Yên Vũ - Chương 148-2: Quân thần hiềm khích (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
70


Yên Vũ


Chương 148-2: Quân thần hiềm khích (2)


Tiệc đầy tháng của hai đứa bé mặc dù không làm lớn, nhưng vẫn có khách khứa tụ tập.

Lần này Yên Vũ sinh hai đứa bé, Tuyên phu nhân căn dặn nàng phải ngồi đủ hai tháng tròn mới có thể ra khỏi phòng.

Yên Vũ vui vì không đi phía trước xã giao, liền thành thành thật thật ở trong phòng mình, trông em bé, nghe Tuyên Cảnh đến báo cáo cảnh tượng náo nhiệt của tiền viện. Nó nói ríu rít cũng thật là náo nhiệt.

Một số phu nhân trẻ tuổi muốn tới nội viện thăm Yên Vũ, thuận tiện xem hai đứa bé. Nghe nói là song thai một nam một nữ, thật nhiều phu nhân đều vừa ao ước vừa mới lạ không ngớt, dĩ nhiên muốn nhanh gặp.

Nhưng đều bị Tuyên phu nhân ngăn lại ở bên ngoài.

Tuyên phu nhân nói hai đứa bé gầy yếu, không thể gặp gió, còn nói thân thể Yên Vũ suy nhược, phải ngồi đủ hai trăng rằm mới ra khỏi phòng được.

Mặc dù Tuyên phu nhân không thường ra ngoài xã giao, nhưng luôn vì có tướng công và con trai ngồi ở vị trí cao nên tự có một khí thế uy nghiêm. Người khác thấy bà nói kiên quyết nên cũng không khăng khăng, dùng xong tiệc liền rời Tuyên gia.

Trong bữa tiệc, ngoại trừ Tuyên đại nhân xuất chinh bên ngoài, Yên Vũ ở cữ không hề lộ diện, đến ngay cả bóng dáng của Tuyên Thiệu cũng không thấy.

Chỉ có một mình Tuyên phu nhân dẫn theo quản gia xã giao từ đầu đến cuối.

Tin tức này hiển nhiên ngầm truyền đến tai Hoàng đế.

Hoàng đế hơi khẽ gật đầu một cái, trên mặt lơ đãng lộ ra vẻ hài lòng.

Thịnh suy của Tuyên gia chỉ có thể bị nắm trong tay mình. Mình sủng, dù cho được quyền khuyng triều dã cũng không sao. Mình không sủng, Tuyên gia cũng chỉ có thể cụp đuôi làm người.

Cao Khôn biết được khách khứa tụ tập vào tiệc đầy tháng của con cái Tuyên gia, thật là tức giận. Ở trước mặt Hoàng thượng gièm pha, nói Tuyên gia ỷ vào Tuyên Văn Bỉnh tay nắm trọng binh, liền nổi lên tâm tư không nên, dựa vào tiệc đầy tháng của con mà kết bè kết cánh.

Hoàng đế cười như không cười nhìn Cao Khôn, nhưng không hạ chỉ có bất kỳ trừng phạt gì với Tuyên gia.

Ngay cả Cao Khôn cũng đoán không ra tâm tư của Hoàng đế.

Tuyên Văn Bỉnh dẫn đầu đại quân áp tới biên giới Tây bắc, đương đầu với binh mã Tây Hạ.

Mấy phen ác chiến, tin chiến thắng liên tiếp báo về.

Thái độ của Hoàng đế đối với Tuyên gia dường như đã vì vậy mà thay đổi, vài lần lúc thượng triều đều hỏi Tuyên Thiệu bây giờ khoẻ không?

Lập tức có đại thần tâm tư nhạy bén, phỏng đoán tâm tư của Hoàng đế, dâng tấu chương lên Hoàng đế, xin ban tước cho Tuyên Thiệu, xin ban tước cho Tuyên Văn Bỉnh.

Không ít đại thần thấy thế đều dâng tấu chương, nói Tuyên Văn Bỉnh phấn đấu ở tiền tuyến, vì bảo vệ giang sơn lập công lao hiển hách, thật sự nên là vợ con hưởng đặc quyền.

Tựa như hoàn toàn quên mất mấy năm trước, lúc vì để chèn ép Tuyên gia mà nói những lời gièm pha đối với cha con Tuyên gia.

Nhưng Hoàng đế vẫn ém những tấu chương này, không có phê chuẩn, không có tỏ ý muốn phong thưởng cha con Tuyên gia, cũng không có chèn ép những người xin cho Tuyên gia.

Tựa như đang đợi tin tức Tuyên Văn Bỉnh hoàn toàn thắng Tây Hạ.

Hoàng cung Tây Hạ, Tân hoàng Lý Sâm sắc mặt u ám.

“Không phải là dũng mãnh thiện chiến trước nay chưa từng có sao? Tại sao hơn một tháng liên tục bại lui? Ngay cả thành trì đã chiếm đóng cũng không thủ được?”

Các đại thần quỳ trên mặt đất nơm nớp lo sợ, không dám trả lời.

Một đại thần hơi trẻ ngẩng đầu nói rằng: “Hồi bẩm thánh thượng, Hoàng đế Thiên triều phái ra đại tướng dẫn đại quân chi viện, binh hùng tướng mạnh, lương thảo dồi dào, thế tới hung hăng. Nhất thời bại lui cũng là khó tránh khỏi. Nhưng Thiên triều trọng văn khinh võ, thời gian kéo dài nhất định trong nước sẽ sinh ra tiếng phản đối. Cung cấp chi tiêu quân nhu khổng lồ như vậy, không thể là một con số nhỏ, đợi đến lúc nội bộ Thiên triều hỗn loạn thì đại quân Tây Hạ chúng ta nhất định có thể tiến quân thần tốc, đến thẳng trái tim Thiên triều!”

Giọng của đại thần trẻ tuổi kia dâng trào, phong thái hiên ngang.

Lý Sâm nhìn đại thần kia, trên mặt hiện lên nụ cười thâm trầm. “Ồ? Ý của Tôn ái khanh chính là đánh không thắng, có thể kéo Thiên triều, khiến cho lúc bọn họ bị kéo dài, mệt mỏi thì trong triều tự loạn?”

“Đúng vậy!” Đại thần trẻ tuổi chắp tay nói.

Những đại thần ở bên cạnh có tán đồng, cũng có phản đối, nhưng âm thanh không lớn.

Lý Sâm giận vỗ long ỷ. “Trẫm luôn không thích cuộc chiến dây dưa lề mề. Lẽ nào binh mã của Tây Hạ ta sẽ không mệt mỏi sao? Lẽ nào binh mã Tây Hạ ta không tiêu hao vật tư quân nhu sao? Hôm nay hai thành trì chiếm được đã bị đoạt đi phân nửa, vật tư cướp đoạt được từ biên giới Thiên triều có thể cung cấp bao lâu?”

Nhất thời trong triều yên lặng không tiếng động.

Lý Sâm thò người về phía trước nói: “Lẽ nào các ngươi không có tính qua khoản này sao?”

“Hồi bẩm Hoàng thượng, bây giờ biện pháp tốt nhất chính là phòng ngừa cứng rắn đối đầu với đại quân Thiên triều. Chúng đến ta đi, nghỉ ngơi lấy lại sức, vận sức chờ phát động…”

Lời của đại thần còn chưa nói hết đã bị Lý Sâm lạnh lùng cắt ngang.

“Ngươi muốn trẫm rút quân? Chưa đánh thắng trận mà phải rút quân? Đây cũng không phải là phong cách của trẫm!” Lý Sâm lắc lắc ngón tay. “Thiên triều trọng văn khinh võ, lại vật tư dồi dào, gần giống như một thiếu niên chưa trưởng thành coi chừng gia tài ngàn vạn. Thiên triều không địch lại nước Kim, hàng năm giao nộp lượng lớn tiền tuế và vật tư, bây giờ lúc đối mặt với tấn công của Tây Hạ lại mạnh mẽ như thế, là vì sao?”

Lý Sâm nói xong, nhìn các đại thân quỳ trên mặt đất trong triều.

Các đại thần nhất thời không trả lời. Lý Sâm cười cười, tự nói: “Đây là bởi vì Hoàng đế Thiên triều cho rằng nước Kim lợi hại, mà Tây Hạ ta không phải là đối thủ của hắn. Không cho hắn biết lợi hại của Tây Hạ, hắn vừa xuất binh, chúng ta liền rút lui thì vĩnh viễn đừng nghĩ đạt được lợi ích từ Thiên triều giống như nước Kim! Chỉ có chúng ta mạnh mẽ đứng lên, khiến cho Hoàng đế Thiên triều sợ chúng ta giống như sợ nước Kim, thì ta sẽ đòi lấy tuỳ tiện!”

“Hoàng thượng thánh minh…” Các vị đại thần kính cẩn tâng bốc, nói.

Lý Sâm cười gằn. “Trẫm không muốn nghe các ngươi nói trẫm thánh minh, trẫm muốn nghe được ý kiến của các ngươi ra sao đối với cục diện binh hùng tướng mạnh, đại quân áp biên giới, lương thảo dồi dào của Thiên triều? Làm sao khiến cho Thiên triều bại lui trong cục diện ngày hôm nay!”

Nhất thời trong triều yên lặng không tiếng động.

Đôi mắt Lý Sâm lạnh lùng nhìn trọng thần đang quỳ trên triều, cũng không giục, giống như điềm tĩnh đánh giá.

Bỗng nhiên một người động đậy thân thể, khẽ ngẩng đầu nói: “Hoàng thượng, thần có một kế.”

Lý Sâm nhìn người nọ. “Nói.”

Người nọ lại nhìn xung quanh một chút, nói: “Thần, muốn nói với một mình Hoàng thượng.”

Người xung quanh hắn đều khẽ ngẩng đầu, ánh mắt bất thiện nhìn về phía hắn.

Nhưng hắn kiên trì không mở miệng.

Lý Sâm suy nghĩ phút chốc, khẽ gật đầu. “Bãi triều, Lưu ái khanh ở lại.”

Người nọ quỳ thẳng tắp trong ánh mắt bất thiện của đồng liêu, mãi đến khi trên kim điện lớn như vậy chỉ còn lại có Hoàng đế và hắn, cùng người hầu bên cạnh Hoàng đế, hắn mới ngẩng đầu nhìn Hoàng đế.

“Nói đi, Lưu Tố.”

Lưu Tố chợt đứng lên, đi về phía trước vài bước, khi đến vị trí gần long ỷ của Hoàng đế vài bước thì lại quỳ xuống.

“Kế sách của thần liên quan đến Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương, cho nên thần muốn bẩm riêng với Thánh thượng.” Lưu Tố quỳ xuống đất nói.

“Hoàng hậu?” Trước đây, lúc Lý Sâm phù lập Mục Thanh Thanh làm Hoàng hậu cũng đã bị đông đảo đại thần phản đối.

Nhưng Lý Sâm chính là người khăng khăng làm theo ý mình, hoàn toàn sẽ không để trong lòng tiếng phản đối.

Hơn nữa, trong triều Tây Hạ ngày nay đã không có thế lực có thể địch nổi hắn, cho nên Mục Thanh Thanh có thể được như nguyện làm đến vị trí Hoàng hậu.

Bây giờ nghe Lưu Tố nhắc lại Hoàng hậu, biểu cảm trên mặt Lý Sâm có thể nói là muôn màu muôn vẻ.

“Ngươi nói lại xem, liên quan đến Hoàng hậu thế nào?”

Lưu Tố len lén dò xét sắc mặt của Hoàng đế, đắn đo nói: “Thần bí mật biết một chuyện, có lẽ Hoàng thượng nhất định biết. Đó là Hoàng hậu nương nương chính là người của Thiên triều, hơn nữa quan hệ mật thiết với Hoàng đế Thiên triều.”

Lưu Tố nói đến đây, liền vội ngậm miệng. Nói tiếp nữa, nếu chọc cho Hoàng đế mất hứng, kế hoạch của hắn không được tiếp thu, mình còn chưa đạt được trọng dụng của Hoàng đế thì đã mất đầu trước, ngược lại không có giá trị.

Lúc hắn nghĩ tới kế hoạch này, chỉ biết như thế là phải mạo hiểm.

Lúc trước Hoàng đế vừa đăng cơ, cũng bất chấp tiếng phản đối của chúng đại thần, cố ý lập phi tử của tiên Hoàng đế làm Hoàng hậu, có thể thấy được vị trí ả kia ở trong lòng Hoàng đế không bình thường.

Nhưng thường nói “Cầu phú quý trong nguy hiểm” chính là bởi vì phải bất chấp nguy hiểm, mạo hiểm lợi ích ngầm ở phía sau mới khiến cho người ta càng không thể coi thường.

Biểu cảm của Lý Sâm cũng không thay đổi quá mức, nhàn nhạt nhìn Lưu Tố đang quỳ trên đất. “Những điều này dĩ nhiên trẫm biết, nói đi.”

Lưu Tố cắn răng, ổn định tâm thần, tiếp tục nói: “Nghe nói Đại tướng quân dẫn binh chống lại binh mã Tây Hạ ta bây giờ là một kinh quan, trước đây là người làm việc bên cạnh Hoàng đế. Trước khi được phái đến biên giới Tây bắc còn chọc cho Hoàng đế Thiên triều mất hứng, bị giáng chức, bây giờ vì ta tiến công mãnh liệt nên Hoàng đế Thiên triều mới phải lần nữa bắt đầu dùng hắn. Giữa quân thần này vốn có hiềm khích, muốn Thiên triều rối loạn từ nội bộ, có thể lợi dụng đến hiềm khích giữa quân thần này.”

Lý Sâm nghe, cũng không nói lời nào.

Lưu Tố nuốt ngụm nước miếng, nói tiếp: “Khiến cho Hoàng đế sinh ra nghi ngờ đối với Đại tướng quân, trước trận đổi tướng, hoặc là khiến cho Hoàng đế ra tay với người thân vẫn còn ở kinh thành của Đại tướng quân, làm ra việc thương tổn tình cảm quân thần. Chỉ sợ bấy giờ quân đội Thiên triều cũng không có lòng ứng chiến, khiến cho Thiên triều từ đó lòng tan tác, đại quân Tây Hạ tự nhiên thẳng tiến không lùi.”

“Lợi dụng Hoàng hậu, khiến cho Hoàng đế Thiên triều cùng Đại tướng quân của bọn chúng sinh ra hiềm khích?” Trong miệng Lý Sâm lẩm nhẩm những lời này.

Trên mặt có do dự, nhưng không giống như có nhiều vẻ tiếc rẻ.

Lưu Tố âm thầm suy đoán trong lòng. Theo sự yêu thích của Hoàng đế đối với Hoàng hậu, chỉ sợ mình nói không xong, Hoàng thượng sẽ nổi giận. Hắn ngay cả khuyên Hoàng đế lấy quốc sự làm trọng như thế nào, coi nhẹ tư tình nhi nữ như thế nào đều đã chuẩn bị một sọt, không ngờ sự tiến triển của tình hình lại xuất hiện bất ngờ. Hoàng đế hoàn toàn không có tỏ ra chút quyến luyến lo lắng nào đối với Hoàng hậu.

Chỉ suy nghĩ đến tính khả thi của kế sách này mà thôi.

Chẳng lẽ sự yêu thích của Hoàng đế đối với Hoàng hậu chỉ là lời đồn đãi?

Nhưng Hoàng đế vì lập ả kia làm Hoàng hậu mà không tiếc bác bỏ ý kiến của chúng thần mà?

Lưu Tố quỳ trên đất, càng phát giác người đang ngồi trên long ỷ khiến cho người ta nhìn không thấu.

Lý Sâm bỗng nhiên cười cười. “Từ xưa tới nay anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Tuy rằng Hoàng đế Thiên triều kia không gọi là anh hùng, chỉ sợ ải mỹ nhân này cũng không qua được. Chuyện này trẫm nghĩ là khả thi, liền giao cho Lưu ái khanh ngươi đi làm đi!”

Lưu Tố sững sờ, làm sao cũng không ngờ rằng Hoàng đế lại đáp ứng sảng khoái như vậy.

Không có mảy may lo lắng nào đối với Hoàng hậu!

Chẳng qua Lưu Tố phản ứng lại cũng coi như nhanh, lập tức dập đầu nói: “Dạ, Hoàng thượng! Nhưng chỗ Hoàng hậu?”

“Chỗ Hoàng hậu trẫm sẽ tự an bài, ngươi chuẩn bị đưa Hoàng hậu đi Thiên triều đi. Ngươi tự mình đi một chuyến, nếu công thành, trẫm tất nhớ đại công của ngươi! Vị trí Tả thừa tướng, trẫm giữ lại cho ngươi.” Lý Sâm cười lạnh nói. Lưu Tố vui mừng khôn nguôi, vội vã dập đầu tạ ơn.

Hắn không biết Hoàng đế thuyết phục Hoàng hậu như thế nào.

Khi quân Tây Hạ lại nếm mùi thất bại, nếu không phải ưu thế của thành trì bị chiếm đóng của Thiên triều kia dễ thủ khó công, chỉ sợ lúc này đã bị bức ra khỏi biên giới của Thiên triều, hắn mang theo Mục Thanh Thanh cùng người hầu, cải trang thành thương nhân lên đường.

Biên giới Thiên triều cùng Tây Hạ đang chiến loạn, bây giờ dĩ nhiên là không đi được.

Đội buôn đi vòng rất xa, mới trà trộn vào trong phạm vi biên giới Thiên triều.

Lúc này cảm xúc của Mục Thanh Thanh đã bình tĩnh lại.

Sau khi tiến vào phạm vi biên giới Thiên triều thì càng đặc biệt bình tĩnh.

Coi như vòng một vòng lớn lại vòng trở về điểm ban đầu.

Ả sẽ phải tiến cung lần nữa, lần nữa nhìn thấy cái người đã từng cưng chiều ả, cho ả vinh quang tối cao, lại chính tay biếm ả vào lãnh cung, phá huỷ toàn bộ con người ả.

Có điều, lần trước là ả bị ép, bị người mưu hại vào cung. Nhưng lần này ả có một nửa tự nguyện, một nửa ả đến mưu hại người khác.

Lần này ả trở về xoay chuyển Thiên triều, không ngoài mục đích gì khác, mục đích của ả chính là Tuyên gia, chính là Yên Vũ!

Ngay cả thân đang ở Tây Hạ, ả cũng không quên được người “tỷ muội tốt” đã phản bội ả, đã sỉ nhục ả, đoạt người trong lòng của ả, ngầm mưu tính đưa ả đến bên lão Hoàng đế vừa xấu xí vừa miệt mài quá độ.

Giờ đây là lúc ả rửa sạch nhục nhã, lấy lại tất cả những gì Yên Vũ thiếu nợ ả!

“Nương nương, nếu người chịu không nổi xe ngựa xóc nảy thì chúng ta có thể đi chậm một chút.” Lưu Tố ngồi trên lưng ngựa, ở bên ngoài xe ngựa hỏi.

“Không cần, gấp rút lên đường quan trọng hơn.” Mục Thanh Thanh lạnh lùng phân phó.

Ả làm sao cam lòng cho xe ngựa chậm lại? Nghĩ đến bộ dạng Yên Vũ ở trước mặt mình như chó vẫy đuôi mừng chủ, ả liền không nhịn được vui vẻ! Nghĩ đến mình sắp có thể lấy chân giẫm nàng ta ở trên đất, ả liền nhịn không được muốn bật cười. Ả chỉ muốn xe ngựa nhanh một chút, nhanh hơn một chút nữa!

Tiểu cung nữ hầu hạ Mục Thanh Thanh trên xe ngựa, thấy ý cười dữ tợn trên mặt ả thì không nhịn được rụt vai một cái, lưng áp sát vào trên vách xe ngựa, trong lòng run sợ.

Đội buôn đi vòng qua nước Kim, rồi lúc từ nước Kim vào Lâm An thì đại quân Tây Hạ đã bị bức rút ra khỏi thành trì đánh chiếm trước đây của Thiên triều.

Bây giờ hai quân còn đang giằng co không xong ở biên giới.

Dân chúng Lâm An đều hết sức vui mừng. Nhiều trà lâu hí quán đều khen Tuyên Văn Bỉnh như là dũng mãnh thiện chiến, không chống lại được, rốt cuộc giương cao hùng phong của Thiên triều.

Một người con gái toàn thân quần áo trắng, đầu đội nón vây trắng khiến cho không thấy rõ mặt, chỉ có thể nhìn thấy dáng người thướt tha, ngồi trong quán trà nghe hơn nửa canh giờ. Người kể chuyện này một mực sinh động như thật hơn nửa canh giờ, kể Tuyên đại tướng quân đẩy lùi đại quân Tây Hạ như thế nào, với lực của một người đâm liền năm tên đại tướng của đối phương như thế nào, khiến cho tướng lãnh của đối phương tè ra quần như thế nào.

Đây dĩ nhiên là người kể chuyện bịa đặt ra. Nhưng hắn mở miệng vô cùng sống động, nói giống như tận mắt nhìn thấy, khiến cho người trong quán trà đều tập trung tinh thần nghe, nói đến chỗ căng thẳng thì trong quán trà thậm chí nghe được cả tiếng kim rơi.

Cô gái áo trắng cười xuỳ một tiếng. “Buồn cười vô cùng!” Vứt chén trà xuống, liền rời khỏi quán trà.

“Đứa nào nói thế!”

“Chắc chắn không phải là người tốt lành gì! Tuyên đại tướng quân lợi hại như vậy, kể thật tuyệt!”

“Không thích nghe thì cút ra ngoài! Nói nhiều cái gì?!”

Lúc cô gái áo trắng nói là đang lúc người kể chuyện nói đến đoạn Tuyên đại tướng quân dẫn binh ban đêm đánh lén doanh trại Tây Hạ, trong quán trà lặng ngắt như tờ, tiếng cười nhạo của nàng ta đặc biệt rõ ràng.

Mọi người thấy thần tượng của mình bị cười nhạo, tất nhiên là bất mãn. Giờ đây Tuyên Văn Bỉnh đã thay thế được Tuyên Thiệu, trở thành đối tượng nghị luận được hoan nghênh nhất ở trà lâu hí quán.

Tiếng chửi rủa nổi lên bốn phía.

Nhưng không ai thấy được mặt mày của cô gái áo trắng kia.

Cuối cùng vẫn là người kể chuyện đè nén tức giận của mọi người xuống, tiếp tục nói đến chiến tích anh dũng của Tuyên đại tướng quân, mới coi như điều hoà lại được tức giận của nhiều người.

Cô gái áo trắng vào một khách sạn, trở lại phòng của mình, gở nón vây xuống.

Lộ ra nhan sắc xinh đẹp, không phải là Mục Thanh Thanh thì còn ai.

“Nương nương.” Một thị nữ khẽ gõ cửa, đi vào, ở bên cạnh ả phúc nhân nói. “Lưu đại nhân đã trở lại.”

“Để hắn vào đây.” Mục Thanh Thanh phất tay nói.

Lưu Tố toàn thân cải trang thương nhân được người dẫn vào.

“Gặp được người mà ta nói không?” Mục Thanh Thanh gọn gàng dứt khoát hỏi.

Lưu Tố thấy thị nữ đóng kỹ cửa, trong và ngoài cửa đều có người gác, mới nhỏ giọng nói: “Còn chưa gặp, người đó không muốn gặp ta.”

Ánh mắt Mục Thanh Thanh lạnh lùng nhìn Lưu Tố. “Đồ vô dụng, tiền đưa đến chỗ là dĩ nhiên có thể gặp được hắn!”

Lưu Tố không vui trong lòng, nhưng nghĩ tới tiền đồ của mình sau khi chuyện thành công, phải kiềm chế tính khí của mình xuống, nói: “Tiền nên đưa ta đương nhiên sẽ không chùn tay. Nhưng mà bây giờ thời gian nương nương rời khỏi Lâm An đã có mấy năm, cung nhân ở trong cung cũng đổi phiên nhanh, rất nhiều người nương nương nói cũng đã không còn nữa, làm việc không có thuận lợi như vậy. Nương nương bình tĩnh đừng nóng, người theo như lời của nương nương chỉ cần vẫn ở trong cung thì thần chắc chắn sẽ an bài tốt cho nương nương, để cho nương nương có thể gặp hắn!”

Mục Thanh Thanh hừ lạnh một tiếng. “Ngươi tốt nhất nên biết tầm quan trọng của chuyện này. Hôm nay ta ở trong quán trà đã nghe nói Tây Hạ không địch lại đại quân Thiên triều, tan tác rời khỏi thành trì của Thiên triều. Không biết bọn họ có thể phản kháng bao lâu, ngươi càng nhanh thì bọn họ càng chịu tội ít đi, cơ hội Tây Hạ thắng càng lớn. Lưu đại nhân là người thông minh, tin rằng không cần ta nói nhiều, ngài cũng có thể hiểu rõ.”

Lưu Tố gật đầu, không nói.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN