Yêu Anh, Không Được Phép Cự Tuyệt - Chương 6 - Nụ Cười Bạc Triệu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
140


Yêu Anh, Không Được Phép Cự Tuyệt


Chương 6 - Nụ Cười Bạc Triệu



Bác sĩ Hồ cầm bài test trắc nghiệm, hoang mang hỏi: Có thật là ngày nào cô cũng ăn theo thực đơn của tôi và đi ngủ đúng giờ không?

Thật ạ. Tôi chột dạ trả lời, mặc dù phần lớn thời gian vẫn mất ngủ và gặp cơn ác mộng kia.

Không thể thế được? Anh ta nhăn mặt.

Sao? Khúc Lăng Phong hỏi, Hiệu quả không tốt à?

Không chỉ là không tốt, sức chịu đựng tâm lý của cô ấy còn giảm xuống, nghiêm trọng hơn là, cơ thể cũng yếu đi. Cứ tiếp tục như vậy, rất khó nói sẽ có hậu quả gì.

Là sao? Khúc Lăng Phong đập bàn đứng dậy, Mọi người nói anh là bác sĩ tâm lý tốt nhất nước tôi mới đến tìm anh, nếu không chữa khỏi, tôi cam đoan sau này anh sẽ không hành nghề được nữa!

Anh Khúc. Bác sĩ Hồ ngồi xuống, không hề hoảng sợ, Không tin tôi thì đừng đến tìm tôi, đã tìm tôi thì phải tin tưởng tôi, nếu không chữa khỏi, không cần anh nói, tự tôi sẽ xếp đồ về quê làm ruộng với bố mẹ. Vấn đề mấu chốt ở chỗ, cô gái này không chịu hợp tác với tôi, đừng nói là bác sĩ, ngay cả thần tiên cũng không cứu được người thiếu ý chí sinh tồn.

Anh nói cái quái gì vậy? Khúc Lăng Phong giơ nắm đấm lên như muốn đánh người.

Đừng! Tôi vội vàng kéo hắn, lắc đầu, Đừng đánh.

Đi! Hắn nổi giận đùng đùng kéo tôi, Đi chỗ khác! Bác sĩ Hồ gọi với theo phía sau: Tôi nghĩ anh nên nói chuyện thẳng thắn với cô ấy thì hơn, nếu không tìm bao nhiêu bác sĩ cũng thế thôi.

Khúc Lăng Phong xanh mặt, nắm chặt tay tôi, lúc ra khỏi phòng khám của bác sĩ Hồ còn đá bay thùng rác cạnh cửa, đụng vỡ cửa kính cuối hành lang. Trời ạ! Khoảng cách ít nhất là hai mươi mét, may mắn cái chân này không đá vào người tôi.

Hắn thô lỗ đẩy tôi vào xe, giẫm chân ga, xe lao nhanh ra ngoài, kim tốc độ liên tục chuyển động, chưa đầy hai mươi giây đã vượt qua 120km/h. Ngoài cửa sổ xe, cảnh vật lao vun vút về phía sau, tôi không nhìn rõ được vật gì, cơ thể rơi vào trạng thái siêu tốc, phản ứng còn sót lại duy nhất chính là run rẩy cài dây an toàn.

Hắn đột nhiên quay sang nhìn tôi, mỉm cười quái dị, giọng nói lạnh lùng: Cài làm gì? Em muốn chết cơ mà? Để anh giúp em, có người vĩ đại như anh làm uyên ương đồng mệnh, cho dù xuống suối vàng cũng sẽ không cô đơn, nói xem, em nên cảm ơn anh đúng không?

Tôi run rẩy đáp: Mong anh nhìn đường cho.

Nhìn đường hay ho gì? Nhìn em còn thích hơn, nhìn em một năm cũng chưa thấy đủ, bây giờ cùng chết, tương lai cùng đầu thai, để kiếp sau anh được nhìn em tiếp!

Xe, a!!! Tôi thét chói tai, thân xe lướt qua một chiếc xe tải hạng nặng, tôi gần như thấy được gương mặt vặn vẹo của tài xế.

Nhưng Khúc Lăng Phong lại cười ha hả, nhấn chân ga, vượt đèn đỏ hai lần, xe mô-tô cảnh sát bị hắn bỏ xa phía sau.

Khúc Lăng Phong! Tôi hét lên, Anh điên rồi!

Anh rất tỉnh táo. Hắn xoay tay lái, Anh biết phía trước là đường cao tốc, được phép lái xe trên 200km/h, sẽ còn kích thích hơn. Nói xong, xe đã lao lên đường cao tốc.

Tôi nhìn chằm chằm đồng hồ tốc độ, xem chiếc kim đã vượt qua số 180, và còn đang chạy tiếp. Tinh thần căng thẳng tận cùng, giống như giây tiếp theo sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Khúc Lăng Phong… Giọng tôi lúc này còn khó nghe hơn cả giọng vịt bầu, Xin anh đấy, dừng lại đi.

Em sợ? Hắn hừ lạnh, Em muốn chết cơ mà?

Em chưa từng nói em muốn chết! Tôi gào đến khàn cả giọng, Ông bác sĩ chết tiệt kia nói hươu nói vượn!

Thật không? Hắn nghiêm túc nhìn tôi, nhưng vẫn nhấn chân ga.

Thật thật thật! Tôi gật đầu lia lịa.

Tốt lắm, để tăng độ tin cậy, hôn anh một cái.

Anh dừng lại thì hôn mấy cái cũng được!

Lại không ngoan nữa rồi, bảo anh làm sao tin em được?! Hắn lại nhấn chân ga, xe càng lao nhanh hơn.

Tôi run rẩy nhướn người, hôn lên má hắn, dùng giọng điệu hèn mọn nhất trong cuộc đời hỏi hắn: Đã được chưa?

Tiếng phanh xe chói tai vang đến tận chân trời, xe trượt một đoạn dài trên đường cao tốc rồi mới dừng lại, dây an toàn thít chặt khiến toàn bộ không khí trong ngực tôi như bị đẩy hết ra. Tôi còn chưa kịp hít thở, nụ hôn mãnh liệt của hắn đã ập tới! Tôi xụi lơ mặc hắn điên cuồng chà đạp. Nụ hôn này như muốn hút lấy linh hồn tôi, đến tận khi tôi sắp ngạt thở vì thiếu không khí, hắn mới thoáng dừng lại, đôi môi vẫn dán lấy môi tôi, gằn từng chữ: Nhớ kỹ lấy, cho dù em chết, cũng không trốn được anh đâu.

Tôi hỗn loạn gật đầu.

Còn nữa, đừng để anh nghe thấy em lại nói những lời thô tục.

Tôi gật đầu, bây giờ dù hắn nói gì tôi cũng sẽ gật đầu, tâm trí tôi đã hoàn toàn không thể suy nghĩ, tầm mắt lúc sáng lúc tối.

Gió lạnh phả vào mặt. Hắn ôm tôi bằng vòng tay ấm áp, vô số nụ hôn rơi xuống mái tóc, vầng trán, đôi mắt và vành tai của tôi. Hơi thở quen thuộc, bờ môi quen thuộc, vòng tay quen thuộc, nụ hôn quen thuộc, đang ôm tôi là người đàn ông mà cả đời tôi không thể quên được, cũng không thể trốn thoát.

Lông mi run lên, nhưng đôi mắt không muốn mở, cơ thể tôi vẫn còn run rẩy vì nguy hiểm vừa rồi, trái tim đập dồn dập vì những lời tàn nhẫn của hắn.

Hắn ôm chặt tôi vào lòng, khẽ lắc lư, như đang dỗ đứa trẻ không chịu ngủ, giọng nói trở nên rất nhẹ nhàng: Thiên Lại, trừ tự do ra, em muốn gì anh cũng cho em được.

Tôi hơi nghiêng đầu, tránh hơi thở nóng cháy của hắn. Chính hắn cũng hiểu, trừ tự do ra, tôi không muốn gì hết.

Hắn không để tôi trốn tránh, gác cằm lên đầu tôi, thì thào lặp lại: Đừng làm anh bực, anh không bực, sẽ không làm em tổn thương.

Có lẽ đây là lời yếu đuối nhất hắn từng nói.

Chậm rãi mở mắt ra, hắn ôm tôi ngồi ở ven đường, phía dưới là vực sâu thăm thẳm, chỉ cần nhích thêm chút nữa, cả hai sẽ ngã xuống vực, từ nay về sau không còn phiền não và dây dưa nhau. Hắn không nhìn tôi, ánh mắt hướng về phương xa, không biết đang nghĩ gì, liệu có giống tôi không?

Rất kì lạ, dường như giây phút nào tôi cũng nghĩ đến cái chết, nhưng khi thật sự đối mặt với nó, tôi lại hoảng sợ, yếu đuối, nhu nhược đầu hàng. Mà hắn, lúc nào cũng tràn ngập ý chí chiến đấu cho cuộc sống và tương lai, vậy nhưng lúc đối diện tử vong lại lạnh nhạt, thản nhiên, không hề luyến tiếc.

Tôi và hắn, rốt cục ai muốn chết, còn ai sợ chết?

Hắn vẫn ôm tôi, khẽ lắc lư, để mặc cơn gió thu mát mẻ thổi qua, giống như sẽ ngồi như vậy cả đời. Tôi buồn cười nghĩ, liệu người qua đường có cho rằng chúng tôi là đôi tình nhân sắp tự tử không nhỉ?

Xe cảnh sát đến, người cảnh sát già nhìn lốp xe bị hỏng hoàn toàn, không ngừng lắc đầu tiếc nuối, Có tiền cũng đừng phá vậy chứ, BMW đấy!

Khúc Lăng Phong lạnh mặt ôm tôi vào xe cảnh sát, lấy chứng minh thư và danh thiếp ra, lạnh lùng nói: Hóa đơn phạt gửi đến công ty, xe gọi người kéo sau, bây giờ đưa chúng tôi về nhà trước.

Anh cảnh sát trẻ giận dữ nói: Cậu nghĩ chúng tôi là xe tắc xi à? Có tiền thì giỏi lắm chắc?

Người cảnh sát già kéo tay anh ta lại: Đừng lắm miệng, cậu ta chính là kiểu người có tiền thì rất giỏi đấy, lái xe đi.

Người ngông cuồng thì vĩnh viễn cũng ngông cuồng, tôi bất hạnh cỡ nào mới bị kẻ ngông cuồng như hắn chiếm đoạt, trừ phục tùng ra, tôi còn làm gì được nữa?

Hai mươi tư giờ sau, tôi ngồi trên đúng chiếc ghế cũ, trong đúng căn phòng cũ của ngày hôm qua.

Bác sĩ Hồ tủm tỉm hỏi: Nói chuyện với cô ấy xong rồi hả?

Khúc Lăng Phong gật đầu, sắc mặt không tốt lắm.

Vậy mời anh tránh mặt một lát, tôi muốn bắt đầu bây giờ.

Hắn trừng mắt nhìn bác sĩ Hồ, sau đó ngồi xổm xuống, nắm chặt hai tay tôi, thân thiết nhìn tôi: Hứa với anh, em sẽ hết sức phối hợp với bác sĩ.

Tôi thở dài đáp: Vâng.

Hắn đứng lên, ra tới cửa lại lo lắng liếc nhìn tôi một cái.

Chờ hắn đóng cửa lại, bác sĩ Hồ đi vòng ra trước, ngồi lên bàn, đối diện với tôi, búng ngón tay: Được rồi, chúng ta bắt đầu, trước tiên nói về gã cường hào vừa đi ra khỏi cửa, theo tôi đoán, cậu ta không phải chồng cô, cũng không phải bạn trai của cô?

Gã cường hào ? Bác sĩ Hồ dùng từ rất chính xác, tôi nghe từ này mà không khỏi mỉm cười.

Chà chà! Anh ta khoa trương kêu lên, Tôi biết tại sao gã cường hào kia lại say đắm cô đến thế rồi, lúc cô mỉm cười, thật sự có thể dùng câu ‘Một cười trăm vẻ thiên nhiên; Sáu cung nhan sắc thua hờn phấn son’ để hình dung.

Tôi dần thấy có thiện cảm với anh ta, Lúc nào anh cũng khen bệnh nhân của mình thế à?

No, no, no, với người bệnh có khuynh hướng tự kỷ, tôi thường nói: Bà nội tôi còn đẹp hơn cô.

Tôi lại bị anh ta chọc cười, Anh hài hước thật đấy .

Tôi đoán gã cường hào kia không hiểu thế nào là hài hước. Bác sĩ Hồ lại chuyển đề tài về Khúc Lăng Phong.

Tôi trầm mặc.

Xem ra cô không muốn nhắc tới cậu ta, nhưng cô Đông, cô phải hiểu, nếu muốn khỏi bệnh, cậu ta là mấu chốt. Chắc cô đã từng nghe ‘tâm bệnh thì cần tâm dược’ rồi phải không? Cậu ta là tâm bệnh của cô, cũng là tâm dược của cô.

Tôi cười khổ, Bác sĩ tâm lý đều có trực giác nhạy bén thế sao?

Đương nhiên, nếu không thì sao có tư cách làm bác sĩ tâm lý, sao lấy được chứng chỉ hành nghề? Bây giờ, cô đã sẵn lòng nói chưa?

Chẳng phải anh nên dẫn dắt người bệnh từng bước hay sao?

Không sai, nhưng với những trường hợp nhẹ, tôi hay chọn cách đi thẳng vào vấn đề, vừa tiết kiệm thời gian, vừa có hiệu quả cao.

Trường hợp nhẹ? Hôm qua anh nói tôi rất nghiêm trọng cơ mà?

Anh ta nở nụ cười, Không nói vậy, làm sao cậu Khúc lo lắng cho cô được? Tôi muốn cho cậu ta một cơ hội thể hiện.

Thể hiện cái đầu anh! Tôi tức giận ngồi bật dậy, Anh có biết chỉ một câu nói ấy mà tôi suýt bị hại chết không?

Không nghiêm trọng thế chứ? Anh ta nhảy xuống khỏi bàn, hiển nhiên bị giật mình vì thái độ của tôi.

Hắn nhét tôi vào xe thể thao, phóng gần 200km/h, anh nói đã nghiêm trọng chưa?

Trời ạ! Anh ta vỗ trán, Chính cậu Khúc mới là người cần gặp bác sĩ tâm lý, chưa thấy ai ngốc như vậy, thể hiện tình yêu bằng cách ấy hay sao?

Anh nói cái gì? Tôi cắt lời.

Cái gì là cái gì?

Anh nói thể hiện cái gì? Tôi hỏi lại một lần.

Thể hiện tình yêu! Anh ta khẳng định nói, Cậu Khúc yêu cô.

Anh lại đang khoe khoang khiếu hài hước của mình đấy à?

Cô Đông. Anh ta khoanh tay, Đừng coi thường ánh mắt chuyên nghiệp của bác sĩ tâm lý, ai có mắt đều thấy được cậu Khúc yêu cô.

Tôi lại ngồi xuống ghế, lắc đầu nói: Trò đùa này không vui chút nào.

Anh ta vỗ tay một cái: Tìm được điểm mấu chốt rồi! Tại sao cô không tin cậu Khúc yêu cô?

Tôi không có lý do gì để tin.

Anh ta nhíu mày, vuốt cằm. Nhìn tôi một hồi lâu, sau đó thong thả khẳng định: Lúc trước, hai người gặp nhau trong hoàn cảnh không vui.

Tôi trầm mặc.

Tôi đoán, cô chưa cùng tâm sự với ai về chuyện cậu Khúc có yêu mình hay không.

Tôi tiếp tục trầm mặc.

Vậy cho tôi hỏi, cô yêu cậu ta không?

Tôi dứt khoát lắc đầu.

Cô Đông, xin hãy ngẩng đầu lên nhìn tôi.

Tôi nghe lời ngẩng đầu, anh ta có một đôi mắt sáng ngời, ôn hòa mà trí tuệ, dường như có thể nhìn thấu tâm hồn người khác. Không giống đôi mắt của Khúc Lăng Phong, thâm trầm mà hung ác.

Bây giờ, nhìn vào mắt tôi và trả lời tôi, cô có yêu cậu Khúc chút nào không?

Tôi chần chờ một lúc, cuối cùng vẫn lắc đầu.

Anh ta thở dài: Được rồi, hôm nay chúng ta nói đến đây thôi, tôi sẽ bảo y tá sắp xếp lịch hẹn cho cô, từ nay cô sẽ là bệnh nhân cố định của tôi, lần sau cô tới, hy vọng tôi sẽ được nghe về lần đầu tiên hai người gặp mặt. Nhưng tôi có một lời đề nghị, tốt nhất cô nên tìm vài người quen chung của hai người, hỏi họ xem cậu Khúc có yêu cô không. Với lại, thử nhìn nhận những hành vi của cậu ta từ một góc độ tích cực, đừng hình thành bản năng bài trừ, tôi cam đoan cô sẽ cảm thấy cuộc sống không khổ sở như trước.

Tôi đứng lên, không nói một lời.

Tạm biệt cô. Anh ta mỉm cười, Cô cũng nên nói tiếng ‘cảm ơn’, hoặc là ‘hẹn gặp lại’ với bác sĩ của mình chứ nhỉ?

Tôi khó được hài hước đáp: Tôi trả tiền cho anh rồi còn gì?

Chà. Anh ta vỗ ngực, Thực tế quá. Nhưng này người đẹp, coi như tôi nhờ cô, đừng mang bộ mặt đưa đám ấy ra ngoài, nếu không gã cường hào kia sẽ đạp hỏng cổng bệnh viện mất.

Tôi mỉm cười, nghĩ thầm rằng: Làm bạn gái của người này, nhất định rất hạnh phúc.

Tôi mới vừa mở cửa, Khúc Lăng Phong đã tiến tới, thân thiết hỏi: Thế nào?

Bác sĩ Hồ nói vọng ra: Cậu Khúc, trị liệu tâm lý không phải mổ ngoại khoa, không có kết quả nhanh thế đâu!

Khúc Lăng Phong đóng sầm cửa, kéo tay tôi nói: Đi thôi. Trông chẳng khác gì tên vô lại, không hiểu sao lại nổi tiếng thế.

Tôi đột nhiên đáp: Tốt lắm, trị liệu rất được. Tôi không biết tại sao lại nói như vậy, là biện hộ cho bác sĩ Hồ, hay là vì muốn Khúc Lăng Phong yên tâm?

Vừa lên xe, điện thoại của hắn liền vang, hắn nghe máy: Tôi biết, sắp đến rồi, cậu lo giúp tôi trước đi.

Tôi hỏi: Anh bận lắm à? Em đi tắc xi cũng được.

Hắn vứt điện thoại, thiếu kiên nhẫn đáp: Ngồi cho vững.

Tốc độ xe lên gần 100km/h, nét mặt hắn có vẻ nặng nề, nhưng không giống tức giận, mà hình như tôi cũng không chọc tới hắn. Tới cửa biệt thự, hắn để tôi tự xuống xe, sau đó nhanh chóng quay đầu xe, phóng đi như bay.

Tôi chợt nghĩ đến lời khuyên của bác sĩ Hồ…

Thử nhìn nhận những hành vi của cậu ta từ một góc độ tích cực.

Hắn không cho tôi đi tắc xi, là vì lo lắng cho sự an toàn của tôi?

★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★

Đêm đã khuya, tôi lên giường lúc mười một giờ như thường lệ, chú ý động tĩnh ngoài cửa sổ, chuẩn bị giả bộ ngủ bất cứ lúc nào. Điểm khác biệt chính là, đêm nay ngủ không được, không phải vì sợ gặp ác mộng, mà là vì suy nghĩ những lời của bác sĩ Hồ.

Khúc Lăng Phong yêu tôi? Thật vậy chăng? Khúc Lăng Phong thật sự yêu tôi? Sao hắn lại yêu tôi được? Sao hắn có thể làm những việc độc ác với người mình yêu như vậy được?

Nhiều lúc, tôi thậm chí không dám nhớ lại những chuyện đã xảy ra từ bữa tiệc sinh nhật của Lăng Vân đến ngày gặp Khúc Lăng Phong trong nhà hàng, đó là cơn ác mộng của tôi, vĩnh viễn tra tấn tôi, không biết ngày nào mới là điểm kết thúc. Tôi thử nhớ lại cuộc sống sau khi ở cùng với hắn: Hắn vẫn độc đoán chuyên quyền, không cho tôi thời gian tự do, không để ý cảm xúc của tôi, muốn chiếm mọi sự chú ý của tôi, thậm chí muốn chiếm luôn những suy nghĩ trong từng giây từng phút. Tại sao? Tính sở hữu đến mức điên cuồng của một người đàn ông dành cho một người phụ nữ có nghĩa là gì?

Nhớ ngày hắn công tác từ nước ngoài trở về, chỉ vì tôi quên chờ, hắn đã tức giận ném tôi vào bồn tắm, sau đó lại cẩn thận chăm sóc cho cổ tay bị thương của tôi, thậm chí vào thời khắc kích tình nhất cũng không quên mất. Nhưng nếu đã vậy, tại sao lúc ném tôi lại không nghĩ việc đó sẽ làm tôi bị thương?

Sau đó là ở Tân Thành, hắn không để ý nguyện vọng của tôi, bắt tôi cùng đi tàu lượn, đến khi tôi té xỉu lại lo lắng cuống cuồng, ngồi trông bên giường bệnh hai ngày, đến lúc tôi tỉnh lại mới yên tâm đi ngủ. Nhưng nếu đã vậy, tại sao lúc ở khách sạn lại không chú ý rằng tôi không được khỏe?

Bác sĩ yêu cầu tôi ăn cơm đúng giờ, hắn liền mạnh mẽ cắt ngang công việc của tôi, về dùng bữa cùng tôi; Bác sĩ nói tôi suy nhược thần kinh cần ngủ nhiều, hắn liền dùng tình ái tra tấn tôi đến không thể mất ngủ; Bác sĩ nói tôi thiếu ý chí sinh tồn, hắn liền dùng cái chết để uy hiếp tôi muốn sống.

Người đàn ông này, những hành động ngang tàng của hắn có nghĩa là gì? Yêu ư? Buồn cười! Nếu đây là yêu, vậy chẳng phải những người bị yêu trên thế giới đều sẽ thê thảm giống tôi?

Không có danh dự, không có không gian, không được là chính mình.

Tôi hỗn loạn suy nghĩ, thế nhưng không chú ý tới hắn đã trở lại, lúc hắn đẩy cửa vào, tôi muốn vờ ngủ cũng không còn kịp rồi. Tôi đứng dậy, giả bộ khàn giọng nói: Em khát quá, phải xuống lầu uống nước.

Hắn gật đầu, cởi cà vạt và áo khoác, chui lên giường, có vẻ vô cùng mỏi mệt.

Khi tôi trở về, hắn vẫn giữ nguyên tư thế cũ, giống như đang ngủ. Cặp tài liệu để dưới chân, laptop ném trên sô pha, hắn rất coi trọng chiếc laptop này, mỗi lần trở về đều vào thư phòng cất trước, hắn nói, trong đó có những thứ quan trọng bằng cả công ty. Đã xảy ra chuyện gì? Công việc của hắn không thuận lợi ư? Tôi chưa từng quan tâm hắn, hắn cũng chưa từng khác thường như vậy.

Tôi đến cạnh giường, cẩn thận bước lên, nằm sang bên cạnh, hắn đã chiếm gần hết diện tích, mà tôi không muốn chạm vào hắn, cũng chỉ đành chịu thiệt thòi bất động, nếu không chỉ cần vừa nghiêng người là sẽ ngã xuống.

Nằm một lúc, hắn đột nhiên rầu rĩ mở miệng: Thiên Lại, em ngủ chưa?

Tôi thấy giọng hắn buồn bã, có chút không đành lòng, bất giác nói: Chưa.

Hát cho anh nghe đi. Giọng điệu không phải cầu xin, cũng không phải mệnh lệnh, mà khát vọng không nói thành lời.

Tôi nhẹ nhàng hỏi: Hát cái gì?

Gì cũng được, chỉ cần em hát là được.

Tôi nghĩ nghĩ, bắt đầu thấp giọng ngâm nga: Tròn tròn, tròn tròn, là ánh trăng. Dẹt dẹt, dẹt dẹt, là cuốn sách năm tháng. Ngọt ngào, ngọt ngào, là nụ cười của anh, phải chăng đã tới lúc mỗi người một ngả… Cảm giác được người hắn run mạnh lên, nhưng không cắt lời tôi.

Chỉ đến khi hát lại câu Phải chăng đã tới lúc mỗi người một ngả , hắn đột nhiên duỗi tay kéo tôi vào lòng, hôn tôi hết sức triền miên, đồng thời cởi cúc áo ngủ của tôi.

Tôi đối diện với mắt hắn, nơi đó có uể oải, có khủng hoảng, cũng có ngọn lửa nóng cháy. Tôi rất muốn hỏi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, nhưng chung quy không lên tiếng, chỉ yên lặng luồn tay vào tóc hắn, thừa nhận cuộc hoan ái của hắn.

Lần đầu tiên tôi cảm giác được, thứ hắn tìm kiếm trên người tôi không phải tình dục, mà là an ủi.

Lúc này đây, tôi là mưa phùn, còn hắn là ngọn cỏ đang khát, mưa phùn rơi xuống, ngọn cỏ trút đi những phiến lá vàng, vươn ra lá non xanh mướt. Bây giờ tôi mới biết, thì ra làm tình cũng có thể dịu dàng như vậy.

Tình cảm mãnh liệt qua đi, hắn gối đầu lên ngực tôi, đan xen mười ngón với tôi, bất động không nói. Tôi biết nhất định đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn không chủ động kể, tôi cũng không biết hỏi từ đâu. Tôi và hắn, cho tới bây giờ đều là hắn nắm quyền chủ động. Qua rất lâu, hắn chuyển đầu xuống gối, đôi mắt lại hiện ra u buồn, hắn buông tay ra, vuốt ve mái tóc ẩm mồ hôi của tôi, hôn lên thái dương tôi: Ngủ đi. Tôi yên lặng nhìn hắn, muốn nói lại thôi.

Hắn ôm tôi vào lòng, giữ nguyên một tư thế, thì thầm bên tai tôi: Không sao, chỉ là rắc rối nhỏ thôi, đã không sao rồi.

Lòng tôi run lên, ghé sát vào ngực hắn. Khó được, hắn thế nhưng biết tôi muốn hỏi điều gì.

★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★

Nếu tổn thất mười triệu gọi là rắc rối nhỏ, tôi thật không biết cái gì mới tính là rắc rối lớn. Tôi ít khi đọc tin kinh tế, những thứ liên quan đều do Tiểu Khang lải nhải bên tai vài lần mới nhớ kỹ. Vậy nên lúc bác sĩ Hồ đưa tờ báo Tài chính và Kinh tế cho tôi, tôi cảm thấy khó hiểu.

Đọc tiêu đề đi, tin tức kinh tế chấn động nhất ba ngày qua, không xem rất phí.

Đây là lần thứ ba tôi đến trị liệu, lần trước đã kể sơ qua chuyện gặp Khúc Lăng Phong mười ba năm trước, bác sĩ Hồ chỉ thản nhiên nói một câu: Quan hệ của hai người nhạy cảm thật.

Anh ta là bác sĩ, làm việc gì cũng có mục đích, vậy nên tôi cầm xem, không ngờ đọc xong ngây ngẩn cả người.

Tiêu đề có mấy chữ to: Danh hiệu Tướng quân bất bại trên bàn hiệp nghị đã sụp đổ.

Nội dung đại khái là, kế hoạch hợp tác giữa tập đoàn Phong và công ty IDK của Mĩ thất bại vì Khúc Lăng Phong đến muộn một giờ trong ngày ký hợp đồng. Phía Mĩ cho rằng, một người lãnh đạo không tôn trọng thời gian sẽ không là một đối tác tốt. Kế hoạch được chú ý này vốn đã thương lượng gần nửa năm trời, gần đây tập đoàn Phong phải trình ra ba bản kế hoạch trong một tháng mới thúc đẩy được ký kết.

Thất bại lần này, đánh đổ danh hiệu Tướng quân bất bại trên bàn hiệp nghị của Khúc Lăng Phong, theo ước tính, tập đoàn Phong tổn thất ít nhất mười triệu tệ. Phía dưới phân tích ảnh hưởng đến thị trường chứng khoán, vài ý kiến của người trong nghề, và cả dự đoán về giá cổ phiếu của tập đoàn Phong. Tôi không hiểu, cũng không còn hứng đọc tiếp, ánh mắt chỉ dừng lại ở dòng chữ Khúc Lăng Phong đến muộn một giờ trong ngày ký hợp đồng .

Bác sĩ Hồ thản nhiên nói: Nếu tôi nhớ không nhầm, sáng hôm đó cậu Khúc luôn ngồi ngoài cửa chờ cô. Tôi đặt báo xuống, hai tay ấn huyệt thái dương, Anh muốn nói gì?

Tôi nghĩ tôi không cần phải nói gì hết.

Đây là nội dung trị liệu hôm nay?

Không. Bác sĩ Hồ ngồi lại ghế làm việc, Theo tiến độ cũ, cô nên kể với tôi về chuyện mười hai năm sau.

Tôi tựa vào sô pha, bắt đầu hồi tưởng, kể về buổi tối Khúc Lăng Phong nói muốn đến phòng Thiên Kiều.

Ánh mắt bác sĩ Hồ sáng quắc nhìn tôi, cười nói: Cô Đông, cô thật đặc biệt, đặc biệt đến mức khiến người ta liếc mắt một cái là đã yêu.

Tôi cười nhẹ: Khiếu hài hước của anh lại phát tác?

Anh ta lắc lắc ngón tay, Tôi nói thật, nếu không phải bác sĩ tâm lý của cô, chỉ sợ tôi đã phải lòng cô.

Dù anh nói thật hay đùa, tôi cũng rất cảm ơn vì lời khen này.

Anh ta nháy mắt mấy cái, Đừng khách sáo. Sau đó đứng lên: Tặng cô một câu: Nếu người đàn ông trúng tiếng sét ái tình, họ thường biểu hiện hành vi chiếm hữu rất mạnh, nhất là đàn ông không tin vào tình yêu. Có cơ hội cô nên hỏi cậu Khúc xem có tin tiếng sét ái tình hay không. Tôi nghĩ, cậu ta sẽ cho rằng đó là điều chó má.

Tôi tin Khúc Lăng Phong sẽ trả lời như vậy, thậm chí trước mắt tôi còn hiện ra nét mặt khinh miệt của hắn lúc nói ra hai từ Chó má .

Trên đường trở về, tôi không thể giữ bình tĩnh, chẳng trách tối hôm đó hắn lại mỏi mệt đến vậy. Tôi không biết danh hiệu Tướng quân bất bại thực hư thế nào, nhưng tôi biết hắn rất thành công, rất nhiều tiền, rất nổi tiếng, sai lầm kiểu này chắc chắn sẽ ảnh hưởng không tốt tới tương lai của hắn. Chỉ vì đưa tôi về mà đánh mất kế hoạch hợp tác lớn, có đáng không? Rốt cuộc đầu óc Khúc Lăng Phong đã nghĩ gì vậy?

★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★

Tôi liên tục suy nghĩ vẩn vơ, vậy nên suýt chút nữa bị tai nạn.

Khúc Lăng Phong trở về đúng lúc Tiểu Phương bôi thuốc cho tôi. Hắn bước dài xông tới, cầm khuỷu tay tôi lên, hỏi: Sao lại thế này?

Tôi đáp như không có việc gì: Chút chuyện ngoài ý muốn thôi.

Chết tiệt, anh hỏi sao lại thế này?

Tôi bất đắc dĩ nói: Tại em lái xe không cẩn thận, đâm vào thanh chắn ven đường.

Hắn lấy thuốc từ tay Tiểu Phương, nặng lời chỉ trích: Hồn vía em để đi đâu? Anh mới không đi cùng một lần em đã bị tai nạn, từ ngày mai không cho phép lái xe, anh sẽ bảo Giang Đào tìm tài xế!

Không phải chứ? Việc trầy da nghiêm trọng đến mức tước đoạt quyền lợi lái xe của tôi?

Chỉ là ngoài ý muốn thôi, em cam đoan sau này sẽ không thế nữa.

Không được! Hắn từ chối thẳng thừng, không cho tôi cơ hội thương lượng.

Tôi hít sâu một hơi, nhớ lời bác sĩ Hồ, thử nhìn nhận hành vi của hắn từ góc độ tích cực. Tôi đã thử, cũng hiểu hắn lo lắng cho tôi. Nhưng chết tiệt, hắn không thể nghe ý kiến của tôi một lần ư? Tôi không phải búp bê thủy tinh, tôi biết cách tự bảo vệ mình, hắn không thể áp đặt suy nghĩ quyết định mọi việc thay tôi.

Tôi gạt tay áo xuống, cầm túi xách bỏ đi.

Em đi đâu? Hắn quát to phía sau.

Phòng làm việc.

Không được đi! Hắn chạy tới giữ tôi.

Tôi nhìn đồng hồ, Năm giờ. Em có quyền làm việc trong hai giờ nữa. Anh nói từ ngày mai em không được lái xe, vậy tôi nay em lái, anh cũng muốn cấm?

Shit! Hắn phun ra câu chửi thề bất lịch sự nhất, Rốt cuộc tên Hồ Văn Cử trời đánh kia dạy em cái gì, để em dám trắng trợn phản kháng anh thế này?

Anh ta không dạy gì hết, chỉ cho em xem cái này. Tôi lấy tờ báo từ trong túi xách.

Hắn thậm chí không đọc nội dung, mặt liền biến sắc, ánh mắt xẹt qua nét lúng túng và thảm hại, giật lấy tờ báo rồi xé nát, đá tung những mảnh giấy vụn, sau đó xông lên lầu, tôi nghe thấy tiếng đóng cửa đinh tai nhức óc, rồi liên tiếp những tiếng đồ vật rơi vỡ.

Tôi bình tĩnh dặn Tiểu Phương: Dọn phòng khách sạch sẽ.

Dạ vâng.

Tôi đứng ngoài thư phòng, đợi đến lúc bên trong yên lặng mới gõ cửa hai cái tượng trưng, sau đó đẩy cửa đi vào.

Giống như có bão táp quét qua, đổ vỡ khắp nơi, mọi thứ trong tầm với đều khó lòng thoát nạn, may mà hắn để laptop dưới lầu lúc bôi thuốc cho tôi. Sách vở rơi không sao, chỉ tiếc bộ ấm trà hơn sáu ngàn tệ và hai bình hoa cổ đặt cạnh cửa.

Hắn đứng bên cửa sổ, đưa lưng về phía cửa, cơ thể căng lên, đầu tóc rối bời, bả vai không ngừng nhấp nhô. Tôi cẩn thận tránh những mảnh sứ vỡ trên mặt đất, đi tới sau lưng hắn, chạm nhẹ ngón tay vào vai hắn. Hắn phản xạ vung tay lên, khi nắm đấm chỉ cách má tôi chừng 1mm thì đột ngột dừng lại, chậm rãi thả xuống, phẫn nộ quát: Đi ra ngoài!

Tôi lấy tay trái vỗ ngực, thở nhẹ nhõm một hơi, nếu vừa rồi bị đánh, nhất định giờ phút này tôi đã văng ra ngoài. Biết rõ không phải lúc nên dây vào hắn, tôi còn đi lên làm gì? Hiện tại nên hỏi đầu óc tôi nghĩ gì, mà không phải đầu óc Khúc Lăng Phong nghĩ gì. Trên thực tế tôi không nghĩ gì cả, đó gần như là bản năng, tôi còn chưa kịp suy nghĩ cũng đã bước lên đây.

Lại thử đặt tay lên vai hắn, hắn không né tránh, cũng không vung nắm đấm. Miệng tôi lên tiếng như có ý thức riêng: Em nhớ đêm hôm đó anh nói không sao, chỉ là rắc rối nhỏ.

Hắn bực bội bứt tóc: Vốn chỉ là rắc rối nhỏ, một hợp đồng còn chưa đủ lung lay nền móng của tập đoàn Phong.

Thế sao anh lại cáu? Giọng nói rất nhẹ nhàng, khiến chính tôi cũng giật nảy mình.

Hắn nhanh chóng xoay người, kinh ngạc nhìn tôi.

Em… Tôi gục đầu xuống, Chỉ muốn hỏi một chút, dù sao anh đến muộn cũng là vì em, theo tình theo lý đều nên hỏi, không phải ư?

Giọng hắn vang lên trên đỉnh đầu tôi, Đây cũng là Hồ Văn Cử dạy?

Tôi lắc đầu, Anh ta chỉ là bác sĩ của em, không phải thầy giáo.

Sau một lúc lâu không có câu trả lời, chút dũng khí của tôi bắt đầu giảm xuống, nhỏ giọng nói: Anh không muốn nói thì thôi, em ra ngoài trước, để anh có thời gian yên tĩnh.

Thiên Lại. Hắn ôm tôi từ phía sau, ngăn tôi bỏ đi, Em đang quan tâm anh. Hắn khẳng định, giọng nói mang chút hưng phấn.

Tôi lắc đầu, cố gắng lắc đầu, Em chỉ muốn hỏi một chút, theo tình theo lý đều nên…

Bỏ mẹ cái theo tình theo lý! Hắn mạnh mẽ xoay người tôi lại, vội vàng hôn lên môi tôi. Nụ hôn nóng cháy triền miên, trằn trọc dây dưa, tựa như không có chừng mực, hắn đưa lưỡi vào miệng tôi, dịu dàng khiêu khích, sau đó dụ dỗ bên tai tôi: Nói em quan tâm anh.

Không. Tôi bất giác rên rỉ, hổn hển hít thở trong lúc hắn nói chuyện.

Cô gái mạnh miệng. Hắn ôm lấy tôi, lướt qua sàn nhà bừa bộn, đi thẳng vào phòng ngủ.

Một lần lại một lần, hắn quấn quýt si mê, giống như đang làm nũng. Kỳ lạ ở chỗ, tôi không hề chán ghét hắn làm tình như vậy, mặc dù bây giờ là ban ngày. Trước kia nếu hắn đưa tôi lên giường vào ban ngày, tôi thường sẽ không vừa ý.

Ở thời khắc kích tình cuối cùng, hắn còn không quên dụ dỗ: Nói em quan tâm anh.

Tôi không nhớ đã trả lời thế nào, đúng hay là không, dù sao cũng không quan trọng nữa, bởi vào giây phút hai người hòa làm một, lòng tôi biết rõ rằng, tôi đi lên vì tôi quan tâm hắn, sự quan tâm đến không thể hiểu nổi.

Bồi hồi trong mưa gió đã lâu, ý thức của tôi dần dần tỉnh táo. Hắn còn nằm trên người tôi, không hề động đậy, phả hơi vào vành tai của tôi, thì thầm oán giận: Anh phải cảnh cáo Hồ Văn Cử, bảo anh ta không được cho em xem những tin tức về thất bại của anh, rất mất mặt.

Tôi im lặng nở nụ cười, vừa rồi hắn cáu kỉnh như vậy, chỉ vì cảm thấy rất mất mặt? Chắc vậy đi, hắn có thể thừa nhận thất bại với bất kì ai, ngoại trừ tôi, dường như hắn không thể chịu nổi việc tôi sẽ coi thường hắn.

Đôi mắt xanh lam sâu thẳm của hắn trói chặt lấy nụ cười nhẹ của tôi, giữ mặt tôi, hắn nghiêm túc nói: Đáng, mười triệu cũng đáng.

Tôi không hỏi đáng cái gì, không cần hỏi cũng hiểu được ý hắn, chỉ là tôi không muốn làm rõ mà thôi. Rất nhiều chuyện tôi đang còn phân vân, còn do dự, còn sợ hãi, còn trốn tránh. Quá nhanh, loại tình cảm tôi đã mất niềm tin từ năm mười hai tuổi này, tới quá nhanh.

Cuối cùng tôi mới thấy hận một người không hề dễ dàng, yêu một người cũng không hề dễ dàng, con người luôn phải yêu mình trước, mới có đủ khả năng để yêu người khác, nếu tôi yêu hắn, nghĩa là tôi đã không yêu bản thân mình.

Đợi hắn ngủ say, tôi lại xuống ngồi cạnh cửa sổ, nghe cơn gió mùa thu gào thét trong đêm đen. Là chim, chắc chắn sẽ có ngày phải bay đi, chẳng lẽ tôi định cam tâm tình nguyện bị nhốt trong bão táp?

Hắn thật sự tìm cho tôi một tài xế, nhưng đại đa số thời điểm đều đích thân đến đón tôi. Nhìn bóng lưng của chú Tường tài xế, tôi buồn bã tự nhủ với mình rằng: Tao không cam tâm bị nhốt cả đời.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN