Ỷ Sủng Mà Cưới - Chương 5: Ôn Tổng Tôi Không Bán Thân Làm Phiền Rồi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
99


Ỷ Sủng Mà Cưới


Chương 5: Ôn Tổng Tôi Không Bán Thân Làm Phiền Rồi


Editor: littlesunflower05
Ôn Thụ Thần chỉ hẹn cô một bữa cơm, trước chín giờ tối, phong độ thân sĩ đưa cô gái trở về.

Đến cửa tiểu khu, hai người đi xuống xe, Hạ Thanh Trì đi trước ở phía trước, chưa được hai bước, cô đột nhiên xoay người.

Dưới ánh đèn mờ ảo, người đàn ông với thân hình cao dài đĩnh bạt (đứng thẳng) đứng tại chỗ, nhàn nhạt gật đầu cùng cô tạm biệt.

Hạ Thanh Trì từ phòng ăn ra liền thất thần, suýt chút nữa thuận tay đem sợi dây Phật châu mà Ôn Thụ Thần cho cô xem mang về nhà, may mắn kịp thời nhớ lại, dẫm giày cao gót đi qua: “Ngài Ôn, dây đeo tay của ngài.”
Ôn Thụ Thần đưa mắt nhìn sợi dây cô đưa qua, dây màu đỏ thẫm làm nổi bật bàn tay gầy rất đẹp của cô, đầu ngón tay non mịn.

Anh rũ mí mắt xuống, làm người khác khó đoán được suy nghĩ, ngữ điệu không nhanh không chậm: “Thích sao?”
Ngữ điệu quen thuộc, lời nói cũng không sai biệt lắm.

Hạ Thanh Trì mơ hồ biết ý đồ của anh, cho dù thích cũng không dám nhận lấy.

Loại hạt châu dây đỏ này, nhìn có vẻ thực bình thường.

Nhưng cũng là vật đeo bên người của đàn ông, cô nếu là danh không chính ngôn không thuận nhận lấy, để mà nói đến mối quan hệ nam nữ sinh động giữa hai người, thì lại càng không không rõ ràng.

Hạ Thanh Trì cong môi trả lại anh, cũng không nói lời nào, tầm mắt đặt trên khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông một chút, trong đầu hiện ra lời nói của Tần Xuyên, suy nghĩ vừa mới khơi dậy, thực mau lại bị cô đè ép xuống.

Cô đứng ở ven đường, trơ mắt mà nhìn Ôn Thụ Thần chậm rãi lên xe, biến mất trong tầm mắt.

Cũng không thể mở miệng ——
Lúc Hạ Thanh Trì mở cửa chung cư ra, liền thấy Tần Xuyên bắt chéo hai chân ngồi trên sô pha, thấy cô đã trở lại, nhướng mày: “Chậc chậc, Ôn Thụ Thần đem bà nguyên vẹn trả lại à?”
Hạ Thanh Trì đi qua, không biểu cảm cầm lấy ôm gối, muốn làm chuyện mưu sát.

Tần Xuyên cảm giác được tính mạng đang bị uy hiếp, không nhanh không chậm cầu xin: “Tôi biết rồi! Có phải bà không nghe lời tôi dặn cùng Ôn Thụ Thần buff quan hệ không hả…..tỷ tỷ giết người muốn ngồi tù?”
Hạ Thanh Trì: “……”
Tần Xuyên đoạt lấy gối ôm trong tay cô, chớp mắt vài cái: “Bà có biến nha, sẽ không phải là có mưu đồ gì đấy với sắc đẹp của danh lưu đứng đầu đi?”
Hạ Thanh Trì cảm thấy vớ vẩn đến cực điểm, chỉ vào chính mình nói: “Ông nói tôi á?”
“Không nói bà thì nói ai? Bà muốn thu phục người đầu tư, lại trùng hợp quen biết một người có thể giúp bà bắc cầu giật dây, người bình thường đều sẽ nhờ người ta hỗ trợ, liền chút chuyện này, bà cũng không dám nói?” Tần Xuyên dùng hoả nhãn kim tinh quét khắp người Hạ Thanh Trì toàn thân trên dưới một lượt.

Cuối cùng đưa ra kết luận, liền phun ra bốn chữ chém đinh chặt sắt (như đinh đóng cột): “Bà đang thẹn thùng à?”
“Tôi không có.”

Tần Xuyên cũng không tranh luận với cô về chuyện này, nói: “Vậy bà tìm Ôn Thụ Thần hỏi một chút xem sao, anh ta muốn cự tuyệt bà, cũng không làm mất một miếng thịt nào của bà, nhưng là anh em ta bỏ ra công phu rất lớn mới nghe được người đầu tư phim của bà là ai, con đường này nếu là đi không thông……”
Hắn liếc mắt xuống dáng người ăn mặc sườn xám của Hạ Thanh Trì, tiếc nuối mà thở dài: “Từ khi cha bà nghe nói bà ở Giang Thành lâm vào phong ba phải bồi thường tiền, hưng phấn đến độ đặt trước xong tiệc cưới ở khách sạn, rồi chờ bà đầu hàng ngoan ngoãn về nhà làm một đóa hoa phú quý trong nhân gian.”
Hạ Thanh Trì nghe không nổi nữa, xoay người đi về phòng ngủ.

“Này này, bà đừng thẹn thùng mà ——”
Phanh một tiếng, đáp lại Tần Xuyên chính là một tiếng đóng cửa thật mạnh.

Phòng không bật đèn, ánh sáng ngoài cửa sổ sát đất chiếu vào.

Hạ Thanh Trì vẫn không nhúc nhích mà nằm ở trên giường, nhìn vách tường màu trắng, đầu trống rỗng.

Thời gian an tĩnh trôi qua, thẳng đến khi Hạ Thanh Trì đột nhiên úp mặt mình trên gối, một lúc sau, duỗi tay lấy điện thoại.

Trên màn hình, bên trong cuộc trò chuyện của hai người vẫn còn tin nhắn trước đó.

——
Hạ Thanh Trì: [ Xin chào Ôn tiên sinh, tôi là Hạ Thanh Trì, có thời gian ăn bữa cơm không? ]
Ôn Thụ Thần: [ Có.

]
Phía dưới hai tin nhắn này, liền một mảnh trống không.

Có đôi lời giáp mặt không nói được, tin nhắn có thể nói.

Hạ Thanh Trì nghĩ nghĩ, ngón tay nhẹ bấm, soạn một đoạn tin nhắn: [ Ôn tổng, ngài về đến nhà chưa? ]
Anh phong độ thân sĩ đích thân đưa mình về chung cư, mà cô lễ phép thăm hỏi một chút, từng chữ đều đường đường chính chính, cũng không có gì chứ nhỉ?
Hạ Thanh Trì cân nhắc như vậy, đem tin nhắn thật sự gửi đi.

Sau khi gửi đi thành công, cô lại hối hận.

Ngón tay dừng lại ở trên màn hình, qua hai phút, đinh một tiếng, có tin nhắn mới phát đến, ánh sáng từ điện thoại chiếu vào khuôn mặt tinh xảo của cô, ở khoảng cách gần Hạ Thanh Trì đôi mắt chớp một cái, click mở xem.

Ôn Thụ Thần: [ Ừm.

]

Chỉ một cái “ừm”, tích chữ như vàng.

Như thế này thì làm sao lôi kéo người ta làm quen được? Hạ Thanh Trì nhẹ nhấp môi, cảm giác nếu cô phát cái emoji mỉm cười qua, hai ngườ cói khả năng liền kết thúc cuộc trò chuyện đêm nay.

Hết lần này đến lần khác cô có việc cầu người, cảm xúc ấp ủ nửa ngày, một lần nữa soạn một cái tin nhắn gửi qua: [ Cái kia, Phó tổng, cùng ngài rất quen sao? ]
Cô ám chỉ rất rõ ràng, Ôn Thụ Thần cũng không giấu: [ Mười mấy năm giao tình, là người chú quen biết đã lâu(*).

]
(*) Mấy chương trước mình để cách xưng hô giữa Phó tổng và Ôn Thụ Thần là anh-chú, cho mình xin lỗi ạ, sửa lại là chú-cháu nhé.

Giao tình nhiều năm như vậy, lại càng dễ nói chuyện!
Hạ Thanh Trì cắn môi dưới, hạ quyết tâm, rep anh: [ Ôn tổng, tôi đêm nay đến câu lạc bộ tìm Phó tổng là vì chuyện gì, ngài cũng biết, có thể làm ơn giúp tôi một cái khó khăn nho nhỏ được không? ]
Đêm nay vị Phó tổng kia thuận miệng liền đuổi cô rồi, có quá nhiều phim được đầu tư bởi những ông lớn như vậy, một hai cái tiểu nhân vật chạy đến trước mặt lăn lộn căn bản sẽ không để trong lòng.

Coi như đã có danh thiếp, cô hoài nghi chính mình cũng không hẹn trước đầu tư ba ba.

Hạ Thanh Trì không chắc Ôn Thụ Thần có thể đáp ứng hay không, dù sao hai người cũng không phải loại quan hệ đó, anh cự tuyệt thì cũng có thể hiểu.

Điện thoại bị nắm nóng lên, mười phút trôi qua, Ôn Thụ Thần phát tin nhắn mới, hai chữ: [ Có thể.

]
Hạ Thanh Trì lập tức từ trên giường ngồi dậy, tim đập thình thịch, không chờ cô thiên ngôn vạn ngữ mà cảm tạ người đàn ông này, một tin nhắn dọa cô nhảy dựng đập vào mắt: [ Giúp cô thì có thể, nhưng cô lấy gì hối lộ tôi? ]
Hạ Thanh Trì đồng tử chợt co chặt, thậm chí là hoài nghi mình nhìn lầm rồi.

Nhìn đi nhìn lại một lần cái tin nhắn này, xác định “hối lộ” hai chữ này, không nhận sai.

Nếu là hai người đàn ông nói chuyện phiếm nhắc tới hai chữ này, còn có thể hướng tới chuyện tiền bạc để nói, nhưng là Ôn Thụ Thần ở Giang Thành địa vị là danh lưu đứng đầu, anh chẳng lẽ thiếu tiền đến mức đi dọa dẫm một cô gái thiếu tiền khác sao?
Không thiếu tiền, ta nói, loại lời nói hấp dẫn người này, êm đẹp hai chữ, hiện giờ lại thêm mấy phần khí tức mập mờ giữa nam nữ.

Cái gì mà ôn nhuận như ngọc, anh bản chất chính là một phúc hắc nam(*).

(*) Mình định để là người đàn ông phúc hắc, nhưng thấy có vẻ không hay và hơi gượng nên quyết định để như convert nhé.

Hạ Thanh Trì cũng không phải người không nói đạo lý, tìm anh xin giúp, là muốn cảm tạ người ta.

Nhưng mà, muốn bán mình đi đổi lấy lại là một chuyện khác, sắc mặt cô nghiêm nghị, đầu ngón tay dùng sức mà ấn màn hình, trả lời anh: “Xin lỗi nha Ôn tổng, tôi không phải loại bán thân mình như vậy, làm phiền rồi, ngủ ngon.”
Hạ Thanh Trì cho rằng việc mình cự tuyệt đã không còn chừa đường thương lượng, ai ngờ màn hình di động sáng lên, Ôn Thụ Thần cũng rep cô: [ Hạ tiểu thư, chỉ cần bán tay của cô là được rồi.

]
Hạ Thanh Trì môi đỏ hé mở, không tiếng động chửi một câu.

Anh ta anh ta anh ta——
Phụ nữ Giang thành có biết, danh lưu đứng đầu bí mật của các nàng là loại đức hạnh này không?
Tần chó bên ngoài phòng ngủ chính kia có biết không?!
Hạ Thanh Trì cúi đầu, nhìn đôi tay trắng nõn mềm mại, lại mười phần mảnh khảnh tinh tế của cô, thanh âm từ giữa môi răng phát ra: “Có mà mơ!”
Cô một lần nữa cầm lấy điện thoại di động, định lời lẽ chính đáng mà cự tuyệt người đàn ông đang có ý đồ muốn mượn tay mình làm chuyện xấu này.

Mà Ôn Thụ Thần dường như xếp máy nghe lén ở trong lòng cô, tin nhắn kịp thời phát tới.

Đôi mắt Hạ Thanh Trì nhuộm một tia xấu hổ buồn bực, trực tiếp mở giao diện ra xem.

[ Nghe nói nhà cô có một môn thủ công truyền thống, có thể mời Hạ tiểu thư thiết kế một kiện áo sơmi cho tôi được không, Ôn mỗ tự nhiên thâm tạ (*).

]
(*) Thâm tạ: cảm ơn, tạ ơn sâu sắc
Đầu ngón tay thanh tú chống màn hình, dừng một chút.

Bà ngoại tổ tiên của Hạ Thanh Trì là thợ may được trọng dụng trong cung đình, tay nghề truyền thống này vẫn luôn được truyền qua nhiều thế hệ.

Mà Hạ gia của cô căn cơ ở Yến Thành, lại bởi vì bà ngoại là người Giang Thành, từ nhỏ cô cũng sinh hoạt ở hai bên.

Tục ngữ nói nghề gia truyền, tự sẽ được di truyền trong máu ba phần, Hạ Thanh Trì đương nhiên sẽ may vá quần áo, mà yêu nhất đó là may vá các loại sườn xám.

Cô kinh ngạc một hồi, Ôn Thụ Thần thế mà lại biết, rất nhanh phản ứng lại.

Đối với một người đàn ông có địa vị, quyền thế như anh, muốn biết thông tin chi tiết của một nữ nhân xa lạ, e rằng chỉ trong chớp mắt đã có.

Ẩn dưới mái tóc, bên tai Hạ Thanh Trì có chút nóng lên, không biết có đỏ lên không.

Kích động nửa ngày, hóa ra Ôn Thụ Thần chỉ là muốn quần áo.

Cũng không biết Ôn Thụ Thần trước đó phát tin nhắn đến, lúc thấy cô kích động nói không bán thân, là cái biểu cảm gì?
Hạ Thanh Trì hiện tại rất muốn giả chết, tốt nhất ngủ một giấc là có thể đem vụ này nhẹ nhàng bỏ qua.

Nhưng mà cô không thể!!!

Hạ Thanh Trì nhẹ nhàng hô hấp, để cảm xúc bình tĩnh một chút, gửi Ôn Thụ Thần: [ Tay nghề của tôi, Ôn tổng không chê là được.

]
Cô lại hỏi: [ Ôn tổng, kích cỡ của ngài là bao nhiêu? ]
Nửa ngày, nam nhân ở đầu kia điện thoại chậm rì rì mà đáp: [ Hửm? ]
[ Kích cỡ thân thể của ngài ——] Hạ Thanh Trì muốn giải thích rõ ràng, kết quả phát hiện càng nói, tựa hồ càng sai sai.

Ôn Thụ Thần: [ Cô tới đo.

]
Hạ Thanh Trì cầm điện thoại đang nóng lên, suýt nữa thì ném nó ra ngoài: [ Chính ngài cũng không biết sao? ]
Ôn Thụ Thần: [ Ừm.

]
Thật đúng là một chữ cũng không chịu nhiều lời.

Hạ Thanh Trì khuôn mặt mỉm cười chịu đựng: [ Ôn tổng khi nào có thời gian? Tôi cần biết kích cỡ của ngài, mới có thể bắt đầu may.

]
Ôn Thụ Thần bên kia không rep.

Hạ Thanh Trì nhẫn nại chờ đợi, lông mi dài rũ xuống, nhìn trên điện thoại, thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Thẳng đến năm phút sau, Ôn Thụ Thần phát tới một cái lịch trình sắp xếp công việc của anh.

Cái này làm cho Hạ Thanh Trì bất ngờ cùng không phòng bị, không phải nói lịch trình của nam nhân này chỉ có bảo tiêu bên người mới rõ sao! Chẳng lẽ Tần Xuyên nghe được thông tin giả?
Hơn nữa, trọng điểm là Hạ Thanh Trì nhìn đến thời gian sắp xếp——
Ôn Thụ Thần ngày mai buổi sáng đúng 7 giờ, phải đi Mỹ công tác nửa tháng, sau đó đều không có thời gian riêng tư.

Nửa tháng?
Chờ hắn về nước vội vã giúp mình, chắc lúc đấy cô đã lạnh hơn cả xác chết.

Hạ Thanh Trì tròng mắt đen nhánh nhìn chằm chằm thời gian trên màn hình một chút, tính toán ước chừng ba phút, hạ quyết tâm gửi đi tin nhắn: [ Ôn tổng, hiện tại là 10 giờ 40 phút tối, còn chưa tính là khuya, tôi lập tức tới đó một chuyến, có được không? ]
Ôn Thụ Thần gửi cô emoji mỉm cười.

Giây tiếp theo, lại gửi một cái địa chỉ tới, vị trí địa lý thể hiện: Đại sảnh khách sạn.

????????????
⭐đê⭐đê????????(✯ᴗ✯) follow tui nữa để tui có động lực ná????.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN