Y Võ Song Toàn - Chương 13: Lại đến nhà họ Đường
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Y Võ Song Toàn


Chương 13: Lại đến nhà họ Đường


Lúc này nhà họ Đường đang đóng chặt cổng.

Trải qua sự việc bị dội máu chó lên đầu, dường như người nhà họ Đường chỉ ở ru rú trong nhà không đi ra ngoài, cũng rất ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, thậm chí còn tạm gác lại một vài dự án hợp tác với nhiều công ty, đợi qua một thời gian rồi tiếp tục thực hiện.

Cổng sắt to lớn của nhà họ Đường đóng chặt lại, hai tên bảo vệ lực lưỡng vạm vỡ đứng trước cổng, canh phòng rất nghiêm ngặt.

Từ xa có một nam một nữ tiến lại gần, hai tên bảo vệ nhìn thế liền tiến lên phía trước.

“Đứng lại! Gần đây nhà họ Đường không tiếp khách, mời về”.

Tần Lâm cười nói: “Đường Thiên Hào chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao? Không tiếp khách là có thể đuổi tôi sao?”

Bảo vệ vừa định nói, bỗng nhiên giọng nói của Đường Thiên Hào vang bên tai.

“Để bọn họ vào đi!”

Hai tên bảo vệ hơi sững sờ, lập tức nhường đường, đồng thời mở cổng.

Nhìn thấy cánh cổng sắt mở ra cùng với khoảng sân yên tĩnh bên trong, dì Phùng thấy hơi lo lắng.

“Thiếu gia, sẽ không bị lừa chứ?”

Tần Lâm khẽ cười, trong lòng nghĩ không có sự lừa dối mới lạ.

Dù sao thì nhà họ Đường cũng là gia tộc có tiếng, đương nhiên sẽ không sợ hãi bởi những lời Tần Lâm nói, vì thế lần này chắc chắc bọn họ đã có sự chuẩn bị.

Chỉ đáng tiếc là trong mắt Tần Lâm mọi sự chuẩn bị đều vô ích.

Bên trong phòng nhà họ Đường.

Có một người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh Đường Thiên Hào, cao một mét chín, người vạm vỡ cường tráng, nhìn từ xa giống như một quả núi nhỏ.

“Trương đại sư, chỉ là một thằng nhãi ranh mà phải làm nhờ đến ông, thực sự làm phiền ông rồi”.

Trương Huy gật đầu, ánh mắt lim dim, ra vẻ cao nhân.

“Không sao cả, tổng giám đốc Đường đã trả thù lao cao, cho dù là cao nhân ẩn sĩ thì tôi cũng sẽ giúp anh xử lý sạch sẽ”.

Mặt Đường Thiên Hào lộ ra vẻ tự tin, Trương Huy này là cao thủ võ lâm, nghe nói đã luyện võ vài năm trong núi sâu, một cú đấm có thể đánh chết một con trâu, bảy tám người thường hoàn toàn không phải là đối thủ của ông ta.

Lần trước lúc Tần Lâm đến, dễ dàng hạ gục vệ sĩ lợi hại nhất của ông ta, thực sự đã khiến Đường Thiên Hào phải kiêng dè.

Sau đó lúc đưa vệ sĩ đến bệnh viện, bác sĩ chuẩn đoán, tay phải của anh ta đã bị phế.

Chỉ là một cây kim bạc lại có thể phế cánh tay của tên vệ sĩ, thực sự có chút bất thường.

Đường Thiên Hào ngồi trên xe lăn, thi thoảng xương bánh chè lại lên cơn đau nhói.

Mặc dù Trương Huy rất lợi hại nhưng ông ta vẫn hơi lo lắng.

“Trương đại sư, thủ đoạn tên họ Tần đó thực sự rất nham hiểm, lần trước vệ sĩ của tôi bị cậu ta quật ngã bằng một cây kim châm, ông nhất định phải cẩn thận”.

Trương Huy nhếch mép lộ ra dáng vẻ khinh bỉ, rút ra một con dao gọt hoa quả ở bên người, chọc mạnh vào nắm đấm của mình.

“Trương đại sư!”

Mọi người đều bị dọa làm cho khiếp sợ, tuy nhiên ngay sau đó tất cả mọi người đều sốc không nói lên lời.

Con dao gọt hoa quả sắc bén chọc vào nắm đấm của Trương Huy nhưng không để lại bất cứ thương tích nào, mà còn bị uốn cong thành hình chữ L.

Đòn này lập tức đã chấn động tất cả mọi người!

Bọn họ đều là dân thường, làm sao có thể gặp được cao thủ thực sự chứ?

Đây chính là “Kim chung tráo” (một trong 72 tuyệt kỹ võ Thiếu Lâm) trong truyền thuyết sao?

Ngay cả dao cũng không thể làm ông ta bị thương, chứ đừng nói gì đến ám khí như kim bạc.

Quả nhiên đắt xắt ra miếng, mặc dù giá của vị đại sư Trương Huy này rất cao nhưng mời đến thực sự rất yên tâm.

“Hừ, tên Tần Lâm thật không biết điều, nếu đã sống sót thì nên tìm một nơi không ai biết rồi an phận mà sống, đằng này lại còn dám quay về, đúng là liều lĩnh!”

“Cũng tốt, chúng ta sẽ nhân cơ hội này cho người đời thấy rằng chúng ta đã cắt đứt hoàn toàn quan hệ với nhà họ Tần, để tránh có người hiểu lầm chúng ta là gia tộc thông gia với nhà họ Tần”.

“Cứ đánh tàn phế thằng họ Tần đấy đi, nếu như đánh chết rồi, nói không chừng lại có người cảm thấy nhà họ Đường chúng ta không có tình nghĩa”.

Người nhà họ Đường bắt đầu thảo luận cách xử lý Tần Lâm.

Đường Thiên Hào cười khẩy: “Theo tôi thấy thì cứ đánh gãy tay chân của cậu ta, sau đó giao cho tam đại gia tộc, bọn họ muốn xử lý thế nào thì tùy, không liên quan đến nhà họ Đường tôi”.

“Chiêu này của anh cả thật cao minh, tên đó rơi vào tay tam đại gia tộc chắc chắn sẽ chết, có điều không chết trong tay chúng ta, sau này cũng sẽ không bị mang tiếng”.

Mặt Đường Thiên Hào lộ ra nụ cười đắc ý, mặc dù lần này tốn không ít tiền để mời Trương đại sư ra tay, nhưng có thể giải quyết được tên Tần Lâm này hơn nữa còn thể hiện được lòng thành với tam đại gia tộc, đây cũng là kế hoạch một mũi tên trúng hai đích.

Lúc nói, Tần Lâm và dì Phùng từ cửa bước vào.

Nhìn thấy cả nhà Đường Thiên Hào đứng ở trước cửa, ai ai cũng lộ vẻ đắc ý, khoái chí, Tần Lâm cười mỉa mai.

“Đường Thiên Hào, xem ra ông coi lời tôi nói như gió thổi bên tai”.

Đường Thiên Hào hừ một tiếng lạnh lùng: “Tên súc sinh, nhà họ Đường tao là nơi mày có thể ngông cuồng sao? Hôm nay chính là ngày chết của mày!”

“Trương đại sư mời ra tay!”

Trương Huy gật đầy, còn tưởng nhân vật ba đầu sáu tay nào, ai ngờ chỉ là một thằng nhãi ranh.

Người này trẻ tuổi, tầm hai mươi, cho dù luyện võ công từ nhỏ thì chắc chắn thực lực cũng kém xa ông ta.

Trương Huy chắp tay sau lưng, rất có phong thái của tôn sư.

“Trương mỗ không bắt nạt trẻ con, nếu cậu tự kết liễu đời mình, hoặc là quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ, tôi có thể cho cậu được thoải mái”.

Mọi người ai cũng lộ vẻ mặt khoái chí, thích thú.

“Thằng ranh con, hôm nay mày có chết cũng không uổng, đây là Trương đại sư mà nhà họ Đường tao đã phải tốn một món tiền lớn để mời về, dùng dao trâu giết gà, đó là vinh dự của mày!”

Trương Huy nghe thấy thế liền mỉm cười.

“Ví dụ này không được thích hợp cho lắm, giết gà và giết bò chỉ khác nhau ở sức lực, còn cậu ta không xứng để so sánh với tôi”.

“Nếu như tôi là dao giết trâu, cùng lắm thì cậu ta cũng chỉ được xem là con ruồi mà thôi”.

“Hahaha……”

Người nhà họ Đường cười phá lên, dường như đã nhìn thấy cảnh tượng Tần Lâm quỳ xuống cầu xin vậy.

Chỉ là, từ đầu đến cuối Tần Lâm vẫn luôn điềm tĩnh, tay xách xích sắt, ma sát trên mặt đất, khẽ phát ra âm thanh.

Thái độ bình thản của anh khiến Đường Thiên Hào rất khó chịu.

“Trương đại sư, đừng chờ đợi nữa, ra tay đi!”

Trương Huy gật đầu, đánh sớm nhận tiền sớm.

Đối phó với loại nhãi ranh này cũng không cần quá nhiều kỹ thuật phức tạp.

Trương Huy tiến lên phía trước, để cho anh cảm nhận được thế nào gọi là trấn áp!

Khi đến trước mặt Tần Lâm, ông ta vung nắm đấm về phía mặt anh!

Tốc độ của cú đấm này nhanh như chớp, thậm chí mọi người còn không nhìn rõ ông ta giơ tay thế nào, không hổ danh là đại sư!

Ngay lúc Trương Huy giơ tay, Tần Lâm cũng giơ tay.

Anh vung mạnh tay, một cú tát phóng ra.

Bốp!

Trương Huy rất nhanh, Tần Lâm còn nhanh hơn ông ta, anh tát mạnh một phát vào mặt ông ta.

Một bên mặt của Trương Huy lập tức lõm vào.

Bình thường tát thì chỉ sưng mặt.

Nhưng cú tát của Tần Lâm trực tiếp khiến má của Trương Huy lõm vào.

Xương hàm dưới vỡ nát, mồm phun ra máu.

Cú tát này suýt chút nữa lấy mạng của Trương Huy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN