Y Võ Song Toàn - Chương 10: Trúng thầu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


Y Võ Song Toàn


Chương 10: Trúng thầu


Sau khi hai người ngồi xuống, mọi người xung quanh đều đang bàn tán, Tần Lâm có thính lực vượt bậc nên nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ.

“Hai người kia là ai vậy? Sao có thể ngồi ở đây?”

“Đúng vậy, tôi cứ tưởng vị trí này là để cho lãnh đạo Tôn ngồi, sao bọn họ có thể ngồi ở đây được?”

“Tôi biết cô gái này, hình như là đại tiểu thư nhà họ Chúc”.

“Nhà họ Chúc á? Ha ha, từ lúc nào nhà họ Chúc có đủ tư cách ngồi cùng chúng ta vậy?”

Tần Lâm quay đầu nhìn bọn họ, người đàn ông đang nói là một người thanh niên nước da trắng trẻo, dung mạo khôi ngô, anh ta mang dáng vẻ dịu dàng, nữ tính, lông mày nhếch lên đầy kiêu ngạo.

“Anh ta là ai?”, Tần Lâm hỏi.

Chúc Linh Linh quay đầu nhìn, sau đó lập tức quay đi.

“Anh Tiểu Lâm! Anh ta là nhị thiếu gia nhà họ Tề, Tề Hiền!”

Tần Lâm quay đầu lại, chỉ là trong mắt phát ra tia lạnh lẽo.

Buổi đấu thầu sắp bắt đầu rồi, Tề Hiền nói.

“Nhà họ Tề chúng ta muốn giành được hạng mục về y dược lần này của tập đoàn Hiên Viên, người nào dám tham gia đấu thầu thì người đó chính là kẻ địch của nhà họ Tề”.

Lời của Tề Hiền vô cùng kiêu ngạo, nhưng mọi người xung quanh không ai dám phản bác, họ đều im lặng, không phát ra bất kì tiếng động nào.

Không ai dám động vào nhà họ Tề.

Tập đoàn Hiên Viên mặc dù là một công ty mang tính chất tổng hợp, nhưng hạng mục y dược vẫn là hạng mục kinh doanh chính, nhà họ Tề lại dám mở miệng bảo muốn ôm trọn cả hạng mục y dược, thực sự quá kiêu ngạo rồi.

Chúc Linh Linh cũng nhíu mày, sắc mặt không tốt.

Tần Lâm nói: “Linh Linh, em cũng muốn hạng mục y dược của tập đoàn Hiên Viên sao?”

Chúc Linh Linh gật đầu, chuyện đó là điều đương nhiên.

“Được, vậy anh sẽ bảo bọn họ đưa cho em”.

Nghe xong, Chúc Linh Linh ngẩn người.

Anh sẽ bảo bọn họ đưa cho cô ấy?

Chúc Linh Linh bất đắc dĩ lắc đầu, anh Tiểu Lâm bây giờ rất thích nói đùa.

Gia tộc Mạnh Thị là gia tộc thế nào?

Đây là gia tộc áp đảo cả Đông Hải, là gia tộc giàu nhất tỉnh, một trong mười gia tộc mạnh nhất toàn quốc.

Cho dù là tam đại gia tộc thì cũng cần phải nể mặt Mạnh Thị, cái loại gia tộc hạng hai như bọn họ, vốn chẳng thể nào so sánh với Mạnh Thị, chứ đừng nói đến người không quyền không thế như Tần Lâm.

Nhà họ Tề ngang ngược như thế, Chúc Linh Linh cũng chẳng thể làm gì được.

Chẳng mấy chốc, lễ khai trương bắt đầu, Mạnh Văn Cương lên bục phát biểu bài diễn văn.

Dù sao cũng là Mạnh Thị, buổi lễ khai trương ngày hôm nay của tập đoàn Hiên Viên, tất cả nhân vật tai to mặt lớn của Đông Hải hầu như đều đến.

Sau khi Mạnh Văn Cương phát biểu xong, lãnh đạo Tôn cũng lên bục phát biểu.

Sau đó, đến khâu đấu thầu.

Chúc Linh Linh cầm hồ sơ thầu, mãi mà không dám viết giá.

Cô ấy không có tự tin, không có dũng khí.

Đối mặt với nhà họ Tề mạnh mẽ đến vậy, đừng nói đến Chúc Linh Linh, cho dù là cả nhà họ Chúc cũng không có phần thắng.

Nếu đắc tội nhà họ Tề, sau này không thể nào sống ở đất Đông Hải được.

Hơn nữa, cho dù Chúc Linh Linh có viết giá, e rằng cũng không có cơ hội trúng thầu.

Tập đoàn Hiên Viên lớn như vậy, sao có thể nhìn trúng công ty y dược bé xíu của Chúc Linh Linh.

Thôi vậy, lần này khó khăn lắm mới có cơ hội vào đây, coi như là mở rộng tầm mắt vậy.

Nhìn thấy Chúc Linh Linh thở dài, Tần Lâm lắc đầu, cầm hồ sơ thầu lên rồi viết giá.

“Ấy! Anh Tiểu Lâm làm gì vậy! Anh…”

Chúc Linh Linh bất đắc dĩ lắc đầu, anh Tiểu Lâm muốn làm gì thì kệ vậy, dù sao cho dù có viết thế nào thì cũng không trúng thầu được, coi như để anh thử một lần vậy.

Mấy phút sau, mọi người đều giao hồ sơ thầu ra.

Mạnh Văn Cương đứng trên bục, tuyên bố kết quả.

Tề Hiền tự tin mỉm cười, ở Đông Hải, đâu ai dám tranh dành với nhà họ Tề.

Tập đoàn Hiên Viên chính là một chiếc bánh thơm ngon, nhà họ Tề nhất định phải chiếm được miếng lớn nhất, phần còn lại để người khác chia vậy.

Mạnh Văn Cương đứng ở trên bục, đọc to.

“Tất cả hạng mục y dược của tập đoàn Hiên Viên, công ty trúng thầu là…”

“Công ty Y Dược Văn Hòa”.

Bộp!

Lời vừa dứt, cả hội trường đều rơi vào im lặng, ai ai cũng sững sờ.

Công ty Y Dược Văn Hòa?

Là công ty của gia tộc nào vậy? Sao mình chưa hề nghe qua?

Là của nhà họ Tề, nhà họ Thư, hay nhà họ Hoa vậy?

Mọi người đều trố mắt nhìn nhau, không hiểu gì, ai ai cũng chưa từng nghe đến tên công ty này.

Chúc Linh Linh cũng trố mắt ra, cô…cô ấy trúng thầu rồi?

Hơn nữa, còn trúng tất cả hạng mục y dược.

Cần phải biết, tập đoàn Hiên Viên chủ yếu kinh doanh y dược, mặc dù là một doanh nghiệp tổng hợp, nhưng đa phần vốn đầu tư đều đổ vào y dược.

Cũng có thể nói, hơn một nửa trong năm tỉ này đều đổ vào công ty Y Dược Văn Hòa?

Chúc Linh Linh ngây người, tập đoàn Mạnh Thị sao có thể chọn cô ấy được?

“Anh Tiểu Lâm, trên hồ sơ thầu anh viết bao nhiêu tiền vậy?”

Tần Lâm nói: “4,9 tỉ”.

“…”

Chúc Linh Linh suýt nữa nôn ra máu: “Anh Tiểu Lâm điên rồi! Tập đoàn Hiên Viên rót tổng cộng 5 tỉ tiền vốn, vậy mà anh báo giá 4,9 tỉ, thế chẳng phải là rót toàn bộ vốn đầu tư vào công ty mình sao? Ai sẽ đồng ý chứ!”

Giá gọi thầu của người khác đều là cố gắng càng thấp càng tốt, thậm chí có những lúc còn thấp bằng chi phí sản xuất.

Tần Lâm hay thật, dám hét giá cao đến vậy!

Tần Lâm nói: “Chẳng phải anh còn để lại cho anh ấy 100 triệu sao, hơn nữa, em cũng trúng thầu rồi mà”.

Chúc Linh Linh há miệng, thực sự không biết nói gì, Tần Lâm nói đúng, cho dù có thế nào đi chăng nữa, cô ấy thực sự đã trúng thầu rồi.

Hạng mục trị giá 4,9 tỉ sao, hời to rồi! Món tiền này như thể từ trên trời rơi xuống, cứ như đang nằm mơ vậy.

Sau khi tuyên bố xong các hạng mục khác, hai người đứng dậy, Chúc Linh Linh vẫn chưa hoàn hồn, linh hồn không biết bay đi đâu rồi.

Đáng nhẽ hôm nay cô ấy còn không có tư cách để vào trong hội trường, nhưng bây giờ cô lại có được hạng mục trị giá 4,9 tỉ của tập đoàn Hiên Viên, sự thay đổi trước sau này thực sự lớn quá.

Khi hai người chuẩn bị rời đi, người thanh niên mang vẻ nữ tính kia đứng trước mặt bọn họ.

Là Tề Hiền!

Vẻ mặt của Tề Hiền hơi âm u, nhìn Chúc Linh Linh trước mặt, đáy mắt anh ta phát ra từng tia lạnh lẽo.

“Tiểu thư nhà họ Chúc đúng không, cô đúng là không biết cân nhắc nhỉ, dám cướp hạng mục của nhà họ Tề chúng tôi, cô nghĩ cô có thể bình an rời khỏi đây sao?”

Sắc mặt của Chúc Linh Linh khá khó coi, sao cô ấy có thể quên mất tên này nhỉ.

“Tề thiếu gia, nhà họ Mạnh chọn ai là quyết định của bọn họ, không liên quan đến tôi”.

Tề Hiền lạnh lùng nói: “Không liên quan đến cô? Nếu cô thực sự biết điều, đáng nhẽ không nên nộp hồ sơ thầu lên, bây giờ có thể thấy, nhà họ Tề chúng tôi đã quá nhẹ tay với bọn cô rồi”.

Chúc Linh Linh bắt đầu sợ hãi, sắc mặt nhợt nhạt.

Tần Lâm tiến lên một trước, đứng trước mặt Chúc Linh Linh, nhìn Tề Hiền, mặt hơi mỉm cười.

“Nhà họ Tề rất lợi hại sao?”

Ánh mắt của Tề Hiền lúc này quét qua người Tần Lâm, người đàn ông này trông rất lạ mặt.

“Anh là ai?”

Tần Lâm nói: “Tôi họ Tần, Tần trong nhà họ Tần”.

Tề Hiền cau mày: “Nhà họ Tần? Tôi chưa bao giờ nghe qua”.

Tần Lâm nói: “Mười năm trước, nhà họ Tề các anh cũng chỉ được coi như một con chó của nhà họ Tần chúng tôi, sao nào, ngay cả tên chủ nhân cũ của mình mà cũng chưa nghe qua sao?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN