Ỷ Sủng Mà Cưới - Chương 13: Bệnh Tương Tư Của Danh Lưu Đứng Đầu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Ỷ Sủng Mà Cưới


Chương 13: Bệnh Tương Tư Của Danh Lưu Đứng Đầu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: littlesunflower05
Khách sạn, trong phòng thương vụ.
Ôn Thụ Thần ngồi trên ghế sô pha bằng da ở giữa phòng, sau khi thả like bài viết Hạ Thanh Trì phát trong vòng bạn bè, lại cầm lấy di động lặng im mà nhìn một chút, thẳng đến khi Thiệu Kỳ Tu ở đối diện châm thuốc lá, ném bật lửa cùng hộp thuốc lên bàn trà, tiếng nói cắt ngang suy nghĩ của anh.
“Cô nương họ Hạ kia, theo đuổi được chưa?”
Ôn Thụ Thần trong tay tạm dừng, ngước mắt đối diện với ánh mắt cười như không cười của Thiệu Kỳ Tu.
Một lát sau, tiếng nói bình tĩnh trầm thấp quen thuộc lại chứa thêm vài phần chần chờ: “Vẫn chưa.”
Khó được thấy anh em của mình khổ tâm cẩn thận suy nghĩ theo đuổi một cô nương như vậy, còn không tiếc đập tiền, Thiệu Kỳ Tu có hứng thú: “Nói xem nào, cô ấy trêu chọc chỗ nào đến trái tim của tu sĩ khổ hạnh, đối với nữ nhân vô dục vô cầu này rồi?”
Ôn Thụ Thần không nói chuyện.
Thiệu Kỳ Tu cười nhạo hỏi: “Thật sự là bắt đầu học mấy thiếu niên ngây thơ ngây ngô, chơi cái trò nhất kiến chung tình à?”
Anh ta thấy cái gọi là vừa gặp đã yêu của đàn ông chẳng qua là bị quyến rũ bởi vẻ bề ngoài của phụ nữ thôi, cho dù có là danh lưu đứng đầu Giang Thành, e rằng cũng khó tránh khỏi có một ngày bị phụ nữ mê hoặc tâm trí.
Ôn Thụ Thần như suy tư gì đó mà nhìn di động, xem lại trên vòng bạn bè của Hạ Thanh Trì.
Không giống những người con gái khác, cô thích chia sẻ một ít chuyện về đời sống trên vòng bạn bè của mình, mặc dù cài đặt thành có thể thấy được những bài post trong nửa năm mà không phải ba ngày, nhưng những gì để hiểu thêm về cô không có nhiều.
Chỉ là anh muốn hiểu rõ cô hơn.
“Ông muốn hiểu cơ thể của cô ấy à?” Tiếng của Thiệu Kỳ Tu đột nhiên vang lên, ánh mắt ý vị thâm trường.
Ôn Thụ Thần đem tâm tư giấu thật sâu, mở miệng phủ nhận: “Tôi với ông không giống nhau.

Ở trong mắt tôi, cô ấy chính là một viên ngọc bích không có tạp chất, thuần khiết trong sáng.”
Từ trước đến nay Thiệu Kỳ Tu luôn ra tay hào phóng với phụ nữ, cũng được các cô nhiệt tình theo đuổi, đương nhiên phụ nữ bên người rất nhiều, cũng đương nhiên không giống Ôn Thụ Thần.

Anh ta đem đầu mẩu thuốc lá nghiền ở gạt tàn thuốc, giọng điệu tỏ vẻ không sao cả: “Đều là đàn ông, đừng nói mấy loại lời xã giao này để lừa gạt chơi đùa phụ nữ, ông có dám nói là không có nhu cầu sinh lý với vị cô nương kia không?”
Ôn Thụ Thần tầm mắt lại đưa về trên giao diện điện thoại, tựa như đang chờ mong Hạ Thanh Trì có thể đăng thêm một bài lên vòng bạn bè.
Anh suy nghĩ đi suy nghĩ lại về tâm tư của mình, lần này Thiệu Kỳ Tu không hỏi lại, Ôn Thụ Thần nói trước: “Đêm đó cô ấy đâm vào tôi, tôi liền muốn để cô ấy quen biết tôi.”
Thế cho nên, mới có hành động anh đưa danh thiếp.

Mà Hạ Thanh Trì đêm đó cũng xác thật chủ động liên hệ anh, nhưng anh vẫn luôn chưa nghĩ ra lời dạo đầu để rep tin nhắn kia.
“Vậy thì ông tuyệt đối đừng nói cho người thứ hai biết ngoại trừ tôi, là bởi vì vị cô nương kia đụng phải ông nên mới nhất kiến chung tình, nếu không toàn bộ phụ nữ Giang Thành đều muốn xếp hàng đâm ông một lần.”
Ôn Thụ Thần nghe Thiệu Kỳ Tu nói đùa, vẫn trầm tư nói: “Hôm sau tôi thấy cô ấy ở phòng bao Một chút xuân, liền có ý nghĩ muốn cùng cô ấy kết hôn.”
Cái này không phải nói đùa.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Ôn Thụ Thần đối diện với cảnh đêm ngoài cửa sổ sát đất, lúc nhắc tới Hạ Thanh Trì, tiếng nói thấp đạm dần có độ ấm: “Cô ấy 23 tuổi, đã đến tuổi kết hôn, chỉ là không biết nếu tôi đột nhiên cầu hôn, có phải sẽ làm cô ấy sợ hãi hay không.”
Thiệu Kỳ Tu mặt vô biểu tình: “……” Cái này còn phải nói?
Anh ta không muốn đả kích anh em của mình, chỉ sợ cô nương bị cầu hôn sẽ giới thiệu cho Ôn Thụ Thần một bệnh viện tâm thần cho mà xem.
“Tôi không cùng phụ nữ tiếp xúc qua, nên không biết nên làm thế nào để phát triển tình cảm với cô ấy.” Ôn Thụ Thần đem ánh mắt đặt trên người Thiệu Kỳ Tu, lần đầu tiên thừa nhận còn có chuyện mà khiến bản thân không kiểm soát được: “Hình như cô ấy rất sợ cùng tôi ở chung.”
“Sao ông biết cô ấy sợ ông?”
“Hai ngày nay, cô ấy đều không liên lạc với tôi.” Ôn Thụ Thần cũng chính là bởi vậy, nên đêm nay không nhịn được mà thả like cho Hạ Thanh Trì, nhiều lần tự hỏi có nên nhắn tin cho cô không.
Lại nghĩ sáng mai cô đã phải tiến tổ đóng phim, liền áp cái ý niệm này xuống, không quấy rầy cô gái nghỉ ngơi.
Thiệu Kỳ Tu thong thả ung dung lại châm điếu thuốc: “Người anh em, tôi dạy cho ông một chiêu.”
Ôn Thụ Thần cũng một lòng vâng chịu thụ giáo(*), nghiêm túc lắng nghe.
(*) Thụ giáo: chịu sự dạy bảo
“Trước tiên hỏi thăm xem cô ấy là con gái nhà ai, rồi để Ôn gia tới cửa bái phỏng(*) đem lễ vật đến định hôn sự thôi.”
(*) Bái phỏng: thăm hỏi
Chiêu này của Thiệu Kỳ Tu, có thể nói là lòng dạ đàn ông cực kỳ ngoan độc: “Như vậy cô ấy liền trở thành người phụ nữ trên danh nghĩa nữ của ông, còn không phải sẽ ngoan ngoãn mỗi ngày sớm tối hỏi han ân cần với ông à?”
Ánh mắt của Ôn Thụ Thần hơi trầm xuống, độ cong môi mỏng dần dần san bằng.
Anh đứng lên, không ngồi trên sô pha.
Cũng làm cho Thiệu Kỳ Tu không nhìn thấy biểu tình trên mặt Ôn Thụ Thần, phòng khách an tĩnh hồi lâu, nghe thấy ngữ điệu của anh ép tới thấp, không rõ cảm xúc: “Hạ gia, từ trong ra ngoài sẽ không dễ dàng chấp nhận tôi.”
“Hạ gia ở Yến Thành đấy á?”
Giữa hai ngón tay của Thiệu Kỳ Tu kẹp một điếu thuốc, gẩy tàn thuốc xuống: “Người ông nhìn trúng là xếp hàng thứ mấy(*)?”
(*) Ý là chị cả hay là em út/ con của bác cả hay bác hai,…đại loại vậy.
Ôn Thụ Thần chậm rãi xoay người, ánh mắt đối diện anh ta, ngữ điệu không nhanh không chậm mà nói: “Người mà ông đang nghĩ.”

Thiệu Kỳ Tu lần này cười nhưng không thoải mái: “Hạ gia luôn chú trọng tỉ mỉ bồi dưỡng danh viện trong nhà hơn so với những gia tộc hào môn khác, vị Hạ tổng chưởng quản gia nghiệp kia lại càng có tiếng là cuồng con gái.

Ông với cô ấy……!Không đùa.”
Ôn Thụ Thần khẽ nhíu lông mày, mất hứng thú nói chuyện phiếm với anh ta.
Sau đó, liền bắt đầu đuổi khách.
Thiệu Kỳ Tu cũng không thèm ở lại, đi đằng trước cười nhạo một tiếng: “Ông có tâm trạng như nào thì cũng có làm được gì tôi đâu, chẳng lẽ tôi chúc ông với Hạ Thanh Trì trăm năm hòa hợp, ông liền thật sự……”
Nửa câu còn chưa nói xong, cửa phòng khách sạn đã bị Ôn Thụ Thần tự mình đóng lại.
Không có tiếng nói phá hư tâm tình, làm Ôn Thụ Thần cảm thấy không khí cũng tốt hơn vài phần.
Ít nhất là không có mùi thuốc lá.
Anh che giấu thần sắc nơi đáy mắt, chậm rãi trở về phòng ngủ chính.
Một chiếc áo sơmi trắng được đặt ở trên ghế, an an tĩnh tĩnh được gấp gọn chỉnh tề.
Nhìn thấy nó, bàn tay thon dài lãnh bạch của Ôn Thụ Thần cầm lên, vải lụa lướt qua lòng bàn tay, mềm mại như da thịt trắng ngần của nữ nhân, phảng phất hương thơm nhàn nhạt bay bổng.
( Toy thấy bà tác giả dùng cái cụm tay thon dài lãnh bạch khá nhiều:v)
Chỗ cổ áo của cái sơ mi này, lộ ra một tia mùi hương của nữ nhân.
Khứu giác Ôn Thụ Thần rất mẫn cảm, liên tưởng đến lời nói của Hạ Thanh Trì, không ngừng dặn dò anh trước khi mặc thì phải giặt.
Anh như suy tư gì đó, giờ khắc này lại cảm thấy……
Hạ Thanh Trì, có lẽ là có hảo cảm với anh.
*
Mấy ngày tiếp theo, Hạ Thanh Trì tiến tổ đóng phim cũng không rõ tâm tư nam nhân.
Nếu thời gian có thể chảy ngược trở về, cô nhất định sẽ không chút do dự tiêu hủy cái áo sơ mi kia.
Việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể an ủi chính mình.
Kiểu người theo chủ nghĩa chú trọng hình tượng hoàn mỹ như Ôn Thụ Thần, e rằng cũng có bệnh sạch sẽ mức độ nặng, lấy áo sơmi về nhất định sẽ giặt sạch rồi mới mặc.

Mà bí mật chiếc áo bị cô mặc làm áo ngủ hai buổi tối này, sáu bảy chục năm sau cùng cô tiến vào trong quan tài chôn luôn đi.
Mà đoàn phim bên này, bộ phim được quay ở Hoành Điếm theo hình thức phong bế.
Lúc trước cũng bởi vì nhân vật nữ chính hai lần chưa tiến tổ làm trì hoãn thời gian quay phim, lần này Quách đạo sắp xếp tiến trình rất khẩn trương, coi như Hạ Thanh Trì muốn ở chung cư ở hai đầu khác nhau với đoàn phim, kiên trì chưa đến ba ngày, thân thể đã chịu không nổi.
Cô đành phải nhận mệnh thỏa hiệp, ở khách sạn gần Hoành Điếm cùng vài diễn viên trong đoàn phim.
Bận rộn gần nửa tháng, Hạ Thanh Trì cùng nam chính Đoàn Tấn Phàm đã thân quen, anh ta là nam nghệ sĩ tân tấn lưu lượng, diện mạo sạch sẽ như ngọc gần đây rất được fans nữ trên mạng yêu thích, cũng không ra vẻ minh tinh, chỉ là hơi thích dựa dẫm vào mẹ, bị mẹ điều khiển kiểm soát, ngày thường tiến tổ đóng phim đều là đưa mẹ đi cùng.
Bà mẹ này rất sợ Hạ Thanh Trì sẽ giở thủ đoạn, sợ cô còn chưa quay phim xong đã muốn dựa vào con trai để lăng xê trước rồi chính thức xuất đạo.
Cho nên ngày đầu tiên tiến tổ, đã tự mình gõ cửa phòng nghỉ của Hạ Thanh Trì, trong lời nói không đề cập đến chuyện này nhưng mà cũng tỏ vẻ không muốn cô với con trai mình lúc diễn có quá nhiều tiếp xúc.
Hạ Thanh Trì một là không mang trợ lý, hai là không có Lê Linh ở bên cạnh.
Mấy nữ diễn viên khác trong đoàn phim, hận không thể mỗi ngày lúc quay phim có thể đoạt diễn nữ chính, trực tiếp coi cô địch……
Cứ như vậy, Hạ Thanh Trì mặc dù có nghĩ đến mình có thể là bị xa lánh.
Nhưng cũng tự do tự tại, không cần ứng phó với những người không liên quan.
Cuối tuần buổi chiều một phân đoạn đã quay xong, Hạ Thanh Trì mặc sườn xám màu lam còn chưa thay, nhàn nhã mà đợi ở phòng trang điểm, tay cầm một cái quạt xếp nhẹ nhàng phẩy phẩy, chờ chuyên viên trang điểm tẩy trang cho cô.
Đoàn Tấn Phàm đột nhiên đi vào, mặc trang phục trong phim, cũng chưa thay ra.
“Đoàn Thần, đây là phòng trang điểm nữ, đi nhầm cửa rồi.” Hạ Thanh Trì nhợt nhạt cười ra một tiếng.
Đoàn Tấn Phàm: “Tìm em.”
Quạt xếp trong tay Hạ Thanh Trì dừng lại: “Anh tìm em trước, mẹ anh không phê bình à?”
Cô cũng không muốn bị gõ cửa.
Đoàn Tấn Phàm không chỉ một lần bị Hạ Thanh Trì chê cười là không rời mẹ một bước, đã quen rồi.
Cũng đoán được cô vô tội bị mẹ cảnh cáo, trong lòng tức giận nên mới thừa dịp chê cười anh: “Quách đạo diễn đổi nữ phụ.”
Hạ Thanh Trì thu hồi tâm tư vui đùa, lộ ra hoang mang: “Sao lại đổi cô ấy?”
Cái mà Đoàn Tấn Phàm muốn nói chính là chuyện này, sợ người ta nghe thấy, đến gần một chút: “Có một người ở phía trên (tuyến đầu) xuống đây tham gia đoàn phim, phó đạo diễn buổi sáng cũng đã đi sắp xếp cải tiến chuyện sườn xám, nói là đều phải may thành dài.”
( Chắc mọi người cũng biết người này là ai rồi phải không:))) có một chi tiết là bà này lắp chân giả í, nên bây giờ phải đổi thành sườn xám dài để che.

Cũng không hẳn là xấu tính xấu nết nhưng mắc mệt với mẹ này ghê.)
Hơn nữa diễn phim dân quốc cũng không phải lúc nào cũng phải mặc sườn xám(*), hiện tại chỉ mới vừa quay, thay người cũng vẫn kịp.
(*)Còn có mấy kiểu váy như này, siêu xinh, tui thích lắm á OwO :

Nguồn Internet
Chỗ huyệt Thái Dương của Hạ Thanh Trì nhảy nhảy, có một dự cảm không tốt lắm.
“Vị kia hình như còn đưa biên kịch tiến tổ……” Đoàn Tấn Phàm nói việc này, phảng phất như đang mật báo với Hạ Thanh Trì.
Ý cười trên khóe môi Hạ Thanh Trì phai nhạt, buông quạt xếp: “Chắc là vị Thư ảnh hậu kia, lại tới nữa đúng không.”
“Ồ, Tiểu Hạ đã biết rồi à?”
Đúng lúc này Quách đạo bên ngoài đẩy cửa vào, nghe thấy Hạ Thanh Trì bình bình tĩnh tĩnh nói một câu.
Phía sau ông ta, không chỉ có một người.
Hạ Thanh Trì một thân mặc sườn xám màu lam đậm thêu đóa hoa, bình tĩnh lẳng lặng dựa trước bàn trang điểm, biểu tình nhìn qua hai người cực kỳ xứng đôi đang tiến vào được nhân viên đoàn phim vây quanh kia.
“Tiểu Hạ, tôi chính thức giới thiệu với cô một chút, vị này chính là Thư ảnh hậu, về sau cô ấy sẽ đảm nhiệm vai nữ phụ, suất diễn của cô với cô ấy không ít, phải ở chung thật tốt nhé.” Quách đạo cái lão cáo già này tươi cười đầy mặt, có thể mời ảnh hậu đến làm vai phụ, trước đó nghĩ cũng không dám nghĩ.
Vị Thư ảnh hậu trước tiên nhìn về phía Hạ Thanh Trì, khuôn mặt mỹ nhân tinh xảo lộ ra nụ cười hoàn mỹ: “Xin chào, tôi tên Thư Đồng Dĩ, từ nay chúng ta sẽ đóng phim trong cùng một đoàn phim.”
Hạ Thanh Trì tầm mắt đối diện với cô ta, một lát sau, khóe môi cong cong mang tính tượng trưng: “Xin chào.”
Quách đạo lúc này lại tích cực nhiệt tình giới thiệu một vị khác: “Đây là Ôn tổng, nhà đầu tư phim của chúng ta.”
Hạ Thanh Trì cũng nhìn qua, thời khắc này như là có cảm xúc gì đó nảy lên ngực.
Ngay trước mặt mọi người trong phòng trang điểm, cô làm như không quen biết Ôn Thụ Thần, lễ phép khách khí mà nâng tay lên: “Ôn tổng, xin chào.”
Ôn Thụ Thần nhìn bàn tay mảnh khảnh trắng sứ của nữ nhân, lại nhìn ánh mắt lảng tránh của cô, cảm xúc nơi đáy mắt chậm rãi thay đổi.
Hạ Thanh Trì tay nâng một lát, không khí không hiểu sao có chút kỳ quái.
Đoàn Tấn Phàm chủ động xông ra chịu chết hoà giải, đồng thời muốn kéo tay Hạ Thanh Trì qua: “Ôn tổng ngưỡng mộ đại danh đã lâu……!Tôi trước đó còn đang cùng Thanh Trì trò chuyện về việc vị đại lão đầu tư nào thật tinh mắt như vậy.”
Anh ta nói hết lời, vẫn còn chưa đụng tới tay Hạ Thanh Trì đã bị người ta giành trước.
Ôn Thụ Thần tránh hành động của Đoàn Tấn Phàm trước, bàn tay thon dài lãnh bạch làm bộ phải nắm được đầu ngón tay Hạ Thanh Trì……
**
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn Thụ Thần: Tâm tư anh rất đơn thuần, chỉ là mượn cớ đến thăm ban(*) mà thôi.
Hạ Thanh Trì: Đi chết điii
(*) Thăm ban- 探班: giám sát, thăm dò; một đoàn làm phim nào đó đang quay phim, và những người không thuộc đoàn sẽ đến đoàn để thăm, hoặc xem buổi biểu diễn hoặc sản xuất của họ.(-Baidu)
~~~
Spoil một xíu cho hả hê nè ~~ Bà Thư Đồng Dĩ pttm:)).

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN