Y Võ Song Toàn - Chương 19: Anh ta có năng lực đó sao
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Y Võ Song Toàn


Chương 19: Anh ta có năng lực đó sao


Tần Lâm nghe thấy vậy liền chau mày lại.

“Là anh giúp sao?”

Mặc dù Tần Lâm giúp Chúc Linh Linh không phải bởi vì muốn cô ấy cảm kích, nhưng tên Kim Sơn Long này cũng mặt dày quá rồi, chỉ dựa vào năng lực của anh ta mà có thể giải quyết nhà họ Tề sao?

Kim Sơn Long vừa vào đã chú ý tới Tần Lâm rồi, Tần Lâm và Chúc Linh Linh đứng gần kề nhau, dường như có quan hệ rất thân thiết.

Có ý gì?

Lúc anh ta và Chúc Linh Linh ở bên nhau, ăn cơm với nhau cũng nhất định phải chia đũa dùng chung đũa dùng riêng, vậy mà bây giờ tên kia lại thân thiết đến như vậy, thằng nhóc đó là ai?

Kim Sơn Long đứng dậy, đi tới trước mặt Tần Lâm, bộ dạng vênh váo.

“Chào anh, tôi là Kim Sơn Long, nhà họ Kim ở tỉnh lỵ”.

Tần Lâm nhìn anh một cái, lạnh lùng nói: “Tần Lâm”.

Một lát sau, thấy Tần Lâm không nói gì nữa, Kim Sơn Long có chút hoài nghi: “Hết rồi sao?”

Tần Lâm hỏi lại: “Cái gì hết rồi?”

Kim Sơn Long không biết nói gì, theo anh ta thấy, người có thể qua lại với nhà họ Chúc chắc chắn phải là người có quyền thế, cho nên lúc giới thiệu bản thân nhất định sẽ nói cả gia thế của mình.

Ví dụ như bố làm gì, nhà làm gì, như vậy mới có thể khiến người khác kính trọng.

Ví dụ như lúc anh ta giới thiệu về bản thân, sau cùng lúc nào cũng thêm nhà họ Kim ở tỉnh lỵ vào, để người khác biết anh ta là người của nhà họ Kim ở tỉnh lỵ, biết thân phận đại thiếu gia nhà họ Kim của anh ta.

Nhưng Tần Lâm, ngoài giới thiệu tên mình ra thì đằng sau không còn thêm gì nữa, nhìn cách ăn mặc của anh cũng rất bình thường, chẳng lẽ lại là một người dân bình thường?

Mấy gia tộc lớn ở Đông Hải anh ta đều nghe qua hết rồi, nhưng chưa bao giờ nghe nói qua họ Tần.

Nghĩ tới đây, Kim Sơn Long nhếch mép nở nụ cười khẩy, còn tưởng đối thủ mạnh thế nào, chẳng qua cũng chỉ là người bình thường.

Xem ra, giữa bọn họ hình như có chút giao tình cũ.

Mấy năm nay, giao tình cũ là thứ không đáng tiền nhất, rất nhiều lần trước tiền bạc và quyền lực, giao tình cũ không đáng một đồng.

Vương Vân đứng dậy, trừng mắt nhìn Tần Lâm một cái rồi hừ lạnh.

“Cậu ấy là con của bạn cũ nhà chúng tôi, cũng coi là thân thích, Kim thiếu gia không cần phải để ý”.

Nói Tần Lâm là thân thích, cái chính là vì muốn Kim thiếu gia không hiểu lầm, giữa Tần Lâm và Chúc Linh Linh không có bất cứ khả năng nào.

Ở nhà họ Tề mấy tiếng đồng hồ, Vương Vân đã biết, sau khi tên nhóc nhà họ Tần trở về là toàn xảy ra chuyện không hay, đắc tội với nhà họ Đường, nhà họ Tề, nếu anh không đánh tàn phế thiếu gia nhà họ Tề thì sao Vương Vân lại bị bắt được? Cả nhà ba người bọn họ sao có thể bị đuổi ra khỏi nhà họ Chúc được?

Tên sao chổi này, nếu khiêm tốn hơn một chút, bà ấy còn có thể giúp đỡ sắp xếp cho Tần Lâm một công việc, sống yên ổn qua ngày.

Nhưng tên nhóc này cứ không biết tự lượng sức mình, lấy trứng chọi đá, bà ấy thực sự muốn vạch rõ quan hệ với Tần Lâm, tuyệt đối không vì anh mà hủy hoại cuộc sống hiện tại.

Vương Vân chau mày lại, nhìn Tần Lâm rồi bực mình nói.

“Trước đây hai nhà chúng ta cũng có chút giao tình, chỉ là có một số chuyện tôi muốn nói rõ, thân phận bây giờ của cậu còn không bằng một người bình thường, mà con gái của tôi là thiên kim tiểu thư, cậu đừng có mà cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, hai đứa không có hy vọng đâu”.

Tần Lâm bây giờ đã đến bước đường này, Vương Vân mặc dù không đến mức thừa nước đục thả câu nhưng cũng không thể để anh liên lụy đến cuộc sống của mình.

Mười năm trước Tần Lâm và Chúc Linh Linh là thanh mai chúc mã, hai nhà đã có hẹn ước, nhưng bây giờ đã khác, Tần Lâm đã không còn là đại thiếu gia nữa rồi, khó nghe hơn thì bây giờ anh chỉ là thằng đầu đường xó chợ, tất nhiên phải bảo anh tránh xa Linh Linh mới đúng.

Chúc Linh Linh chau mày lại: “Mẹ nói cái gì thế! Anh Tiểu Lâm thì làm sao? Bây giờ anh Tiểu Lâm là thần y, rất giỏi đó!”

Xem ra, Chúc Linh Linh cũng có tình cảm với Tần Lâm, Vương Vân cũng hơi kinh ngạc, không ngờ qua nhiều năm như vậy rồi, trong lòng Chúc Linh Linh vẫn thích Tần Lâm, điều này là không thể được!

Vương Vân trừng mắt: “Linh Linh! Cái gì mà thần y thần ý, bác sĩ thì có tiền đồ gì, có thể giỏi hơn Kim thiếu gia không?”

“Con phải biết chú ý đến thân phận, nhà chúng ta và nhà họ Kim có hôn ước, hơn nữa con đừng quên, Kim thiếu gia vừa cứu mẹ một mạng!”

“Con…”

Nếu như bình thường Chúc Linh Linh đã có thể viện lí do từ chối, nhưng Kim Sơn Long vừa cứu Vương Vân xong, đây là sự thật, anh ta đã giúp nhà bọn họ chuyện lớn, bây giờ có nói gì thì cũng không hợp tình hợp lý.

Chỉ có thể nhẫn nhịn một chút.

Tần Lâm cười lạnh: “Anh ta cứu? Anh ta có năng lực đó sao?”

Vừa dứt lời, Kim Sơn Long còn chưa lên tiếng, Vương Vân đã có vẻ không vừa ý.

“Nói nhảm, Kim thiếu gia không có năng lực đó, chẳng lẽ cậu có? Đã không giúp được cái gì thì đừng có ở đây châm chọc nữa, lúc tôi đang khổ sở thì cậu làm gì?”

Chúc Lâm Lâm nói: “Mẹ đừng nói như vậy, anh Tiểu Lâm cũng luôn nghĩ cách giúp đỡ mà!”

Vương Vân bĩu môi: “Hừ, thế thì có tác dụng gì, không có thân phận địa vị, thì nghĩ ngợi làm gì!”

Thấy Tần Lâm có vẻ bất bình không phục, Kim Sơn Long cười lạnh.

“Người anh em họ Tần đây có vẻ rất không phục, bố tôi là cán bộ cấp đoàn quân khu Đông Nam, ở Hán Đông cũng có tiếng nói nhất định, nghe vẻ cậu không phục cho lắm?”

Tần Lâm cười lạnh: “Một người cán bộ cấp đoàn, mà dám hành động phách lối như vậy sao? Cậu thật sự nghĩ là chỉ dựa vào bố con cậu mà có thể khiến nhà họ Tề thả người ra sao?”

Kim Sơn Long chau mày, bị Tần Lâm hỏi có chút chột dạ.

Đúng là nhà họ Tề tung hoành ngang dọc nhiều năm như vậy, một người cán bộ cấp đoàn e là không có tiếng nói lớn như vậy.

Nhưng với Tần Lâm nhỏ bé, anh ta đương nhiên sẽ không thèm để ý tới rồi.

“Anh có ý gì? Không phải nhà họ Kim chúng tôi cứu chẳng lẽ lại là anh cứu sao?”

Tần Lâm nói: “Đúng vậy”.

“Ha ha, chém gió giỏi như thế mà anh không định xây nhà máy phát điện sao, nhà họ Tề tung hoành ngang dọc, nếu như theo anh nói, đến nhà họ Kim chúng tôi họ cũng không nể mặt, chẳng lẽ họ chịu nể mặt anh sao? Anh chém gió vừa thôi!”

Vương Vân cũng liếc mắt, vẻ mặt khinh thường.

“Ra ngoài lăn lộn nhiều năm như vậy mà chẳng học được bản lĩnh gì, chỉ giỏi bịa đặt, cậu nghĩ chúng tôi ngu sao? Ai cứu tôi chẳng lẽ trong lòng tôi lại không biết sao?’

Chúc Linh Linh cũng cảm thấy những lời anh Tiểu Lâm nói có chút quá đáng, cho dù vì thể diện cũng không nên nói khoác như thế.

Từ sau khi xuống núi, Tần Lâm luôn ở cùng bọn họ, không làm gì cả, thậm chí còn chưa gọi một cuộc điện thoại, sao có thể cứu người được chứ?

Chúc Linh Linh kéo vạt áo của Tần Lâm, nói thì thầm.

“Thôi bỏ đi anh Tiểu Lâm, đừng nói nữa, không cần phải tranh cái này với anh ấy đâu”.

Nhìn thấy động tác nhỏ của hai người, sắc mặt Kim Sơn Long càng thêm u ám.

Rõ ràng anh ta mới là ân nhân cứu mạng của nhà họ Chúc, còn là chồng chưa cưới của Chúc Linh Linh, cô ấy lạnh nhạt với anh ta như vậy nhưng lại vô cùng thân thiết với tên nhóc họ Tần, điều này khiến anh ta vô cùng khó chịu.

“Hừ, nói khoác mà không biết ngượng mồm, không phải anh nói là anh cứu người sao? Có bản lĩnh thì gọi vài chiếc trực thăng vũ trang đến đây đi!”

Chiếc trực thăng đó đã cứu người, nếu anh đã nói anh cứu người thì chắc chắn có thể gọi trực thăng đến rồi?

Tần Lâm cười khẩy: “Được, vậy tôi sẽ làm theo ý anh”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN