Yêu Anh Nhiều Hơn Em Có Thể (Rũ Bóng Nghiêng Chiều) - Chương 32
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Yêu Anh Nhiều Hơn Em Có Thể (Rũ Bóng Nghiêng Chiều)


Chương 32


Đạt với Liên như vậy nên không khí tết của gia đình cũng mất đi vài phần vui vẻ, mọi người đang nói cười mà nhìn thấy Đạt thì lập tức im lặng, còn nhìn thấy Liên thì họ lại xầm xì sau lưng. Liên biết nhưng cũng mặc kệ, khi chồng cô cũng không coi cô là vợ thì đồng nghĩ với việc cô không phải là mợ ba của nhà này, cô làm gì có cái quyền đòi hỏi sự tôn trọng từ ai.

Tới mùng bảy tết, khi cây niêu trước nhà vừa được hạ xuống thì Diệp chạy ùa vào nhà, cô vô phòng bà Ngự rồi khóc nức nở, một lát sau tiếng bà Ngự giận dữ vang khắp nhà.

– Liên, cô ra đây mà coi nè!

Liên không biết chuyện gì, cô đang rửa chén nhưng vẫn vội vàng đi tới chỗ má chồng. Khi Liên tới thì cô thấy Diệp đang úp mặt lên vai bà khóc rống, một bên má Diệp đỏ ửng vì sưng, quần áo có phần xốc xếch, vết dơ khắp người, lại có thêm vài vết trầy xước đang rớm máu. Vừa thấy Liên là bà Ngự nhìn mặt cô mà hét lớn.

– Trời ơi, sao em cô hung dữ quá vậy, nó dám đánh con Diệp ra nông nỗi này nè.

– Chuyện là sao hả má? – Liên hớt hải nhìn má chồng, cô thật sự chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Bà Ngự nhìn Liên bằng ánh mắt sắc, bà không nói mà vì ngay lập tức Diệp ngước lên nhìn Liên với khuôn mặt đẫm nước mắt, tóc tai thì bù xù, nhìn thảm hại.

– Em chị đánh tui chớ còn sao nữa, chi coi nè, nó đánh tui tơi tả như vầy nè. – Diệp vừa nói vừa kéo tay áo cho Liên nhìn thấy mấy vết bầm tím và trầy xước.

Liên nghe Diệp kể rồi giật mình hốt hoảng.

– Con út nhà tui ở gần đây sao, tại sao nó ở đây, mà tại sao nó lại đánh cô?

– Làm sao tui biết, tui chỉ biết tui nói nó có mấy câu là nó nhào vô đánh tui tới tấp.

– Cô nói gì để đến nỗi nó đánh cô.

Diệp không trả lời, cô bật khóc tức tởi rồi quay về gục mặt lên vai người dì. Bà Ngự đưa tay vỗ nhẹ lên vai Diệp, rồi lại nhìn Liên.

– Có nói gì đi nữa thì em cô ra tay đánh cháu tui là không đúng, bây giờ cô tính sao đây, Diệp là cháu ruột của tui, tui nuôi nó từ nhỏ tới lớn, tới tui còn không đánh nó một roi nào, bây giờ bị em cô đánh tới như vậy, cha má cô có dạy dỗ em cô đàng hoàng không vậy?

Câu nói đụng chạm của bà Ngự làm Liên thấy mình bị xúc phạm, cô cố nén uất ức.

– Dạ, thưa má, nếu thực sự em con có đánh cô Diệp thì là nó quấy nhưng mà má để con hỏi lại nó cho ra lẽ, không lí nào tự dưng mà nó lại đánh cô Diệp.

– Cô nói vậy là sao, có nghĩa là em cô không quấy, con Diệp quấy mới bị đánh chớ gì? Nói như vậy thì cháu tui bị đánh là đáng, đúng không?

– Dạ con không có ý đó nhưng con cũng không thể chỉ nghe một mình cô Diệp, con muốn đi hỏi em con một tiếng cho rõ mà thôi, nếu nó quấy con nhứt định bắt nó lại đây xin lỗi cô Diệp với má.

– Nó xin lỗi thôi chưa đủ đâu, tui phải qua nhà cô nói cho má cô nữa kìa. – bà Ngự nhìn thẳng Liên mà nói.

Nghe tới đây thì Liên thấy sợ, những chuyện như thế này sẽ khiến cho má cô buồn và lo lắng hơn. Nghĩ tới cảnh má mình phải nghe những lời nặng nhẹ, cô không đành lòng. Cô phải gặp Cúc để hỏi cho ra lẽ.

– Cô gặp Cúc ở đâu? – Liên nhỏ giọng hỏi Diệp.

– Ở ngoài chợ Mỹ, nó đi chung với một người đàn ông, cái người hay tới kiếm chị đó, tui tới chào hỏi có mấy câu, nó đánh tui liền, không tin thì chị cứ hỏi con Lê đi, lúc đó nó đi theo tui, nó làm chứng.

Liên nhìn qua Lê, Lê thoáng phân vân rồi gật đầu xác nhận, Liên vẫn thấy bán tính bán nghi, hơn nữa, cô cũng thấy lo cho em mình nên cô xin phép bà Ngự để ra chợ kiếm Cúc mà hỏi cho rõ ràng.

Trong lúc vội vã, cô chạy kiếm sốp phơ của nhà để nhờ anh chở cô ra chợ nhưng người sốp phơ cứ dùng dằng, nên phải đi bộ một đoạn ra đường cái để bắt xe ngựa. Liên nghe Diệp nói tới người đàn ông hay tới thăm cô, cô đoán chắc đó là Bửu. Liên lập tức tới nhà chị của Bửu, cũng ở gần chợ Mỹ, nhưng Bửu không có ở đó, Bửu có một căn nhà riêng ở gần chợ, nên Liên lại phải cầm địa chỉ mà đi kiếm nhà anh.

Căn nhà nằm trên một con lộ nhỏ, hai bên đường, nhà cửa và hàng quán nằm xen kẽ nhau khá sầm uất. Ngôi nhà được dựng bằng ván khá rộng rãi và chắc chắn, phía trước có hai bụi bông trang màu đỏ. Cửa nhà đóng kín, Liên nhìn lại địa chỉ để xác nhận, cô đã đến đúng nhà. Lên tiếng gọi một hồi nhưng nhà vẫn yên ắng, Liên đi vòng ra sau một lượt rồi ngồi chỗ lan can chờ đợi. Cô chờ khá lâu thì mới thấy Bửu với Cúc xuất hiện ngay ở mép đường phía trước nhà. Vừa thấy Liên, Cúc reo lên đầy hứng khởi, đến khi Liên hỏi tới chuyện ẩu đả của cô với Diệp thì cô đã sà vào lòng Liên mà khóc rấm rức như đứa con nít.

Thấy em khóc, Liên mủi lòng, cô đưa tay ôm lấy em rồi vỗ lên lưng nhè nhẹ. Liên dìu Cúc vào nhà khi Bửu đã mở cửa, đặt Cúc ngồi xuống ghế đối diện, cô nghiêm mặt hỏi.

– Út, sao cưng lại ở đây, mấy ngày này thì nên ở nhà với má mới phải chớ?

Cúc nhìn cô phụng phịu.

– Thì em ở nhà mấy suốt rồi đó, bữa nay mới xin má cho đi chơi vài bữa.

– Đi chơi thì thôi, sao lại đánh lộn với người ta, cưng có đánh cô Diệp không?

– Dạ có, ai biểu nó nói mấy lời đó với em chi. – Cúc gật đầu rồi líu ríu nói.

– Cô Diệp nói gì mà em lại đánh, có gì từ từ nói, sao phải đánh nhau, toàn là con gái nhà gia giáo, làm như vậy coi sao đặng, em đừng tập tánh hung hăng như vậy chớ.

– Nó cũng có hiền đâu, nó với con người ở của nó xúm lại đánh em như vầy nè, không có anh Bửu thì chắc là em chết luôn rồi.

Cúc vừa nói vừa chỉ tay lên mấy vết bầm trên mặt, rồi trầy xước ở sau gáy, trên cánh tay. Liên nhìn theo và nghe những gì Cúc nói, thấy em mình bị thương, Liên cũng xót xa. Liên ngẩng đầu nhìn thì thấy Bửu đang đứng nhìn cô, cô hỏi anh.

– Lúc tụi nó đánh lộn, anh cũng có ở đó nữa hả?

– Ờ, Cúc quá giang anh lên đây, hai anh em đi chơi một hồi thì anh chạy đi mua tí đồ, lúc trở lại thì thấy Cúc với hai người kia đang quần nhau, Cúc có một mình nên yếu thế, anh phải chạy tới can ra. Cô em chồng em có sao không?

– Cũng bị sưng bầm với trầy trụa khắp mình nhưng nhẹ hơn.

– Nhẹ hơn là phải, bên đó tới hai người lận mà, chớ nếu chỉ có một mình con Diệp, em ăn là cái chắc. – Cúc ngẩng mặt lên với vẻ đắc chí.

– Em im đi, Diệp nói gì mà em nhào tới đánh người ta. – Liên nạt em.

– Nó nói hỗn với chị, nói chị hai bỏ nhà theo trai, nói chị em mình là loại không đàng hoàng, nói cha má mình là không biết dạy, nói chị không xứng với anh Đạt. Chị ba, chị sống bên đó chắc là khổ lắm cho nên lâu rồi mà chị chưa về thăm nhà, tết cũng không có về, người ta ghét chị lắm phải không? Diệp nói anh Đạt cưới chị là vì phải cưới chứ ảnh không có thích chị, cả nhà bên đó không ai thích chị, một ngày nào đó, chị cũng bị bỏ, không thôi thì cha má ảnh cũng cưới vợ khác cho ảnh. Em giận quá, có đánh nó một cái lên mặt rồi nó cũng đánh lại em, một lát con nhỏ đi chung với nó cũng phụ nó đánh em, may có anh Bửu ở đó. – Cúc nói xong rồi bật khóc.

– Liên, em đừng la em Cúc, em cũng biết tính cô Diệp nhà đó rồi mà, cô ấy có vừa từ gì đâu. – Bửu lên tiếng.

Liên biết Diệp cũng không phải dạng hiền lành gì nhưng thật sự là Diệp đã bị thương, Diệp lại là cháu cưng của bà Ngự làm sao bà chịu để yên. Từ ngày đầu về làm dâu, cô đã không được lòng bà, thêm vào việc cô với Đạt “cơm không không lành canh không ngọt”, bà càng hay mặt nặng mày nhẹ với cô hơn, không phải cô sợ cho mình mà cô lo cho má mình lại bị đụng chạm. Cha cô đã mất, má cô như một thân cây già đơn độc, cô không muốn có bất kì lời nặng nhẹ nào để má cô thêm hờn tủi.

– Em không giận Cúc nhưng đánh nhau như vầy là không đúng, chuyện này làm má chồng em giận ghê lắm, bà thương cô Diệp như con gái ruột, bà không chịu bỏ qua chuyện này đâu, em sợ bà làm ầm lên, thế nào cũng tới tai má em. – Vừa nói với xong là cô quay liền qua Cúc – Hay là em qua bên đó xin lỗi một tiếng cho êm chuyện được không?

– Em không có lỗi, sao em phải đi xin lỗi, nó phải xin lỗi em thì có? – Cúc nghe Liên nói thì giãy nảy.

– Nếu em không xin lỗi thì má chồng chị sẽ qua nhà mình méc má, chị không muốn má mình bị nặng nhẹ.

– Nói thì nói chớ sợ gì, bây giờ em về nhà nói cho má biết hết để má biết mà trả lời với họ, thấy mình hiền rồi ăn hiếp.

– Nói gì mà nói, nói ra có ích gì, làm cho lớn chuyện thì cũng chỉ có mình bị thiệt, rồi má phải xin lỗi người ta nhiều hơn nũa hả?

– Có gì để xin lỗi, người ta cũng quấy mà, ai chửi mình thì mình chửi lại, anh đánh mình thì mình đánh lại sợ gì?

– Chị không nói nổi cưng nữa rồi, về nhà liền cho chị.

– Chị ba, em mới lên mà, với lại, chị nhìn nè, em bị sưng bầm như vậy, bây giờ mà mà về thì má thấy, má lo đó, cho em ở lại vài bữa, hết sưng hết bầm rồi em về.

– Cũng phải, em nhớ là không nói cho má nghe đó nghen, ở đây chơi vài bữa, hết bầm là phải về. Thiệt tình không biết cho em ở đâu đây nữa.

– Ban đầu định lên xin ở với chị vài ngày, bây giờ làm sao mà ở, hay là, chị cho tiền em ở khách sạn nha.

– Ờ, thì phải ở đó chớ sao? Nhưng mà cưng là con gái, một thân một mình ở khách sạn, coi sao đặng?

Ngay lúc đó, Bửu lên tiếng.

– Liên, nếu Cúc phải ở lại đây thì cứ ở nhà anh đi, chỗ này đàng hoàng lắm, không sao đâu em.

Cúc nghe thấy thì vỗ tay tán thành nhưng Liên thì hơi ngập ngừng.

– Ở nhà anh, không được đâu?

– Có gì mà không được, mình là chỗ quen biết lâu rồi, anh coi Cúc như em gái.

– Nhưng mà nó ở đây với anh sao tiện.

– Nếu em chịu để Cúc ở đây thì anh về nhà chị anh vài bữa, hay là em không tin anh?

– Không phải vậy.

– Nếu em lo Cúc ở một mình thì em tới đây ở với Cúc vài ngày, lâu rồi hai chị em cũng không có gặp nhau, anh nghe Cúc nói là nó tết này em không có về ăn tết, nó nhớ em nên mới lên thăm, em để nó ở lại chơi vài bữa đi.

Liên suy nghĩ gồi lâu cũng gật đầu đồng ý.

– Vậy cũng được, anh Bửu, cám ơn anh.

Bửu không muốn nhận lời cảm ơm của cô như anh không đáp lại, anh chỉ cười mà nhìn cô. Lòng anh thấy vui hơn, không hiểu sao, từ khi cô lấy chồng, cô lại có thái độ ôn hòa hơn với anh. Trong khi Cúc đi rửa mặt thì Liên đứng dậy nhìn quanh căn nhà. Bày biện cũng cũng khá đơn giản, một bộ ván gõ kê bên phía cửa sổ, bộ bàn ghế ở giữa nhà, phía sau là tủ thờ, bên vách bên kia có một tủ ly, trên đó có mấy chai rượu. Trên vách treo một bức tranh bằng kiếng, bên trong bức tranh là hồ sen với những bông sen hồng tươi, một cô gái mặc áo dài, mái tóc dài được kẹp ngang lưng đang ngồi ở mép bờ hồ. Liên nhìn bức tranh hồi lâu rồi lên tiếng.

– Anh mua nhà này lâu chưa?

– Cũng mới mua thôi. – Bửu nhìn theo Liên, anh quan sát thật kĩ từng cử động của cô.

– Sao anh lại mua nhà ở đây? Anh định cưới vợ rồi ra riêng ở đây hả?

– Không phải, chỉ là anh có việc phải thường xuyên lên đây, nên mua nhà để ở cho tiện, chớ chạy tới chạy lui thì xa quá.

Câu hỏi bất chợt có phần đùa giỡn của Liên làm Bửu bối rối, nhưng sau đó Bửu thấy buồn. Đây là căn nhà Bửu mới mua, tại sao Bửu lại mua nhà ở đây, chỉ có một lí do, vì Liên lấy chồng về đây, Bửu muốn ghé thăm Liên cũng tiện. Việc Bửu cứ nằng nặc đòi mua nhà ở đây, ngoài Bửu ra, chỉ có hai Chỉ là người hiểu rõ nhất. Liên đã có chồng, Bửu biết nhưng trong lòng vẫn không sao từ bỏ, hinh ảnh của cô tới giờ vẫn in đậm trong anh. Hơn nữa, cuộc hôn nhân của Liên và Đạt là bất đắc dĩ, Bửu biết rõ một điều là Liên không yêu Đạt, trong lòng cô trước đó, chỉ có một người, nhưng người đó bây giờ không còn nữa. Bửu từng nuôi hy vọng để rồi chỉ trong phút chốc nhận về thất vọng, đúng là một thất bại đau thương, khi trái tim cô, anh còn chưa chạm tới thì cô phải là vợ người ta. Anh biết cuộc sống Liên ở nhà chồng không có gì là vui vẻ, rõ ràng cô không hạnh phúc, cuộc hôn nhân vốn mong manh chỉ cần thêm vài vết rạn là nó sẽ đổ bể, lúc đó, anh sẽ có được cô. Mua nhà ở đây chỉ là bước đầu để anh kéo gần khoảng cách.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN