Yên Vũ
Chương 38: Hắn bị làm sao vậy?
Yên Vũ được đưa về Xuân Hoa Lâu nhưng vẫn chú ý đến tình hình bên ngoài. Đến chạng vạng liền nghe được tiếng xe ngựa quen thuộc chầm chậm đi về phía cửa hông của Xuân Hoa Lâu. Mặt nàng bất giác mỉm cười, cất bước đi về phía cửa hông.
Tuyên Hòa vừa tiến vào cửa hông thì đã thấy Yên Vũ xách váy chạy về phía này.
“Cô nương, công tử cho mời.” Biết lần này công tử có thể thoát khỏi thiên lao nhanh như vậy là nhờ công lao của cô gái trước mặt nên khi nói chuyện với nàng, giọng của Tuyên Hòa khách khí hơn so với trước kia nhiều.
Yên Vũ lên xe ngựa, thấy Tuyên Thiệu đang biếng nhác ngồi dựa vào chiếc ghế bọc lông cáo, tóc đang xõa, còn hơi ẩm ướt.
Tuyên Thiệu nhàn nhã mở mắt ra, nhìn thấy Yên Vũ thì trong mắt ánh lên vẻ thẫn thờ. “Cầm qua đây.”
Yên Vũ thấy Tuyên Thiệu chỉ chiếc lồng xông hương treo ở góc xe ngựa thì đứng dậy lấy nó xuống, đi đến bên cạnh Tuyên Thiệu, ngồi bệt xuống sàn xe ngựa trải thảm bằng da sóc.
“Hong khô tóc giúp ta.” Tuyên Thiệu sai bảo.
Yên Vũ một tay cầm lồng xông, một tay nhẹ nhàng xuyên qua mái tóc đen bóng của Tuyên Thiệu, động tác vừa cẩn thận vừa chuyên chú.
Môi Tuyên Thiệu nhếch thành một nụ cười khẽ rất khó thấy. Không uổng công hắn vừa về đến nhà, tắm rửa thay quần áo xong là vội chạy tới gặp nàng.
“Việc này kết thúc ở đây sao?” Yên Vũ vừa hong khô tóc cho Tuyên Thiệu, vừa hỏi nhỏ.
Tuyên Thiệu từ từ nhắm hai mắt lại, hừ khẽ một tiếng. “Làm gì có chuyện dễ dàng thế được. Thánh thượng cho ta ba ngày, muốn ta tìm ra bản đồ bố trí phòng thủ thật sự, nếu không sẽ bắt ta phải ở trong thiên lao một thời gian dài.”
“Nếu nói thế thì tấm bản đồ lần trước tìm được…”
“Tấm bản đồ đó là thật, nhưng bị người ta đánh tráo.” Tuyên Thiệu nói. “Ta không ngờ rằng trong triều lại có người to gan như thế, ngay cả ta cũng dám tính kế.”
Yên Vũ nghe vậy chỉ lẳng lặng không nói gì. Tuyên Thiệu còn trẻ nhưng lại được trọng dụng, vả lại hắn đối nhân xử thế ngông cuồng, không nể nang ai, đắc tội với người khác cũng là chuyện hết sức bình thường.
“Công tử, đến nơi rồi.” Giọng của Tuyên Hòa vang lên.
Tuyên Thiệu lại nằm đó, không nhúc nhích.
Mãi đến khi Yên Vũ hong khô tóc cho hắn, sau đó treo chiếc lồng xông hương lên góc xe ngựa thì hắn mới ngồi dậy.
“Búi tóc cho ta.” Tuyên Thiệu nhìn Yên Vũ, nói.
Yên Vũ nhìn chiếc trâm cài tóc, túi lụa và dải buộc bằng gấm để trên chiếc bàn nhỏ làm bằng ngà voi, không dám chậm trễ đưa tay chải tóc. Nàng nhanh nhẹn búi tóc của Tuyên Thiệu lên, dùng tơ và dải gấm buộc tóc lại, sau đó cài trâm ngang qua.
Từ đầu đến cuối, thời gian không đến một chung trà.
Tuyên Thiệu đanh mặt nhìn nàng một cái, đưa chân đá văng cái bàn bằng ngà voi ra, nhảy xuống xe ngựa, không nói với nàng câu nào nữa.
Yên Vũ ngơ ngác không hiểu gì. Đại gia, ngài làm sao vậy? Từ khi nàng lên xe cho đến trước khi búi tóc, rõ ràng hắn rất ôn hòa. Thậm chí nàng còn cảm nhận được rằng trải qua chuyện lao ngục lần này, thái độ của Tuyên Thiệu đối với nàng đã tốt hơn trất nhiều.
Nhưng thời gian chưa đầy một chung trà, sao nói trở mặt là trở mặt ngay thế?
“Cô nương cũng xuống chứ?” Tuyên Hòa ở ngoài xe nói vọng vào.
“À.” Yên Vũ lên tiếng, xuống xe ngựa.
Xe ngựa dừng lại bên ngoài một khu nhà nhỏ. Cửa viện được mở ra, Tuyên Thiệu đã cất bước đi vào căn phòng chính.
Lộ Nam Phi và Lộ Minh Dương đang đứng đợi ngoài cửa.
Lộ Nam Phi theo Tuyên Thiệu vào trong nhà, còn Lộ Minh Dương đứng ngoài cửa vẫy tay với nàng.
“Mời cô nương.” Tuyên Hòa ra hiệu nàng cũng phải vào trong.
Yên Vũ gật đầu, cũng đi vào trong viện.
Lúc này mặt trời đã xuống núi, trời đã tối dần. Trong ánh tà chiều còn sót lại, mặt Lộ Minh Dương có vẻ hơi ửng hồng. “Sao lại lâu thế?”
Yên Vũ nghe thế thì nhìn hắn một cái, hắn lập tức dời mắt sang chỗ khác.
Yên Vũ khẽ mỉm cười, không để ý tới hắn nữa mà đi vào trong phòng.
Lộ Minh Dương dẫn nàng đi vòng qua bức bình phong thì thấy nơi vốn là một bức tường nay đã mở ra một cánh cửa, có ánh nến chiếu ra từ trong đó.
Nàng theo Lộ Minh Dương đi vào trong, sau đó nghe thấy tiếng một vật nặng chuyển động. Bức tường sẽ khép lại với nhau, cái giá để đồ quý di chuyện về đúng vị trí cửa động.
Nơi này là một mật thất? Nó dẫn tới đâu? Tuyên Thiệu dẫn nàng vào đây để làm gì?
Trên vách tường của mật thất có cắm mấy ngọn đuốc, bậc thang hẹp chỉ đủ để một người bước đi.
Nàng nghe tiếng bước chân của Tuyên Thiệu đã đi đến cuối cầu thang, bước vào một nơi rộng rãi thông thoáng hơn nên cũng theo Lộ Minh Dương xuống cầu thang.
Trước mắt bỗng nhiên sáng rực. Dưới bậc thang là một căn phòng còn rộng hơn căn phòng trên mặt đất mấy lần.
Lúc này trong phòng đang có một người quỳ phịch dưới đất, thần sắc mệt mỏi và hoảng loạn – Vương đại nhân.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!