối với Hệ thống Y Sinh chỉ có người bệnh và người không bị bệnh, không phân biệt địch và ta.

“Bẫy người.” Lâm Sơ Cửu rơi lệ đầy mặt, không nhịn được liền mắng.

Cũng may, hệ thống bẫy người này có một chỗ tốt. Sau khi cứu trị đủ số người mà hệ thống đã chỉ định, có thể đổi một ít đồ vật, thậm chí còn có quyền từ chối trị liệu. Tuy nhiên, hiện tại Lâm Sơ Cửu còn chưa tới đạt tới cấp bậc kia.

Thờ điểm khi hệ thống giải thích về phần thưởng cho Lâm Sơ Cửu, nàng liền lặng lẽ xem xét trong khi đang tránh ở phía sau giường. Phát hiện nàng chỉ cần trị liệu mười người trở lên, sẽ có thể đổi được một ít dược vật có lực sát thương nhỏ dùng để tự bảo vệ mình.

Đây là một thứ tốt, nàng liều mạng!

Lâm Sơ Cửu nhanh chóng xem xét hệ thống phối dược, phân lượng ước chừng cho 48 người, thuốc giải độc, thuốc nước tiêu độc, thuốc chống viêm, thuốc nhỏ giọt dùng để tiêm vào tĩnh mạch và các loại thuốc viên khác cần để điều trị cho bệnh nhân. Lâm Sơ Cửu căn bản không dám lấy hết ra ngoài. Nếu nàng lấy mấy thứ này ra, làm thế nào để giải thích với bọn họ?

Hệ thống….. bẫy người!

Lâm Sơ Cửu nghiến răng, chỉ chọn một số dược tề (thuốc đã được điều chế) thông thường, nước sát trùng, phấn cầm máu, dụng cụ khâu và băng vải. Sau đó, giống như một con chuột nhỏ, kéo rương đựng của hồi môn lại, ném hết toàn bộ quần áo bên trong ra ngoài, sau đó bỏ hết dược tề vào đó.

Khắp thiên hạ, để cứu người mà phải lén lút như vậy, cũng chỉ có một mình Lâm Sơ Cửu.

Lâm Sơ Cửu vừa mang đồ, vừa cẩn thận xem xét bốn phía, chỉ sợ bị người phát hiện.

Sau khi ngụy trang xong mọi thứ, Lâm Sơ Cửu nhẹ nhàng thở ra, cầm một lượng thuốc trị thương cho khoảng 10 người, liền đi ra ngoài.

Thích khách nhìn thấy nàng, nhưng không thèm quan tâm đến nàng. Đối với bọn họ, muốn lấy tính mạng của Lâm Sơ Cửu, chỉ cần giơ tay lên. Nếu như Lâm Sơ Cửu chạy ra khỏi Tiêu Vương phủ, cũng chỉ bị giết nhanh hơn.

Bên ngoài đã sớm mai phục mấy trăm cung tiễn, cho dù là vào hay ra, chỉ cần có người xuất hiện ở trong phạm vi tầm bắn, đều sẽ bị cung tiễn bắn thành tổ ong vò vẽ.

Tiêu Thiên Diệu cũng nhìn thấy Lâm Sơ Cửu, nhưng hắn càng không quản đến nàng. Tuy rằng Tiêu Thiên Diệu phát hiện sự khác lạ của Lâm Sơ Cửu, nhưng đúng là hắn không thèm để ý sống chết của Lâm Sơ Cửu, nhưng……

Nếu Lâm Sơ Cửu muốn lén lút trốn đi, còn cầm theo một đống đồ rối loạn lung tung làm gì?

Nhưng rất nhanh, dù là Tiêu Thiên Diệu hay là thích khách đều phát hiện ra, bọn họ sai rồi. Lâm Sơ Cửu căn bản không phải muốn chạy trốn, mà là đi băng bó miệng vết thương cho người bị thương.

Lâm Sơ Cửu biết y thuật?

Khóe mắt loé lên ánh sáng, quét qua người Lâm Sơ Cửu, bôi dược, băng bó, con ngươi bình tĩnh lặng như nước của Tiêu Thiên Diệu, nhanh chóng lóe lên một sự khó hiểu.

Nhưng Tiêu Thiên Diệu cũng không có quá nhiều thời gian để chú ý đến Lâm Sơ Cửu. Hai thích khách lúc trước vọt vào hỉ phòng đều là cao thủ, sau đó lại ùa vào thêm hai người, Tiêu Thiên Diệu đành phải tập trung toàn lực chú ý, để tránh khỏi bị thích khách ám toán. Phải biết rằng, kiếm trong tay đám thích khách đều đã ngâm qua độc.

Thân binh Tiêu Thiên Diệu bị thương từng người một. Tuy rằng thích khách không độc vào từ cổ họng, nhưng nếu người bị chém một đao, rất nhanh sẽ mất đi sức chiến đấu.

Khi Lâm Sơ Cửu cứu trị, liền chọn những người vừa mới bị thương, thương thế không nặng lắm. Dưới ảnh hưởng của độc tố, những thân binh không thể chiến đấu tiếp. Sau khi những người này được cứu trị xong, không bao lâu sau đã có thể khôi phục sức chiến đấu.

Khi những thân binh này nhìn thấy Lâm Sơ Cửu, mỗi người bọn họ đều cẩm thấy xấu hổ, nâng thanh kiếm trước mặt để ngăn cản Lâm Sơ Cửu tới gần. Lâm Sơ Cửu là người nào?

Tuy rằng hiện tại nàng hơi yếu một chút, nhưng nàng thật sự không phải là một tiểu thư yếu đuối vô dụng. Nếu thật sự phải động thủ, nàng sẽ đánh không lại những thân binh này, nhưng nếu như bọn họ đã bị trúng độc thì quả thật là khó nói.

“Keng,” Lâm Sơ Cửu nhấc chân lên đá bay vũ khí trong tay đối phương, khuôn mặt lạnh lùng răn dạy: “Đã trúng độc rồi mà còn lộn xộn, ngại mệnh quá dài hay sao? Nếu không muốn chết thì hãy ngoan ngoãn nằm yên cho ta.”

Lâm Sơ Cửu biết bản thân mình không có loại bá khí như Tiêu Thiên Diệu, nhưng nếu kéo dài khuôn mặt xuống dưới, vẫn thực sự có thể hù dọa người, có nhiều người bệnh đều rất sợ nàng.

Tuy nhiên, thân binh của Tiêu Thiên Diệu vẫn luôn có thói quen nhìn thấy mặt lạnh của Tiêu Thiên Diệu. Bọn họ căn bản không sợ Lâm Sơ Cửu. Bọn họ chỉ nghĩ hành vi của Lâm Sơ Cửu thật là ngu xuẩn: Nữ nhân này điên rồi đi? Nàng cho rằng mình là ai?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN