Yên Vũ
Chương 63: Phải giữ bí mật thân phận của chúng ta (1)
Yên Vũ không giãy dụa vô ích. Nàng nghe được toàn bộ trong ngoài quán rượu thật sự có gần trăm người canh phòng. Không biết Nghiêm Yến Sinh từ đâu điều phái đến nhiều người như vậy. Dù cho số người ít hơn phân nửa, nàng tay trói gà không chặt cũng không có khả năng chạy trốn.
Yên Vũ bị trùm đầu, bịt miệng, trói chặt chân tay, quẳng lên xe ngựa.
May mà những thứ này cũng không ảnh hưởng đến thính lực của nàng.
Nàng nghe được xe ngựa lăn đều chạy về hướng ngoại thành Lâm An. Phương hướng xe chạy trái lại khiến cho trong lòng nàng nhảy nhót một trận.
Hôm nay là cuối tháng ba, gần tới thanh minh.
Hàng năm, vào lúc này biểu ca sẽ trở về từ núi Thanh Thành, cùng nàng đốt chút giấy cho người nhà chết oan. Nơi biểu ca ở mỗi lần trở về là ngay tại hướng tây nam ngoại thành.
Phương hướng xe ngựa chạy chính là tây nam.
Yên Vũ không giãy dụa chút nào, chỉ yên lặng nằm trên sàn xe ngựa, ra sức nghiêng tai lắng nghe.
Nghe thấy xe ngựa qua một cây cầu, phía nam đường qua cầu có một toà tiểu viện, động tĩnh trong viện không lớn, xác thật có tiếng người.
Tim Yên Vũ đập nhanh hơn. Biểu ca quả nhiên đã trở về!
Tiểu viện kia là của biểu ca mua.
Xe ngựa lại chạy về hướng nam một hồi rồi mới ngừng lại ở một chỗ bên ngoài thôn trang.
Yên Vũ bị người xách xuống xe, khiêng trên vai, ném vào phòng chứa củi.
“Canh nàng ta cho kỹ. Công tử tỉnh lại sẽ xử lý.” Tuỳ tùng theo bên cạnh Nghiêm Yến Sinh dặn dò một câu. Liền rời khỏi phòng chứa củi.
“Nha đầu này cực kì ngoan ngoãn, dọc đường đi cũng không thấy giãy dụa làm ầm ĩ. Chẳng lẽ là nín đến hỏng chứ?” Một người nói.
Tên còn lại cười hì hì. “Một tiểu nha đầu có thể nín đến hỏng cái gì? Nhìn nàng ta bị trói rất chắc, có mở cửa ra nàng ta cũng trốn không thoát! Ta mang chút rượu từ quán rượu về, ngươi có muốn nếm thử hay không?”
Lúc hai người đang người nói chuyện thì đã đóng cửa lại, khoá từ bên ngoài.
Yên Vũ rồi mới ngồi thẳng người dậy từ trên đất.
Trong phòng chứa củi hơi có chút mùi ẩm mốc. Đầu nàng bị trùm, miệng bị bịt, tay chân đều bị trói, hôm nay làm thế nào để thoát thân đây?
Phải thừa dịp trước khi Nghiêm Yến Sinh tỉnh lại mà bỏ chạy.
Nghiêm Yến Sinh yêu thích Mục Thanh Thanh, lòng nàng biết rất rõ. Lần này trói nàng đưa đến đây chắc chắn là vì giúp Mục Thanh Thanh hả giận.
Thật không ngờ Mục Thanh Thanh ở trong cung mà cũng có thể sai khiến được Nghiêm Yến Sinh.
Trước đây mình còn tưởng nàng ta ngây thơ vô hại, ngược lại thật sự là đã xem thường nàng ta.
Yên Vũ ngồi trên đất trong phòng chứa củi, nhích từng tấc một, muốn tìm thử xem nơi này có vật gì hữu dụng có thể giúp nàng mau chóng thoát khốn.
Xê dịch gần nửa canh giờ, cả người nàng đã đầy mồ hôi, vẫn không có thu hoạch được gì.
Nàng thở dài một hơi, thân thể nghiêng sang một bên, muốn nghỉ ngơi một chút thì “coong” một tiếng, đụng phải một vật. Cả người nàng căng thẳng, sợ kinh động người canh giữ ở bên ngoài.
Cũng may tiếng động không lớn, người bên ngoài không có chú ý.
Trong lòng Yên Vũ lập tức vui mừng. Thứ nàng đụng phải chính là một cái búa gỉ sét.
Tuy rằng đã gỉ không còn sắc bén chút nào, nhưng cũng đủ cứa đứt dây thừng.
Yên Vũ cắn răng, mượn lưỡi búa cứa đứt dây trên cổ tay. Bởi vì mắt bị bịt lại nên cổ tay cọ xát lên lưỡi búa nhiều lần, ra vài vệt máu.
Nhưng nàng bất chấp nhiều như vậy, hai tay vừa được tự do liền gở xuống bao bố trùm trên đầu nàng, lấy giẻ rách trong miệng ra, cởi dây thừng trên cổ chân ra cũng mất khá nhiều sức lực.
Nàng vội đến nỗi mồ hôi đầy người. Thời gian một nén nhang, cuối cùng toàn thân cũng được tự do.
Nàng lắng tai nghe, thấy canh giữa ngoài cửa chỉ có bốn người. Ba người ngồi dưới mái hiên uống rượu, còn một người thì dựa vào cây cột ở cửa, hít thở dài, yên ả, có lẽ là đang ngủ.
Nhưng nàng nhớ rõ cửa đã bị khoá lại từ bên ngoài, cho dù bốn người kia đều ngủ thì nàng cũng không có năng lực từ bên trong mở cửa ra ngoài.
Nàng quét nhìn một vòng, thấy phía trên đống củi trong phòng có một cửa sổ nhỏ.
Chẳng biết cửa sổ có bị khoá lại không?
Yên Vũ ngừng thở, để ý động tĩnh ngoài cửa, thận trọng leo lên trên đống củi cao ở bên tường.
Chợt có tiếng đạp gãy củi vang răng rắc, nhưng cũng không dẫn tới sự chú ý của bốn người ngoài phòng.
May mà ba người kia uống rượu tưng bừng, một người ngủ say.
Yên Vũ cuối cùng cũng leo đến bệ cửa sổ, đưa tay đẩy, cửa sổ nhỏ kẽo kẹt… mở ra!
Yên Vũ nhanh chóng nhảy ra ngoài cửa sổ. Ban đêm gió lạnh thổi tới, nàng suýt nữa bị doạ sợ cả người đổ mồ hôi lạnh.
Bên trong là đạp đống củi leo lên, bên ngoài cửa sổ cách mặt đất chiều cao hai người. Nếu như nhảy xuống có thể té gãy chân hay không?
Nhưng vào giờ phút này, thời gian để cho Yên Vũ do dự thật không nhiều lắm. Nàng thận trọng leo về cửa sổ, xoay người ghé vào bệ cửa sổ, tay bấu vào bệ cửa, sau khi thả thân người thả xuống, từ từ buông lỏng tay, sau khi rơi xuống lăn một vòng.
Không có phát sinh nhiều âm thanh, nàng thở dài một hơi, đứng dậy chạy ra phía ngoài.
May mắn là ban đêm, phần lớn mọi người đều đã ngủ, chỉ có gác đêm. Yên Vũ có thể nghe được tiếng người xa xa, liền đi vòng qua. Trăng sáng giữa trời, nàng dùng lỗ tai phân biệt phương hướng, nhanh chóng chạy ra khỏi thôn trang của Nghiêm gia ở ngoại thành.
Mặc dù mệt đứt hơi, nhưng không chậm bước chân chút nào.
Sau nửa canh giờ, nàng coi như là ra khỏi thôn trang của Nghiêm gia. Chạy nhanh về phía viện biểu ca ở.
Xa xa nghe được trong Nghiêm gia trang có tiếng người truyền ra.
“Chạy! Mau đuổi theo!”
Tuy rằng lúc này Yên Vũ đã cách Nghiêm gia trang đến hai, ba dặm, nhưng nếu người đuổi theo nàng cưỡi ngựa thì không tới thời gian một chén trà là có thể đuổi kịp nàng.
Nhìn lại xung quanh đều là ruộng nước mênh mông, càng không có chỗ ẩn thân.
Cho dù Yên Vũ mệt đến nỗi phổi muốn nổ tung nhưng không dám dừng lại nghỉ chút nào. Tập hợp chút hơi sức cuối cùng chạy đến trước cổng viện của biểu ca. Đập cửa gỗ “Bang bang bang…”
“Tần Xuyên! Tần Xuyên! Mau cứu muội!” Yên Vũ hét lớn.
Nghe thấy bên trong viện có tiếng sột soạt, không bao lâu cửa viện liền được mở ra.
Yên Vũ nghiêng người đi vào trong viện, trở tay đóng cửa, cài thanh chận.
Xoay người lại thì sửng sốt.
Đứng trước mặt nàng không phải là Tần Xuyên, rõ ràng là một cô gái xa lạ!
Cô gái cũng đang tò mò đánh giá nàng.
Nghe được tiếng Nghiêm gia đuổi theo đã rất gần, Yên Vũ không kịp suy nghĩ nữa, cất bước đi vào trong.
“Ngươi là ai hả?” Cô gái không nhịn được hỏi.
Yên Vũ thấy cửa chái nhà phía đông đang mở, liền im lặng không lên tiếng đi vào. Quan sát bốn phía một cái, không sai mà, nơi này đúng là viện của Tần Xuyên đã mua. Tại sao lại có một cô gái xa lạ ở chỗ này?
Tần Xuyên chạy đi đâu?
Cô gái đi theo vào, còn chưa mở miệng liền nghe thấy cửa viện bị đập vang bang bang.
Yên Vũ biết đây là người Nghiêm gia đuổi tới, cầu khẩn nhìn cô gái trước mặt, liên tục lắc đầu với nàng ta, cuống quýt chấp tay thi lễ.
Cô gái kia vươn người hỏi: “Hơn nửa đêm rồi, ai ở bên ngoài gõ cửa vậy?”
“Chúng tôi là người của thôn trang ở gần đây của Nghiêm thị lang Nghiêm đại nhân. Một tỳ nữ thô sử* chạy khỏi thôn trang. Đặc biệt tới để hỏi chủ nhà có từng thấy qua không?”
(*tỳ nữ làm việc nặng)
Cô gái nhìn Yên Vũ, Yên Vũ liên tục lắc đầu, rồi lộ ra cổ tay của mình.
Trên cổ tay trắng noãn bỗng nhiên có dấu vết bị trói, còn có cổ tay bị cắt đứt loang lổ vết máu.
“Không thấy, đến nơi khác tìm đi!” Cô gái không vui lớn tiếng đáp.
Người bên ngoài viện lại không hề có ý rời đi.
“Làm phiền chủ nhà mở cửa!”
“Còn có người không nói lý lẽ như vậy sao? Hơn nửa đêm, ngươi kêu ta mở cửa là ta liền mở cửa hả? Cút mau, bằng không đừng trách ta không khách khí!” Cô gái lớn tiếng mắng.
Người của Nghiêm gia nghe thấy lời này, không những không đi, ngược lại còn bắt đầu xô cửa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!