Yêu Anh Lau Bằng Nước Mắt
Chương 15: Anh chưa từng hiểu em
Lăng Hạo Vũ không hiểu hành động của cô chỉ nghĩ Triệu Hiểu Vy luôn kiêu ngạo như vậy, tính cách này khiến anh không hề thuận mắt, càng thấy mọi việc cô làm ra đều vô cùng ích kỉ và hoang đường.
Trong lòng anh bất chợt cảm thấy rất tức giận mỗi khi phải nghe những câu nói lạnh nhạt của cô. Chỉ biết hiện giờ, tâm trạng anh không tốt, Trang Viên Nhiên cũng không dám nói thêm điều gì.
Lăng Hạo Vũ đưa Trang Viên Nhiên về căn hộ rồi quay trở về nhà. Mới về liền thấy người hầu đang cặm cụi nhặt mấy túi đồ vừa rồi Triệu Hiểu Vy vứt xuống sàn gạch.
Thấy họ chuẩn bị đem đi vứt, Lăng Hạo Vũ dặn dò người hầu đặt những túi đồ đó trên bàn trà phòng khách. Anh không hiểu nổi mình tại sao phải tò mò tới thứ đồ mà cô ấy vứt bỏ.
Anh cũng không nghĩ nhiều rồi bắt đầu mở ra xem xét, anh lấy ra trong túi là một hộp bánh macaron đầy đủ các loại, xem bên trong những túi khác toàn bộ đều là loại bánh đó. Còn có quyển sổ của Triệu Hiểu Vy ghi chép lại quá trình và cách làm bánh hết sức tỉ mỉ.
Lăng Hạo Vũ trầm ngâm nhìn vào từng dòng chữ ghi trên cuốn sổ, bất chợt thấy một từ “Thích” to đùng đặc biệt được cô khoanh tròn.
Ánh mắt anh tĩnh lặng, Triệu Hiểu Vy bây giờ và ngày trước có khác biệt quá lớn. Anh vốn không tài nào hiểu được cô, rõ ràng đó là thứ cô thích, nhưng trước mặt anh lại tỏ vẻ thờ ơ, nói vứt bỏ là liền vứt.
Lăng Hạo Vũ ngồi trên sofa bần thần một hồi, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn vào những túi bánh. Bất chợt anh lên tiếng, quản gia liền đứng bên cạnh anh chờ sai bảo.
– Nói với mấy vị đầu bếp, bắt đầu từ ngày mai, sau bữa chính món tráng miệng bắt buộc thêm Macaron vào thực đơn. Hơn nữa, mùi vị cũng phải giống hệt với mấy cái bánh này.
– Vâng, tôi biết rồi cậu chủ.
Ngón tay thon dài cầm lấy chiếc bánh trong hộp giơ lên trước mắt quản gia. Ông gật đầu rồi cầm lấy mấy túi bánh nhanh chóng sắp xếp rời đi.
———————————
Ngày hôm sau, giống như mọi lần ngồi vào bàn ăn, Lăng Hạo Vũ và Triệu Hiểu Vy khi dùng bữa không ai lên tiếng nói bất cứ điều gì, chỉ thấy biểu hiện của cô có chút khác thường.
Lăng Hạo Vũ đã quen với việc cô ngập ngừng muốn nói điều gì đó với anh, đôi khi nói vài câu trống rỗng. Nhưng hôm nay vẻ mặt cô trở nên lạnh lùng, lạ lẫm.
Ăn xong bữa chính, món tráng miệng được đầu bếp mang tới đặt trước mặt hai người. Món ăn bày ra chiếc bánh flan phủ một lớp caramel vô cùng đẹp mắt. Chưa hết bên cạnh Triệu Hiểu Vy, đầu bếp còn mang tới một lồng bánh ngọt.
Mọi chuyện sẽ chẳng có gì nếu lồng bánh chứa đầy macaron kia không đập thẳng vào tầm mắt Triệu Hiểu Vy. Ánh mắt cô tĩnh lặng không một gợn sóng, đổi lại hành động của cô phải khiến người khác không lường trước được.
Triệu Hiểu Vy một tay lập tức hất đổ lồng bánh xuống đất. Bánh vì thế mà vỡ nát, văng tung toé khắp sàn nhà.
” Thứ này thật sự quá chướng mắt.”
Sự tức giận của cô càng hiện rõ lên trên gương mặt tinh xảo. Ánh mắt cô lạnh lùng lướt ngang qua những người hầu đang đứng gần bàn ăn, bắt đầu chất vấn.
– Ai cho phép các người tuỳ tiện thay đổi thực đơn? Là ai?
Cô tiếp tục hướng ánh nhìn về phía quản gia cao giọng hỏi nhưng không một ai dám ngẩng đầu lên trả lời, cũng vì bị khí thế của cô đàn áp nên khiếp sợ. May mắn thay họ được một phen Lăng Hạo Vũ lên tiếng cứu nguy.
Anh từ đầu đã để tâm tới thái độ của cô, nhưng không ngờ phản ứng lại dữ dội tới vậy chỉ lạnh nhạt nói một câu ngắn gọn.
– Là tôi kêu người chuẩn bị.
Triệu Hiểu Vy lúc này quay sang đối diện với Lăng Hạo Vũ. Cô im lặng, dường như vẻ mặt vô cảm này khiến anh khó chịu nên không hề biết điều anh nói ra đã khiến cô tổn thương nhường nào.
– Dạo gần đây tôi vô cùng thích đồ ngọt, đặc biệt là loại bánh này. Sao em không nếm thử, biết đâu sẽ thấy ngon miệng.
Lăng Hạo Vũ đặc biệt thích sao? Là anh thích hay cô ta thích? Triệu Hiểu Vy cảm thấy nực cười, nghĩ tới đây lòng cô vỡ vụn.
– Không, thứ đó khiến em thấy kinh tởm.
Ác cảm của cô với loại bánh này quá lớn, mỗi khi nhìn thấy chúng chỉ khiến Triệu Hiểu Vy liên tưởng tới Trang Viên Nhiên nét mặt sáng ngời, thưởng thức macaron một cách ngon lành.
Trên môi anh nhàn nhạt nụ cười, trái lại tâm trạng thì nhuốm phần tồi tệ. Anh vẫn không hiểu lí do tại sao Triệu Hiểu Vy tỏ vẻ ghét bỏ thứ mình thích. Rõ ràng anh đã chuẩn bị theo mong muốn của cô nhưng rồi cô lại cự tuyệt.
Rốt cuộc là cô ấy không cần hay là do anh lầm tưởng?
– Tôi không biết em còn vô lý tới mức này.
Trong mắt Lăng Hạo Vũ mỗi hành động của cô đều hống hách, kiêu căng như vậy nhưng anh đâu biết đó vốn chỉ là vỏ bọc che khuất đi phần yếu đuối sâu bên trong trái tim cô.
Triệu Hiểu Vy kiên định nhìn anh, Lăng Hạo Vũ bỗng thoáng chốc thấy được sự thất vọng trong ánh mắt cô.
– Hạo Vũ, anh chưa từng hiểu em.
Cô quay lưng rời khỏi bàn ăn mang theo không khí nặng nề. Lăng Hạo Vũ tâm trạng trống rỗng, một cảm giác không nói thành lời khiến tim anh có chút tê tái.
Trước giờ là anh vô tâm với cô nhưng tại sao khi người con gái đó hành động theo cách của anh, nói ra những lời lạnh nhạt với anh lại khiến anh phải để tâm đến vậy.
Ngay từ đầu chúng ta đã mắc sai lầm, từ hiểu lầm này tới hiểu lầm khác.
Cô chôn chặt tình cảm trong lòng
Anh giữ cái tôi mà lạnh lùng kiêu ngạo.
Cả hai âm thầm lẵng lẽ, không một lời giải thích.
———————————
Vào một ngày, Triệu Hiểu Vy nhận được tin báo từ Triệu gia, nghe xong cô liền gấp rút sang Mĩ một chuyến.
Tuy gia đình Triệu Hiểu Vy không còn nhưng chú và dì nhỏ đã đảm nhiệm và gánh vác gia tộc thay cho cha cô. Khi ông nội còn sống đã di chúc và tin tưởng con trưởng là cha cô thừa kế sản nghiệp của Triệu gia.
Từ ấy, Triệu gia nội bộ lục đục, anh em trong nhà tranh giành quyền lực, cãi nhau đến sứt đầu mẻ trán. Họ cho rằng đều là con ruột của ông cố nội mà di chúc phân chia người nhiều kẻ ít, đối xử như vậy là không công bằng.
Cho tới tận bây giờ, Họ hàng Triệu gia ở Mĩ vẫn còn đố kị với anh trưởng quá cố. Triệu Hiểu Vy phận làm con cháu cũng vì thế mà bị chú dì ghẻ lạnh, họ nhìn gia đình cô vốn là không thuận mắt.
Họ hàng Triệu gia gọi Triệu Hiểu Vy về Mĩ cũng chỉ với một mục đích duy nhất đó là phân chia tài sản gia tộc. Sau khi trở về, nghe họ bàn bạc, cô mới biết được Triệu gia lúc này như rắn mất đầu.
Cha cô trước khi chết đã viết một bản di chúc, toàn bộ sản nghiệp ông gây dựng hơn chục năm qua đều để lại cho anh trai cô – Triệu Dật Khiêm kế nhiệm.
Điều khó nói ở đây khiến cô phải tự hỏi tại sao cha không hề để lại cho cô bất cứ thứ gì dù chỉ là một phần tải sản? Triệu Hiểu Vy dẫu sao cũng là con ruột của ông, nhưng không hề được thừa hưởng bất cứ thứ gì.
Trong lòng cô hụt hẫng, không phải vì ghen tị với anh trai mà là cảm giác biết được đáp án khi xưa cha mẹ tại sao vứt bỏ mình đã sáng tỏ.
Triệu Hiểu Vy khi sinh ra sớm được định sẵn là một bình bông xinh đẹp chỉ có thể đặt trong tủ kính để nhìn ngắm. Cha và mẹ trước khi có cô đã mong muốn đứa con tiếp theo của họ sẽ là một bé trai.
Họ cho rằng nếu sinh con trai sẽ tốt hơn vì con trai sau này có thể gánh vác trách nhiệm của gia tộc, còn con gái thì vốn yếu đuối sau cũng chỉ có thể gả đi, sống chết đều là người nhà chồng.
Giới hào môn khắc nghiệt, quan điểm của người làm cha mẹ dần bị bóp méo. Do vậy tuổi thơ của Triệu Hiểu Vy đã phải chịu đựng rất nhiều thiệt thòi.
Từ nhỏ cô bị cha mẹ ghẻ lạnh trái ngược hoàn toàn với anh trai thì luôn nhận được tình yêu thương hết mực.
Khi còn là cô bé cô đã không nhận ra được cha mẹ vốn không yêu thích mình, cũng không hề để tâm tới thái độ của họ. Cô chỉ nghĩ đơn thuần rằng họ vô cùng bận rộn nên không có thời gian chăm sóc chu toàn cho cô.
Còn anh trai cô được chiều chuộng là điều hiển nhiên, vì anh trai vừa tốt bụng vừa thông minh như vậy thật sự xứng đáng.
Khi cô tròn 15 tuổi, cha mẹ và anh trai sang Mĩ, bỏ lại cô ở Lăng gia, đem cho Lăng phu nhân chăm sóc. Cảm giác bị bỏ rơi lúc ấy khiến cô rất tủi thân, Triệu Hiểu Vy trong lòng có phần oán giận họ nhưng vì nghe tin cơ ngơi Triệu gia đang gặp nguy hiểm. Gia đình cô trở về nơi đó để ổn định tình hình là một lí do chính đáng.
Dẫu sao anh trai đi cùng cha và mẹ là vì anh là con trưởng trong nhà, còn là đích nam sau này có lẽ sẽ nắm giữ sản nghiệp của cha. Anh trai học cao hiểu rộng sang Mĩ phụ giúp cha mẹ là điều hợp lí.
Triệu Hiểu Vy chỉ đành nén lại buồn tủi, khi ấy cô vẫn ngây ngô tin rằng, đợi Triệu gia qua sóng gió, mọi chuyện ổn thoả, cha mẹ chắc chắn sẽ đưa cô theo, gia đình lại một nhà bốn người đoàn tụ, hạnh phúc vui vẻ.
Cô đã mong chờ ngày ấy biết bao, mặc dù ngày tháng đó đã có Lăng Hạo Vũ bên cạnh bầu bạn nhưng cô vẫn rất nhớ gia đình mình. Rồi cuối cùng số phận đáp lại sự ngóng trông của cô là một nỗi tuyệt vọng ê trề.
Khi đám tang gia đình diễn ra, Triệu Hiểu Vy ngỡ như đây chỉ là một cơn ác mộng dày vò trái tim cô. Mất đi người thân là nỗi đau vô cùng thống khổ.
Họ chết rồi mà cô vẫn chưa thể nói được điều mà cô luôn giữ trong lòng.
Cô thật sự muốn nói rất nhớ họ, con yêu gia đình chúng ta.
Nhưng đã quá muộn. Mọi thứ không thể nào trở về như ban đầu được nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!