Yên Vũ Xuân Phong Tẫn Dư Hoan - Chương 21: Về ân ân oán oán không được đề cập đến trong chính văn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
98


Yên Vũ Xuân Phong Tẫn Dư Hoan


Chương 21: Về ân ân oán oán không được đề cập đến trong chính văn


2 – Vì sao Bá Ngôn ghét Dương Hoành Tu

Ngọc Khanh Thư: Vì sao ngươi lại không thích Hoành Tu? Hắn là một người rất đáng yêu!

Bá Ngôn: Đáng yêu gì, nương ta thích những kẻ ra vẻ uy phong trên chiến trường, cho nên thường so sánh cha con bọn họ với cha con bọn ta, coi ta và phụ vương không ra cái gì cả!

Ngọc Khanh Thư: Ngươi ghét hắn vì như thế à…

Bá Ngôn: Còn lý do nào khác sao??

Ngọc Khanh Thư: …

3 – Vì sao Tĩnh Quốc Hầu hại chết Đông vương

Ngọc Khanh Thư: Gia gia, con biết không nên quấy rầy người an nghỉ, nhưng mà bọn con thật sự rất tò mò, người sao lại hại chết Đông vương gia?

Tĩnh Quốc Hầu: Hỗn trướng! Ta hại hắn làm gì? Là chính hắn cấu kết với phản tặc, cùng bọn chúng bước chân vào cứ điểm phản tặc!

Ngọc Khanh Thư: Vậy người cũng không nên giấu thánh chỉ đi chứ, không nên nhúng tay vào chuyện của hai huynh đệ Hoàng đế và Đông vương, không nên nhúng tay vào…

Tĩnh Quốc Hầu: Bởi vì trong đám phản tặc Đông vương cấu kết có kẻ đã giết chết hai người thúc thúc của ngươi, bọn họ chỉ là quan văn lại bị hạ độc thủ, ta không nén giận được!

Ngọc Khanh Thư: Sao con lại chưa nghe chuyện về hai người thúc thúc này bao giờ…

4 – Bát Ca đâu rồi

Ngọc Khanh Thư: Hoành Tu, Bát Ca ta tặng ngươi đâu?

Dương Hoành Tu: Chết mất rồi.

Ngọc Khanh Thư: … Chết thế nào…

Dương Hoành Tu: Chết già, có người bảo lúc ngươi tặng ta, Bát Ca đã được một đống tuổi rồi.

Ngọc Khanh Thư: = [] = |||

Giải thích: Bát Ca có tuổi thọ từ tám đến mười hai năm, giống cái sống lâu hơn giống đực hai năm, sử sách Đường triều ghi lại Bát Ca sống thọ nhất được hai mươi năm.

5 – Vì sao trong quá trình Hoàng đế xử lý vụ án Ngọc Khanh Thư lại có nhiều bước ngoặt như vậy

Người bịt mặt: Trần Thích Linh giải thích vấn đề này về cơ bản là chính xác. Hoàng đế đầu óc rối loạn vì cái chết của Đông vương, nghĩ gì làm nấy, lúc này, lại có rất nhiều người có thể ảnh hưởng đến quyết định của Hoàng đế. Điều đầu tiên cũng là quan trọng nhất là, dưới cái nhìn của Hoàng đế, Ngọc Khanh Thư chỉ là dưỡng tử không có tài cán gì của Ngọc gia, không có Ngọc gia hậu thuẫn, y chỉ là một nhân vật nhỏ bé không có gì quan trọng.

Tiếp theo, cái danh sách kia không phải do ta tự viết, mà là do cơ quan tình báo riêng, cơ quan này sẽ tiến hành báo cáo rồi chọn người viết tên lên bản tóm tắt. Lúc sau, bản tóm tắt lớn nhỏ thế nào là do Hoàng đế quyết định, chỉ cần ta nhấn mạnh Ngọc Khanh Thư là dưỡng tử của Ngọc gia, lại đã bị đuổi khỏi nhà, có quan hệ tốt với Đông vương, dạy hoàng tử và tiểu quận chúa của Đông vương viết chữ vẽ tranh, không làm nên việc gì to tát, thì sẽ thúc đẩy Hoàng đế tha cho Ngọc Khanh Thư một lần.

Nhưng sau khi nói chuyện với Dương Hoành Tu, Hoàng đế lại cho rằng dù sao Ngọc Khanh Thư cũng là dưỡng tử của Ngọc gia mười tám năm nên lo lắng. Lúc này, ta lại ở cạnh thổi chút gió, rằng trong triều nhân tâm bất định, vì để tránh bách quan nghị luận Hoàng đế thay đổi thất thường, lạm sát người vô tội, mặt ngoài không nên gây phiền phức với Ngọc Khanh Thư, mà nên giải quyết ngầm mới đúng. Dù trong mắt người ngoài hành vi này là giấu đầu hở đuôi, nhưng Hoàng đế đang ở trạng thái như thế, chỉ lừa dối vài lần là đã đồng ý.

Hoàng đế phục hồi tinh thần, khôi phục lý trí đã là chuyện của rất lâu sau đó. So với những cuộc tàn sát càng ngày càng tàn nhẫn hơn của Hoàng đế về sau, chuyện Ngọc Khanh Thư cũng chỉ là một vụ án nhỏ không đáng nhắc đến. Hoàng đế dù có nhớ lại, cho rằng đề nghị của thân tín bên người là ngu xuẩn đi nữa, thì cũng chỉ có thể coi đó là nhất thời hồ đồ, sai lầm này dù có nghiêm trọng thì cũng không thể sánh với công lao trước đây. Hoàng đế phất tay một cái, chuyện đã qua.

Nói thêm một chút, người đổ dầu vào lửa trợ giúp phía sau chính là Hiền phi. Nàng vì báo đáp Ngọc Khanh Thư đã từng giúp đỡ mình nên mới làm như vậy. Thế nhưng, báo đáp cũng có hạn, khi nàng khuyên Ngọc Khanh Thư đi đi thì có nói “Nếu ngươi vào thiên lao, đến ta cũng không cứu nổi.”, nàng không phải không cứu được, mà là không được phép cứu.

6 – Vì sao Đông vương lại cấu kết với phản tặc

Ngọc Khanh Thư: Hay là hỏi Mục tỷ tỷ không gì không biết vấn đề này đi!

Hiền phi: Tiểu Mạc đâu có cấu kết với phản tặc.

Ngọc Khanh Thư: … Nhưng mà gia gia ta nói…

Hiền phi: Hầu gia hiểu lầm đó, kì thực Tiểu Mạc xâm nhập vào đó làm nội ứng để xúi giục.

Ngọc Khanh Thư: Vậy sao Đông vương chẳng chịu nói một tiếng nào…

Hiền phi: Bởi vì hắn không định làm nội ứng, hắn đi để tìm hiểu tin tức, kết quả lại gặp Tiểu Trác một cách cẩu huyết, sau đó… nói chung… cuối cùng thì thành bi kịch…

Ngọc Khanh Thư: … Ta còn một vấn đề nữa, Tiểu Trác tự nhiên lòi ra này là ai?

Hiền phi: Nhân vật này có liên quan tới Đông vương, không viết thành văn…

Ngọc Khanh Thư: – [] -|||

Hiền phi: Nhưng y đã lướt qua thế này, “Tên thủ lĩnh đám phản tặc mang theo thi thể Tiểu Mạc xuất hiện trong thành”, “Nhờ sự trợ giúp của tên thủ lĩnh phản tặc năm đó đã đưa Đông vương về thành, Dương Hoành Tu chiêu an phần lớn nhân số”, thủ lĩnh phản tặc được nhắc tới này chính là Tiểu Trác…

— TOÀN VĂN HOÀN —

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN