Yên Hoa Tam Nguyệt - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
47


Yên Hoa Tam Nguyệt


Chương 14


28.

Tộc nhân Đông Lê quả thực không câu nệ tiểu tiết, vương tử Nguyên Lạc vừa mở miệng đã khiến người ta kinh hãi.

“Từ lâu đã nghe danh quý quốc có một vị nữ tướng quân từng càn quét sa trường, tiểu vương vô cùng kính phục, không biết hôm nay liệu có cơ hội gặp mặt không?”

Vương tử của sứ thần nọ đặt câu hỏi, tất nhiên không đến mức thiên tử phải tự mình ra mặt, song các hoàng tử lại nhỏ quá…

Lúc bấy giờ, một vị đại thần đáp lại: “Người mà vương tử Nguyên Lạc nhắc đến ắt hẳn là Lục tướng quân. Tuy nhiên người nhận được hoàng ân nay đã là Thục phi nương nương của hoàng thượng.”

Vương tử Nguyên Lạc tỏ vẻ tiếc nuối: “Không ngờ đã xuất giá rồi! Không biết nàng là vị nương nương nào, có thể cho tiểu vương diện kiến dung mạo Lục tướng quân một lần không?”

“Chuyện này…” Đại thần khó xử.

Thục phi nương nương nhận được chỉ thị của hoàng thượng, người lướt nhìn hoàng thượng rồi đứng dậy, hắng giọng: “Chính là bổn cung.”

Vương tử Nguyên Lạc cảm thán: “Lục tướng quân quả nhiên hiên ngang bất khuất, nữ trung hào kiệt, tiểu vương mạo phép xin hỏi quý danh của Lục tướng quân?”

“Hỗn xược! Dám hỏi cả tên húy của Thục phi?” Người thốt ra câu này chính là Lệ quý phi.

Bầu không khí ngày một căng thẳng, vị đại thần ban nãy đứng ra hòa giải.

“Vương tử Nguyên Lạc dường như chưa biết. Hai nước có tập tục khác nhau, ở Đại Lương, trước đám đông tùy ý hỏi phương danh của nữ nhi bị xếp vào hành vi thiếu tôn trọng đối phương. Như vậy, vô tình ngài đã làm Thục phi nương nương lúng túng.”

Vị đại thần này biết đối đáp đấy, chắc chắn sẽ được hoàng thượng thăng quan.

Nghe vậy, vương tử Nguyên Lạc vội vàng xin lỗi Thục phi nương nương: “Lục tướng quân thứ tội, ta không hề có ý bất kính với tướng quân.”

Nói xong, ngài cầm ly rượu lên: “Để hối lỗi, tiểu vương kính tướng quân một ly, tướng quân có nguyện ý tha thứ cho hành động thất lễ ban nãy của ta chăng?”

“Không sao.” Thục phi nương nương cũng cầm ly rượu lên, một hơi uống cạn.

Người ta xin lỗi rồi, bên mình cũng phải nhượng bộ, nể mặt người ta. Phải nói cái vị vương tử Nguyên Lạc này có vẻ hơi khiêm tốn quá mức.

Cứ ngỡ đến đây là mọi chuyện đã kết thúc, ai dè sự tình sau đó còn chấn động hơn.

Vương tử Nguyên Lạc đi thẳng ra giữa điện, quỳ gối trước hoàng thượng.

“Thưa hoàng thượng Đại Lương tôn kính, tiểu vương ngưỡng mộ Lục tướng quân đã lâu. Hôm nay được diện kiến dung mạo Lục tướng quan, tiểu vương không thể nào quên. Nên, tại đây tiểu vương cả gan xin phép hỏi cưới Lục tướng quân, chẳng hay hoàng thượng có bằng lòng hay không?”

Vừa dứt lời, cả nội điện náo động, ta cũng kinh hãi.

Giành nữ nhân với hoàng thượng? Một cách cắm sừng hoàng thượng trá hình sao?

Nghe nói theo tập tục của Đông Lê, sau khi phụ thân qua đời, người con có thể kế tục thê tử của phụ thân. Ở đó câu nói “Ta cưới tiểu nương của ta” là hoàn toàn hợp lí.

Trong tiềm thức của ngài ấy, hỏi cưới một người phụ nữ đã có phu quân là rất đỗi bình thường.

Thảo nào, ngài cứ gọi Thục phi nương nương là Lục tướng quân, chắc mẩm đã tính đến nước này.

Hoàng thượng không hổ là hoàng thượng, sắp bị cắm sừng đến nơi vẫn ung dung như không có chuyện gì, thậm chí còn như đang cười.

“Vương tử Nguyên Lạc chưa biết, Thục phi đã xuất giá, làm như vậy không phù hợp với thể chế lễ nghi của Đại Lương ta.”

“Không phù hợp với lễ nghi của Đại Lương, song lại phù hợp với tập tục của Đông Lê ta. Ban nãy, ta đã tuân theo lễ nghi của quý quốc, có phải hoàng thượng cũng nên tôn trọng quy tắc của tộc ta một lần không?”

“Dẫu sao có qua có lại tình hữu nghị mới lâu bền được, không phải ư?” Vương tử Nguyên Lạc ban nãy còn khiêm tốn, lễ độ bây giờ đã giở mặt ngay.

Thục phi nương nương không còn thoải mái như ban nãy. Ngược lại, hoàng thượng vẫn vững vàng.

“Nghe bảo Đông Lê có nhiều tập tục kì dị khác thường, nay đúng là trăm nghe không bằng một thấy.” Lời ấy của hoàng thượng chứa đầy ý mỉa mai.

Các đại thần nghe thế nhanh chóng phụ họa theo: “Hai nước giao hảo nên dựa trên chữ “lễ”, cùng chung thê tử là chuyện quá sức hoang đường, có khác gì so với dã nhân?”

Lúc này, ta thấy sốt ruột thay. Thục phi nương nương là anh hùng được tất cả nữ nhi Đại Lương khâm phục, há có thể để người rời Đại Lương, cưới người nước khác?

Vị vương tử này mới gặp Thục phi nương nương được một lần, ta không tin y thực sự mến mộ Thục phi. Đoán chắc, y thấy Thục phi am hiểu chiến trận nên tìm cách để người góp sức cho sự nghiệp của Đông Lê.

Vương tử Nguyên Lạc chẳng đếm xỉa gì đến lời của các đại thần, y chỉ chăm chăm nhìn về phía hoàng thượng: “Lẽ nào hoàng thượng Đại Lương khinh thường tiểu tộc Đông Lê ta nên mới không nguyện ý cùng sẻ chia người thương?”

Đến nước này hỏi ai còn nhịn được?

Hoàng thượng thản nhiên đáp lại: “Vương tử Nguyên Lạc hiểu lầm rồi. Chuyện tình cảm nam nữ cho dù là ở đất nước nào cũng phải chú trọng đến cả đôi bên nam nữ. Không biết vương tử đã hỏi ý Thục phi chưa?”

29.

Vương tử Nguyên Lạc bèn quay lại hỏi Thục phi nương nương: “Ta muốn cưới Lục tướng quân về làm chính thất, đồng thời ngay tại đây ta xin thề rằng đời này sẽ không cưới thêm ai khác, tự hỏi Lục tướng quân có nguyện ý hay không?”

Lời thề này ít nhiều cũng thể hiện thành ý của vương tử. Dẫu vậy, tất nhiên Thục phi nương nương không đồng ý. Mặc dù người không nguyện gặp hoàng thượng, nhưng trước mặt ngoại tộc Đông Lê, Đại Lương mới là người nhà.

Nói đi cũng phải nói lại, nếu trực tiếp từ chối chắc chắn sẽ tổn hại đến quan hệ giữa hai nước.

Thục phi nương nương vẫn giữ được phong thái: “Có điều này vương tử Nguyên Lạc cần biết, bổn cung từng lập lời thề, đời này sẽ không lấy ai võ công yếu hơn mình.”

“Không biết vương tử có dám tỷ thí với ta một trận không? Nếu như ngài thắng, ta sẽ đồng ý lấy ngài.”

“Đồng ý.” Vương tử Nguyên Lạc vô cùng tự tin chấp nhận thách đấu.

Vì váy áo có quá nhiều chi tiết nên trước hết Thục phi phải đi thay một bộ đồ thoải mái hơn.

Ta vừa đợi vừa toát loạt mồ hôi. Thục phi nương nương võ công phi phàm, nhưng vương tử Nguyên Lạc võ công thế nào, ở đây chẳng ai nắm rõ.

Hai bên đấu võ, thời gian có hạn, vũ khí tự chọn.

Thục phi nương nương chọn một thanh trường kiếm. Để cho công bằng, vương tử Nguyên Lạc cũng chọn một thanh trường kiếm.

Hai người trong cuộc vung kiếm hả hê còn ta ở bên ngoài hồn sắp lìa khỏi xác, thậm chí ta quên mất Ngạn Nhi vẫn ở bên cạnh. Đột nhiên, tiểu hoàng tử cất tiếng làm ta giật mình.

“Thư Nhiên cô cô đừng lo quá, Thục nương nương có lợi thế hơn.”

Ta biết là không hợp lễ nghi, song vẫn không nhịn được hỏi lại: “Sao điện hạ lại biết?”

Ngạn Nhi thì thào: “Tộc Đông Lê nổi danh với lực chiến đấu lớn, thi võ thường cậy mình mạnh. Còn Thục nương nương thân pháp nhanh nhẹn, đối phương có mạnh song cũng không chạm được đến nương nương.”

“Hơn nữa, nhìn chiêu thức của vương tử có thể thấy trường kiếm không phù hợp với hắn. Chỉ là hắn quá tự tin lại muốn Thục nương nương có ấn tượng tốt về mình nên mới chọn trường kiếm. Khinh địch tất bại!”

Ta mới giãn cơ mặt, nở nụ cười: “Đa tạ điện hạ.”

Ta đúng là sống lâu vô ích, phải nhờ một đứa bé giảng giải.

Trận tỷ thí kết thúc, Ngạn Nhi không gạt ta, kết quả hòa. Ban nãy đã nói vương tử Nguyên Lạc phải thắng mới tính.

Ta thầm thở phào, Ngạn Nhi lại tức tối: “Thục nương nương nhường hắn.”

Ta vội vàng trấn an ngài đừng nói to quá.

Ta hiểu, nếu như Thục phi nương nương thắng sẽ làm mất hết thể diện của tộc Đông lê, không chừng họ thẹn quá hóa giận lại gây chuyện với bên mình; nhưng nếu thua, Thục phi nương nương sẽ phải lấy hắn mất. Hòa là kết quả tốt nhất.

Thoáng chốc, Ngạn Nhi nguôi giận ngay, ngài quay lại nói với ta: “Thục nương nương nhường hắn, chắc chắn vương tử Nguyên Lạc có nhận ra. Làm nhục hắn như vậy cũng hay.”

Ta lập tức ngẩng lên nhìn, vương tử Nguyên Lạc mặt đen như nhọ nồi.

“Thục phi nương nương võ nghệ cao cường, tiểu vương thật tâm kính phục.”

Thục phi nương nương khẽ cười: “Làm gì đến mức ấy! Vương tử Nguyên Lạc chẳng kém bề, đôi bên thực lực tương đương, bổn cung đã có trận đấu vô cùng sảng khoái.”

Phải là hạ nhục đối phương vô cùng sảng khoái mới đúng!

Lúc này, hoàng thượng cực kì phấn khởi. Ngài vừa khen ngợi vừa dẹp yên ý định của vương tử Nguyên Lạc.

“Hahaha, trẫm nghe danh tộc nhân Đông Lê ai nấy đều cường tráng, dũng mãnh, hôm nay có cơ hội được chứng kiến, quả là danh xứng với thực. Thế mới xứng là khí thế nam nhi!”

Quần thần tung hứng ngay: “Hoàng thượng nói chí phải.”

Yến tiệc lần này kết thúc trong vui vẻ, hai bên tiếp tục duy trì quan hệ hữu nghị.

Ừ…nói gì thì nói ta vẫn thấy vui.

Mấy ngày nay, hoàng thượng bận rộn bàn bạc chính sự với các vị đại thần trong cung Càn Thanh. Đôi lúc có cả sứ thần Đông Lê, đoán chừng y đến để trao đổi về một số giao dịch giữa hai nước. Ngài không để bất cứ người hầu nào ở lại trong điện.

Ta canh chừng bên ngoài điện, chốc chốc lại nghe thấy tiếng tranh luận kịch liệt phát ra từ phía bên trong, song không nghe rõ đang nói gì.

Tiểu Lan nhìn ta với ánh mắt lo lắng, ta vỗ lên tay muội ấy, ý bảo muội đừng quá lo.

Ăn Tết xong, Tiểu Lan bỗng thay đổi hẳn. Muội ấy không còn ồn ã như trước, cảm giác như đã thay tính đổi nết, xem ra càng ngày Tiểu Lan càng đáng tin. Ta bèn điều muội ấy đến phụ trách phía bên ngoài cung Càn Thanh.

Khi nào rảnh, muội ấy sẽ đi theo ta học hỏi thêm. Tiểu Lan nuôi chí trở thành nữ quan giống như ta.

Ta biết, muội ấy phấn đấu để có thân phận xứng với Thập Thất. Dù gì, đến nay Thập Thất đã đảm nhiệm chức quan ngũ phẩm trong quân đội, cưới một nô tỳ thì có vẻ không thỏa đáng.

__________________________________

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN