Yên Hoa Tam Nguyệt - Chương 19: Ngoại truyện 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
56


Yên Hoa Tam Nguyệt


Chương 19: Ngoại truyện 1


1.

Năm 25 tuổi, ta mở tiệm cơm và định cư ở Giang Nam.

Bởi vì thằng bé Lý Vong Thần con ta đến lúc phải đi học rồi.

Vợ Dương đại ca bán thịt đầu đường bảo: “Trẻ con 7 tuổi không đi học là bị ngốc nghếch đấy.”

Cô Lưu Tam bán hẹ bên cạnh phản bác: “Đi học hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì, làm được việc mới tốt.”

Con trai ta tất nhiên là phải được học hành đàng hoàng. Hai năm nay, ta tự tham khảo sách rồi dạy cho thằng bé, nên giờ Vong Thần đi học chắc cũng không bị chậm hơn bạn bè.

Ta xuất cung vào năm 21 tuổi, từ đó đi khắp Bắc Nam. Mỗi vùng, ta đều dừng lại nghỉ chân một thời gian, vừa thưởng thức phong cảnh chung quanh vừa nếm thử những món quà dân dã.

Ta không khỏi cảm thán tài trị quốc của hoàng thượng. Khắp nơi dân chúng được hưởng thái bình, cả hành trình ta không gặp phải nguy hiểm gì.

Năm 23 tuổi, ta tình cờ gặp Lý Vong Thần ở Hoài Dương.

Khi ấy, ta mua bánh xong đang định trả tiền thì thằng bé chạy vụt qua cướp túi tiền của ta, bị ta tóm được. Nhóc con cướp cũng không nên hồn!

Sau đó, ta mới biết cậu bé cần tiền mua thuốc cho bà. Ta thấy thương bèn mời thầy thuốc đến khám cho bà cậu bé. Nhưng, bà cậu bé vẫn không qua khỏi.

Thực ra, hai người không phải bà cháu ruột. Cả hai chẳng có người thân, trong hoàn cảnh bơ vơ ấy, cơ duyên trở thành điểm tựa cho nhau.

Ta nghĩ đến lần đầu Lý Bá gặp mình, có lẽ trông ta còn thảm hơn thế này.

Nghe thằng bé khóc nẫu hết ruột gan, ta khẽ hỏi: “Nhóc con, gọi ta một tiếng a nương, sau này ta sẽ nuôi nhóc, được chứ?”

Và thế là ta có một đứa con, chẳng sinh chẳng dưỡng đã lớn từng này. Ta không biết bình thường có con rồi sẽ thế nào, ta chỉ cảm giác như mình có thêm đứa em nhỏ.

“Con trai à, con tên là gì?”

“Con tên là Mao Đản.”

“Ừm Mao Đản, sau này con đi theo nương, nương đặt tên khác cho con.”

Thực tế chứng minh, nuôi con như nuôi em không ổn chút nào. Ngày đầu tiên đi học thằng bé đã đánh nhau.

Ta đứng cạnh học đường nhìn hai người phụ nữ vừa chửi vừa xông đến chỗ ta. Ta quen giải quyết các vấn đề theo quy tắc riêng của bản thân.

Lý Vong Thần trông vẫn không sứt mẻ gì, còn hai đứa con nhà người ta đứa chảy máu mũi, đứa phải quấn rịt khăn trên đầu.

Ta hỏi Lý Vong Thần: “Con có sao không?”

“Không sao ạ.” Thằng bé hả hê trừng mắt dọa hai đứa nhóc kia.

Ta lại hỏi Lý Vong Thần đã xảy ra chuyện gì.

“Nương ạ, thấy con là ma mới nên mấy đứa tụi nó bắt nạt con, bẻ gãy bút của con còn lấy đá ném con nữa. Không ném trúng con được thì xông lên đánh, đánh cũng chẳng đánh lại nổi cơ.”

Nghe vậy, hai đứa bé kia không nói gì, nhưng a nương tụi nó lại bắt đầu mắng.

“Nói linh tinh gì vậy cái thằng nhóc kia?”

“Nó đánh con ta đây này!”

Ta thấy nhức cả đầu, yên lặng đợi hai người nói hết. Ta không tức giận, khom người ngồi xuống, bình tĩnh cất tiếng hỏi hai đứa bé kia.

“Vong Thần nói có đúng không?”

Cả hai không đáp, ngược lại hai vị a nương lại được nước lấn tới.

Ta mất kiên nhẫn: “Hai người đừng nói nữa.”

“Những bạn khác cũng biết phải không? Ta sẽ hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Đứa bé bên cạnh vẫn im thin thít.

Ta nhẹ nhàng cất lời: “Phu tử các con có từng dạy bậc quân tử nên cư xử thành thật, không được nói dối không?”

Mấy đứa bé bèn gật đầu.

“Nếu đã như vậy, mời các vị tiểu quân tử đây hãy nói cho ta biết, ban nãy Lý Vong Thần có nói dối hay không?”

“Không ạ.”

Ta gật đầu: “Ngoan lắm.”

Hai vị a nương ban nãy hùng hồn vậy, bây giờ im như thóc, vì vừa giận cũng vừa xấu hổ.

Chẳng ngờ Lý Vong Thần bước lên phía trước, vỗ vai mấy đứa nhóc nọ.

“Không phải người ta bảo là không đánh không quen sao, sau này chúng ta là huynh đệ tốt cùng nhau phấn đấu.”

“Cơ mà đánh không lại thì cũng không được chơi xấu đâu. Ta coi các ngươi là huynh đệ, hai ngươi ban nãy lại vu oan cho ta.”

Hai đứa bé trực trào nước mắt, thút thít: “Huynh đệ à, bọn ta sai rồi! Bọn ta chỉ định đùa thôi, không ngờ lại thành ra như vậy.”

Lý Vong Thần giang tay ôm luôn cả hai đứa: “Đại ca cũng có lỗi, đại ca đánh mấy đệ đau quá.”

Vậy là…thành đại ca rồi ư? Hình như không cần ta ra mặt lắm.

Ta nhìn sang bên cạnh, vị a nương kia ngượng chín mặt: “Hay là…chúng ta dẫn các con đi khám đại phu?”

2.

Ngoại trừ học văn, ta còn mời thầy dạy võ cho Lý Vong Thần. Ngày nào ta cũng gọi thằng bé dậy sớm rèn luyện thân thể, sau đó ta về phòng ngủ tiếp.

Thằng bé đòi kháng nghị.

Ta dùng lời lẽ hợp tình hợp lý đáp: “Nhà ta cô nhi quả mẫu con à, khó tránh khỏi nguy hiểm. Con là người con trai duy nhất trong gia đình, con phải bảo vệ a nương.”

Lý Vong Thần gật đầu đồng tình: “Con biết rồi a nương.”

Thế là thằng bé nghĩ đủ mọi cách tìm một người cha, để cho cái nhà này có thêm người đàn ông thứ hai.

Vài tháng sau, thằng bé đã làm quen hết tất cả nam nhân chưa thành thân quanh khu này, lần nào cũng nhất quyết kéo ta đến ngó thử.

Biết nói sao đây? Tại ta từng dõi theo vị hoàng đế quyền cao chức trọng mưu mô xảo quyệt, từng trông thấy dáng vẻ võ tướng lòng đầy hoài bão của Thập Thất, từng gặp rất nhiều công tử thế gia tướng mạo khôi ngô.

Chắc vậy nên bất giác mắt ta đã quen với cái đẹp. Khi ta nhìn Lưu nhị ca bán cá ở bến cảng, hay là ông chủ tiệm vải đối diện tiệm cơm nhà ta, ta không có có cảm giác.

Hiếm lắm ta mới có thời gian đi đón con trai tan học, vừa đến đã thấy thằng bé đang mai mối mình với người ta.

“A nương con rất dịu dàng, lương thiện, mặc dù không đẹp mấy, nhưng nương sáng dạ, chẳng có việc gì là nương không biết.”

Quỷ nhỏ này, dám bảo ta xấu!

Đột nhiên, người kia cất tiếng, chất giọng ấm áp: “Trò đang muốn kiếm phụ thân cho mình sao?”

“Vâng, nương là do con tự nhận, tự tìm thêm cha cũng vậy thôi.”

Ta bèn cất bước đến cạnh Vong Thần, người kia mặc y phục trắng, tựa như bước từ trong tranh ra, đôi mắt tựa như cánh hoa đào, khóe mắt hơi xếch lên tạo nên cảm giác quyến rũ.

Ta cơ hồ nghe thấy tiếng mình nuốt nước bọt.

Người ấy khẽ cười, véo má Vong Thần: “Nhưng mà thầy dạy học chẳng được bao nhiêu, mua kẹo cho các trò rồi chẳng còn tiền nuôi a nương trò nữa.”

Ma xui quỷ khiến thế nào mà ta lại bảo: “Ta…ta có tiền.”

Thành công thu hút ánh mắt của người kia! Đôi mắt người đen láy, toát ra sự dịu dàng dễ chịu, bấy giờ ta mới ý thức được mình vừa nói gì.

“A nương đến rồi!” Vong Thần hét lớn giải thoát ta khỏi vòng vây của sự ngượng ngập.

Ta không dám nhìn vào đôi mắt kia nữa, nhanh chóng kéo Lý Vong Thần bỏ chạy: “Lý Vong Thần về thôi.”

“Nương không phải vội, đó là phu tử bọn con.”

“Nương đi chậm thôi, chú ý hình tượng.”

Về đến nhà, Vong Thần xun xoe giới thiệu với ta.

“Nương ạ, thầy ấy tên là Triệu Tư Tề, năm nay 26 tuổi, là phu tử học cao biết rộng nhất học đường.”

“Nương yên tâm, con đã nghe ngóng cả rồi, hàng xóm láng giềng ai cũng tấm tắc khen thầy tốt bụng, chính trực, đẹp nết còn đẹp cả người. Con gái huyện lệnh mến thầy 2 năm rồi, nhưng thầy không đồng ý.”

Bỏ qua vấn đề nhân phẩm, ta thừa nhận mình rung động trước vẻ đẹp ấy.

Thực ra, không lạ khi Vong Thần bảo ta hiền. Thằng bé chẳng bao giờ thấy ta giận cả. Song không phải vì ta hiền, mà tại những chuyện bình thường không đủ sức làm ta giận.

Còn thông minh là thật, bởi chỉ trong thời gian ngắn, tiệm cơm của ta kinh doanh vô cùng phát đạt.

Tuy nhiên, ta có cảm giác người tầm thường như mình sao lọt được vào mắt xanh của Triệu Tư Tề, hơn nữa ta còn có một đứa con trai.

Ai dè, Lý Vong Thần rất nhanh nhảu mời thầy về nhà ăn cơm. Nhìn thấy Triệu Tư Tề, ta phảng phất như thấy tiên nhân hạ phàm.

“Đành làm phiền cô nương, tại hạ là Triệu Tư Tề, phu tử của Tiểu Thần.”

Bởi từng hầu hạ hoàng thượng, nên tất nhiên ta phải hiểu lễ nghi: “Triệu tiên sinh không cần đa lễ, ta là Lý Thư Nhiên.”

Bảo là đến ăn cơm nhưng Triệu Tư Tề đã tự mua thức ăn mang đến, ta chỉ việc hâm lại.

Lý Vong Thần và vội bát cơm sau đó lủi mất: “Cả hai nói chuyện đi ạ, con hẹn huynh đệ bàn luận võ nghệ rồi.”

Bốn mắt nhìn nhau, chỉ có ta ngại, Triệu Tư Tề vẫn bình tĩnh dùng cơm.

“Lý cô nương, tại hạ là người Tô Châu, phụ mẫu khuất núi đã lâu, nay chỉ còn một mình, hiện đang sống ở ngõ Hạnh Hoa, phía tây thành.”

Sao có cảm giác như đi xem mắt vậy?

“Ta vốn ở Kinh Thành, phụ thân mất nên chuyển đến đây, giờ chỉ có mỗi con trai là Vọng Thần.”

Người ấy ngẩng đầu lên, mỉm cười: “Tiểu Thần bảo cô nương vẫn chưa thành thân?”

Ta gật đầu.

“Trùng hợp quá, tại hạ cũng vậy.”

Trùng hợp?

“Tiểu Thần bảo muốn nhận ta làm phụ thân, không biết ý cô nương thế nào?”

Ta thấy ong đầu, sau đó cố gắng tĩnh tâm suy nghĩ, bao năm mình sống theo quy tắc, phá lệ một lần thì có sao.

Ta thừa nhận mình mê mẩn sắc đẹp, nhưng sau này nếu có hậu quả gì, ta tin mình gánh vác được.

Ta buông đũa, bĩnh tĩnh đáp: “Ta không có người thân nào khác, không cần phải lo lắng về bên nhà ta.”

“Ta mở một tiệm cơm phía đông thành, đủ làm kế sinh nhai, ta có thể nuôi chàng, còn con cái thì ta muốn thuận theo tự nhiên.”

“Song, Lý Vong Thần nhất định phải theo họ Lý. Sau này, ta vẫn muốn tiếp tục ở đây, chàng có thể dọn qua đây ở.”

“Không phải ta chê bên chàng, mà là ta chuyển nhà nhiều quá, không muốn chuyển thêm lần nào nữa.”

Nói xong, ta chợt đỏ mặt, lỡ như người ta không có ý này, ta biết giấu mặt vào đâu.

Chàng cười nhẹ như gió thoảng: “Vậy sau này, nhờ nương tử nuôi ta đấy.”

Thành thân với một người mới gặp mặt hai lần quả thực như một giấc mộng.

Lý Vong Thần hỏi ta: “Nương, con có cha rồi, sau này con không cần dậy sớm tập võ nữa đúng không?”

Ta xoa đầu thằng bé: “Cha con nhìn còn không mạnh bằng con, con vẫn nên tập võ tiếp.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN