Yêu Anh Nhiều Hơn Em Có Thể (Rũ Bóng Nghiêng Chiều) - Chương 76: Anh độc tài, vũ phu, hung dữ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
26


Yêu Anh Nhiều Hơn Em Có Thể (Rũ Bóng Nghiêng Chiều)


Chương 76: Anh độc tài, vũ phu, hung dữ


Phải dỗ lâu lắm thằng nhỏ mới chịu ngủ. Bước xuống nhà bếp thì Thành đang ngồi ăn ở đó. Dù mặt Liên rành rành không vui vẻ nhưng Thành cứ dửng dưng. Chỉ khi Liên đã ngồi xuống ghế, Thành mới cất lời hỏi trống không.

– Sao chập này, lâu làm lành quá vậy?

Không biết anh đang hỏi cô hay dì tám đang đứng gần giàn bếp. Dì tám không quay lại, Liên cũng chẳng buồn trả lời.

Ngay lúc đó, Nhanh từ ngoài hối hả chạy vô. Nó muốn đi tới chỗ Liên nhưng lại nhìn lấm lét về phía Thành. Mặt nó rụt rè, hết nhìn lên rồi cúi xuống. Thành lắc đầu rồi tiếp tục và cơm.

Thấy mọi thứ vẫn yên tĩnh, Nhanh mới lầm lũi đi tới.

– Mợ ba, mợ cho em mượn chai dầu.

– Chi? Em bị đau chỗ nào hả?

– Dạ không. Em đem cho cậu ba. Hồi nãy, em đem mùng tới hãng cho cậu. Thấy tay cậu bị mũi cắn nhiều nên em đem dầu ra cho cậu.

Thành buông đũa ngước nhìn làm Nhanh rụt vai lại.

– Dặn em đem mùng cho cậu ba từ mấy bữa trước mà bữa nay mới chịu đi. Cái tật như vậy… Hỏi sao thằng Đạt hay rầy em? Đừng ỷ có mợ ba chống lưng rồi làm tới nghen.

– Dạ không phải. Em đâu dám! Tại… em lỡ quên. Bữa nay, thấy cậu… em mới nhớ…

– Vậy, lỡ… tui không về…? Em định quên tới chừng nào?

Chai dầu hồi nãy Liên xức cho thằng nhỏ còn nằm trong túi áo, Liên lấy ra cho Nhanh. Thấy Thành lo lắng chuyện dư thừa. Cô bâng quơ lên tiếng.

– Hổng lẽ nhà cô Kỳ không có mùng?

Có người trố mắt nhìn Liên… Không phải Thành mà là Nhanh. Nó đang nghiêng đầu xuống thấp.

– Mợ nói gì vậy mợ? Em đem mùng ra hãng cho cậu ba, chớ… em đem tới nhà cô Kỳ mần chi? Mà… nhà cổ ở đâu, em đâu có biết. Sao tự dưng đem tới nhà cho cổ, cô muốn xài thì phải tự đi mua chớ!

Liên bị “hố” một phen. Cô tiu nghỉu cúi mặt xuống bàn, và đũa cơm đầu tiên.

– Ừ thì… đằng nào ảnh cũng không ngủ ở hãng, em đem ra chi cho mắc công.

Dì tám đang dọn dẹp thì dừng tay để quay lại nhìn.

– Đâu có. Đêm nào cậu ba cũng ngủ ở hãng mà mợ. Chỉ có ban ngày mới tới chỗ nào đó thay đồ, tắm rửa thôi.

– Sao dì biết?

– Thì chú Lĩnh, thơ ký của cậu, mấy lần vô lấy đồ cho cậu nói, tui mới biết đó chớ.

Liên chống đũa trong chén, đầu cô cúi gằm, còn miệng thì lẩm bẩm.

– Hừm. Ban đêm ngủ ở hãng, còn ban ngày thì tới nhà cô Kỳ, chớ không thèm về nhà. Chuyện rõ hai người đó như ban ngày rồi.

Thành vừa nhai vừa hỏi như thể anh không biết gì.

– Tại sao nó không thèm về nhà?

Nhanh lanh lẹ trả lời.

– Tại cậu ba giận mợ đó cậu hai.

Thành vẫn thờ ơ.

– Thì năn nỉ cho chú ấy nguôi giận.

Người dửng dưng thì nói chuyện gì nghe cũng dễ. Nếu được vậy thì Liên đã không buồn rầu, khổ sở.

– Em năn nỉ rồi nhưng ảnh không nguôi. Nếu ảnh giận em chỉ vỉ tại em thì… còn năn nỉ được. Đằng này… Đâu phải tại em, mà tại ảnh, ảnh có người khác. Ảnh có nhân tình đó, anh có biết không?

– Ai?

– Cô Kỳ chớ ai?

– Cô Kỳ đó hả?… Ờ… cái cô thơ ký đó, hiểu biết rộng lại xinh đẹp, lanh lẹ, giỏi giang, đúng là… thím không bằng người ta thiệt!

Cứ tưởng Thành khuyên can, ai dè lại đổ dầu vô lửa. Đến dì tám cũng phải lên tiếng ngắt lời.

– Cậu hai… Mợ ba khóc rồi kìa. Câu đừng chọc mợ nữa.

Sự thản nhiên của Thành không hể vì những giọt nước mắt sắp rớt của Liên mà biến mất.

– Tui chỉ nói sự thật thôi! Cái đôi mắt của cô đó, lúng la lúng liếng, ai nhìn mà không mê cho được! Mà… làm sao thím biết cô Kỳ là nhân tình của thằng Đạt?

Liên ức tới khóc thiệt rồi!

– Rành rành rồi còn hỏi? Đêm nào cũng ngủ lại hãng chớ không nhà, ban ngày thì tới chỗ cô Kỳ. Ảnh quyến luyến cô Kỳ hơn em.

Thành tỏ vẻ thương xót.

– Chậc…! Vậy là thằng Đạt mê cô Kỳ lắm rồi. Trưa nào cũng tới vậy mà…

– Hức… Sẵn đây, em xin thưa với anh, đặng… anh thưa lại cha má dùm em. Em không làm khó anh Đạt. Vài bữa nữa, em sẽ về bên nhà, mọi người ráng lo cho thằng nhỏ… Nếu anh Đạt muốn dứt khoát thì em… không dám níu kéo…

– Thiệt tình… Hèn gì, hồi đó, lớp có hai chục đứa học trò mà thím đứng tới thứ mười bốn lận. Đàn ông mê đàn bà mà chỉ tìm tới nhau lúc ban trưa. Chắc… thằng Đạt lựa giờ đúng ngọ để đi. Chắc… hai người đó… đổ mồ hôi nhiều lắm đa!

Tiếng Liên thút thít càng thêm rõ. Thành hết cách với cô. Ngày xưa thấy cô hiền thôi, chớ đâu có nghĩ, cô khờ tới vậy. Hèn gì cứ bị người ta xỏ mũi dắt đi.

– Ý tui là, không ai là nhân tình mà chỉ tìm tới nhau lúc ban trưa trời nắng nóng, thím hiểu không?

Thành nói có lý nhưng… Liên bất giác đưa tay tém tóc.

– Thì anh đã nói là hai người mê nhau, đã mê thì ngày đêm gì, họ có kể… Anh chưa có vợ… anh không biết… Anh Đạt, đôi khi cũng…

– Tui biết, thằng Đạt với thím đã từng… bất kể ngày đêm. Nhưng người ta, hoặc là ban đêm không tới được nên mới tranh thủ lén lút ban ngày, thằng Đạt đâu có giấu diếm thím mà phải lén lút ban ngày. Còn lại, chỉ có thể, ban đêm quấn quít chưa thỏa thì mới tới ban ngày cho thỏa, chớ không có thằng đàn ông nào, không cần lén lút mà chọn ban trưa nóng bức để tới nhà nhân tình hú hí, còn ban đêm lạnh lẽo thì cam tâm ôm gối ngủ một mình cho muỗi nó cắn chơi.

Thành nói một hơi mặc kệ hai má Liên chuyển đỏ. Cứ tưởng chỉ có Đạt mới nói chuyện thẳng thừng như vậy, nào Thành cũng chẳng khác là bao. Đàn ông… chắc không ai đàng hoàng hơn ai được.

Thực ra, Thành cũng đâu muốn, Thành đàng hoàng lắm nhưng Thành tức và thương thay cho thằng em mình, đã ngủ một mình còn bị mang tiếng xấu.

Thành uống ngụm nước rồi chậm rãi nói tiếp.

– Xưa nay, tui chỉ nghe người ta nói “giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng”, chớ tui chưa từng nghe “giặc bên Ngô không bằng cô em bên nhà vợ”. Đàn ông giỏi mấy cũng khó dàn xếp êm xuôi chuyện trong nhà. Cỡ thằng Đạt, tui thấy cũng khá, mà không hiểu sao, chỉ dẹp được cái loạn bà cô, còn cái khổ của cô em vợ, thì chú ấy bó tay. Cũng may, thím chỉ có một đứa em, chớ thêm có thêm vài đứa như Cúc, thì thằng Đạt làm sao chịu nổi?

Mặt Liên hiện ra ba chữ “Trời đất ơi!”. Không biết Thành đã rõ hết hay chỉ vô tình nói bâng quơ… mà trúng hết thảy vậy cà! Hình như chuyện gì Thành cũng biết… Mà biết… rất tận tường thì phải.

Không ít thì nhiều, lời Thành cũng khiến Liên suy nghĩ. Sau cái bận Đạt đuổi Diệp (cái này là Thành với Diệp nói chớ Đạt không hề nhận đâu nghen) thì thái độ của Diệp đối với Liên thay đổi rõ ràng, dù không quá thân thiết, nhưng cũng coi là khá tốt. Còn anh với Cúc thì… vẫn như chó với mèo.

Thấy Liên ngấm đòn, Thành tiếp tục tung chiêu.

– Vợ chồng sống với nhau. Nó như thế nào, thím còn không hiểu. Những thứ nó làm cho thím, bộ thím không thấy hay sao? Hay…da… Dì tám à. Trước giờ, hay nghe người ta nói, cô nào đó có số khổ vì chồng, vậy chớ dì có nghe thấy, có chú nào đó có số khổ vì vợ hay không?

Dì tám suy nghĩ rồi lắc đầu.

– Ờ… cái này tui chưa nghe bao giờ. Nhưng mà, chuyện đàn bà làm khổ chồng…, trên đời cũng có không ít.

– Thì đó, cái gì cũng đổ thừa cho đàn ông. Đàn bà, đâu phải hoàn toàn không có lỗi.

Tới lượt con Nhanh trầm ngâm rồi gật gật. Cái mặt ngơ ngơ ngác ngác làm ra vẻ hiểu chuyện đời khiến Thành không nhịn cười được.

– Hiểu tui nói gì không mà suy tư dữ vậy em?

Nhanh cũng không biết mình có hiểu thật hay không. Nhưng, câu nói của Thành làm nó liên tưởng tới những câu chuyện xảy ra với những người mà nó biết.

– Có phải của ý cậu giống như chuyện anh tư với chị Xinh, chị Xinh hiền lành mà toàn bị anh tư nhậu về rồi đánh, còn chú tám ở xóm ngoài thương vợ hết sức mà toàn bị vợ chú ăn hiếp rồi bỏ chú đi luôn.

Dì tám chen vào.

– À, cái con Ngô đó hả? Chậc, đàn bà là vậy, hiền lành mà bị chồng oánh thì thấy thương, mà hễ được chồng cưng là thể nào cũng sanh tật, đâm hư hết!

Nhanh đưa ra kết luận.

– Vậy ý cậu hai là, không chỉ có đàn ông làm khổ đàn bà, mà đàn bà cũng làm khổ đàn ông nữa, phải không cậu?

Thành gật đầu.

– Em coi vậy mà sáng dạ hơn thím ba nhiều.

Lời khen của Thành không làm Nhanh vui nổi vì nó sợ mếch lòng Liên. Nó len lén nhìn rồi vội tìm đường thoát thân.

– Dạ. Để em đưa dầu cho cậu ba. Để lâu quá, cậu lại rầy em.

Thực sự Liên không giận Nhanh, cũng không giận ai hết, vì cô biết, tất cả chỉ để cô hiểu mà thôi. Những lời Thành nói, đâu phải là vô căn cứ. Đã có lần, đích thân anh xuống tận dưới quê rước cô về cho Đạt.

Những lời Đạt đã nói, dù không thể tin hết trăm phần thì cô cũng không có lí do gì để phủ nhận những chuyện anh đã làm cho cô. Tới giờ vẫn không nhìn ra được Đạt thật dạ thương cô thì đúng là… có lỗi với anh quá!

Liên vội vàng giữ Nhanh lại, cô cầm chai dầu bỏ lại túi, rồi quay vào giàn bếp lấy vài cài bánh dì tám mới làm hồi chiều bỏ vô gàu mên.

Sốp phơ nghe cô gọi thì không dám từ chối, còn lật đật mở cửa xe để sẵn. Chuyện trước mắt chớ có đâu xa. Kể từ khi, Đạt đập bàn dằn mặt thì tất cả người làm trong nhà, không ai dám trái ý Liên như trước. Đối với cô, họ đều vâng dạ. Khi anh cưới cô, cô cũng chỉ là người lạ dọn tới đây, chẳng có vị trí gì ngoài danh xưng mợ ba Đạt. Khi anh thương cô, cô được vâng lời, cô nghiễm nhiên thành mợ chủ. Kể ra, anh làm cho cô… cũng không ít!

Đứng trước cửa Liên đã nghe tiếng Kỳ cười. Sao người ta vui vẻ quá, cười suốt? Cái miệng đo đỏ của Kỳ mỗi lần cười chúm chím thì dễ thương lắm. Không biết cả hai nói chuyện gì mà vui tới vậy. Liên lặng lẽ quay mặt đi ra. Rồi cô đứng lại. Đã lỡ tới đây, lẽ nào lại im lặng đi về. Hơn nữa, đứng nghe thêm một chút, để coi, hai người ấy nói gì với nhau… Nghe lén là không tốt… Nhưng… đó là chồng cô… Cô không có quyền nghe lén nhưng cô nên biết có chuyện gì xảy ra hay không.

Liên đứng thêm một lát. Chuyện cũng chẳng có gì đặc biệt, mà thực ra, cô cũng không nghe Đạt nói gì nhiều, chỉ có tiếng kỳ huyên thuyên, rồi cả hai cùng cười rộn.

Chuyện họ nói, Liên không hiểu được bao nhiêu. Phải chi anh anh nói chuyện hai người, phải chi anh than thở chuyện cơm không lành, canh không ngọt với vợ, để Liên biết anh đang nghĩ gì, buồn gì… Đằng này toàn nói chuyện đâu đâu. Báo hại LIên đứng nãy giờ… vô ích.

Giọng Kỳ vẫn ngọt như tiếng chim oanh, giọng cười thì tươi như bông vừa mới tưới. Liên dỏng tai để lắng nghe tiếng. Anh trầm tĩnh, nghiêm trang, thi thoảng cũng cười một chút. Như vậy thì có phải họ thích nhau không? Có phải là nhân tình rồi không? Liên muốn nhìn cả hai trong lúc này, có phải đang ngồi gần nhau, đang ôm nhau không? Nhưng cô không dám thò đầu nhìn. Như vậy thì sẽ bị lộ.

Nhưng…

“Bốp”. Liên đưa tay đập muỗi. Đúng là… muỗi hơi nhiều… Chắc tại… mùa mưa. Đêm nào cũng ngủ trong cảnh này thì da thịt nào chịu nổi?

– Anh Đạt. Em nè.

Liên cất tiếng khi đã đứng trước cửa. Sẵn tiện cô nhìn, hai người đang ngồi hai ghế đối diện, ở giữa họ là chiếc bàn.

Đạt ngó đi chỗ khác, chỉ có Kỳ là cười chào, một chút bất mãn hiện trên mặt cô.

– Mợ ba tới hồi nào mà không lên tiếng.

Liên cố bình tĩnh đi vào.

– Ờ… cũng mới tới. Em đem dầu với bánh cho anh.

– Hồi nãy, tui với cậu ăn rồi.

Liên đặt gàu mên xuống bàn. Cạnh bên có cái gạt tàn đã đầy vun những mẩu thuốc vụn chưa được đem đi bỏ. Chắc anh hút liên tục, đến giờ mà Liên vẫn ngửi được mùi thuốc hãy còn nồng.

– Tối rồi, sao cô Kỳ còn chưa về?

– Thấy cậu buồn, tui ở lại nói chuyện cho cậu vui.

À… hóa ra, đêm cũng ỡ ở lại nói chuyện nên… đêm nào cũng khuyên… Liên tự mình cười nhẹ.

– Giờ tui tới rồi, cô Kỳ cứ về đi. Xe đậu ngoài ngoải, để tui biểu sốp phơ chở cô về.

– Thôi khỏi. Lát nữa mợ cũng về. Tui chờ một tí cũng được.

– Nhưng tui có chuyện muốn nói riêng với chồng tui. Mà, tui nói chuyện lâu lắm. Cô còn chờ thì tới nửa đêm cũng không chừng.

Kỳ chần chừ, cô nhìn Đạt.

– Cô cứ về nghỉ cho sớm. Mai tui chở cô đi Sài Gòn. Thăm bệnh xong, tui chở cô đi chơi ít bữa luôn.

Kỳ vừa bước ra cửa thì anh lập tức trở lại thái độ lạnh lùng.

– Muốn nói chuyện gì? Nói nhanh đi. Tui mệt rồi.

Sự dạn dĩ của Liên bị anh đánh bay đi mất. Cô lập cập thò tay vô túi.

– Để em xức dầu cho anh trước cái đã. Nghe Nhanh nói, anh bị muỗi cắn nhiều lắm.

Đạt né qua một bên rồi đứng dậy đi tới bàn làm việc.

– Thôi khỏi. Nói nhanh đi rồi về.

Cô lẽo đẽo theo anh. Đứng tựa ở cạnh bàn, Đạt rút thuốc ra châm lửa. Mùi thuốc luôn khiến Liên khó chịu. Cô đưa tay che miệng. Đạt bỏ lại nghế ngồi. Cô cũng theo sau rồi ngồi ngay bên cạnh. Đúng lúc anh rít một hơi dài, cô ho liên tục. Anh liếc cô, mắt chứa đầy tia bất mãn, hơi thở cũng nồng mùi bực dọc, mím môi một cái, anh dụi mạnh điều thuốc xuống bàn rồi quăng đi.

Liên nhanh tay lấy cái bánh đưa cho anh.

– Ăn bánh đi anh. Bành dì tám mới hấp hồi chiều, ngon lắm.

Đạt gạt mạnh tay cô làm cái bánh rớt thẳng xuống đất.

– Chỉ có chuyện này thôi đó hả? Nếu vậy thì về mau, đừng phiền tui nữa.

Liên lập tức níu tay anh.

– Về nhà ngủ đi anh. Cha sắp về rồi, không thấy anh, cha sẽ quở.

– Cô kêu tui về vì chuyện đó thôi à.

– Nếu em nói em muốn anh về, anh có chịu về không?

– Không. Tui đã nói. Tui với cô không liên quan nữa. Tui không ràng buộc cô, cho nên cô đừng để ý tới tui làm gì. Đi lo cho cái người mà cô muốn đó, tui còn không không bằng cái móng chân của hắn thì cô phiền lòng lo cho tui làm gì?

Đạt nghiến răng khi nói mấy lời đó, tim Liên như bị xát muối.

– Em xin lỗi. Em không biết là Cúc nói như vậy.

– Giờ thì cô biết rồi đó. Cô tính sao? Xin lỗi tui nữa hả? Tui không cần. Lời xin lỗi của cô, tui nghe nhiều quá rồi. Mệt rồi. Ngán rồi.

Đạt với tay lấy áo ngoài rồi ra xe. Liên cũng theo, cô chạy qua phía bên kia để lên xe nhưng anh đã đóng cửa trước khi tay cô chạm tới tay cầm. Liên hấp tấp tới chiếc xe lúc nãy mình đã đến, rồi biểu sốp phơ chạy theo anh.

Thì ra, từ hãng tới nhà Kỳ không xa, chỉ qua ba con đường là tới. Liên vừa bước tới hàng ba thì cửa nhà đã đóng sập, cô đành ở bên ngoài chờ đợi. Không biết mây kéo tới từ khi nào mà trời đã đổ mưa. Liên đứng nép bên mái hiên. Gió mạnh thổi những hạt mưa rơi xuống hất vào người cô, làm cô phải co ro vì nhuốm lạnh.Khổ hơn là muỗi, Liên cứ phải đưa tay đập suốt.

Thôi, cứ ráng chịu. Coi như, trả nợ cho anh đêm ấy. Chỉ áy náy, sốp phơ cũng chịu khổ theo cô, nhưng không dám nói lời nào, chỉ thỉnh thoảng khuyên cô đừng chịu khổ.

Liên không nghe. Cô cứ để mình khổ. Nếu anh còn thương cô, thế nào anh cũng xót. Ngoại trừ Cúc, thì mọi người trong nhà đều nói Đạt rất thương cô. Chính bản thân cô, cũng đôi lần… thấy vậy.

Hình như… cũng chẳng phải đôi lần.

Hồi cha cô mất, anh quan tâm an ủi. Lúc cô bị sảy thai, anh săn sóc tận tình, không chỉ tự tay đút cơm bón thuốc, anh còn đòi thay đồ cho cô mà chẳng chút ngại ngùng. Từ nhà tới hãng có bao xa, anh còn không nỡ để cô về một mình. Chưa kể, anh đã bao lần năn nỉ khi cô giận. Lời anh nói, đôi lúc ngọt ngào quá mức, nhưng chưa bao giờ, cô thấy nó giả dối. Càng nghĩ, Liên càng muốn ngồi đây hứng gió dầm mưa.

Liên ho nhẹ vài tiếng. Không phải cô cố tình, mà sự thật, cô đã thấy ớn lạnh. Cổ họng bắt đầu khó chịu. Không biết cô có chịu được một đêm giống như anh không?

Xung quanh tối sầm, vì cô nhảy mũi liên tục. Chừng khi mắt mở được thì cửa nhà cũng mở rộng, ánh sáng từ trong hắt ra một bóng dáng cao lớn. Anh đi tới xe rồi chạy đi. Liên không đi theo anh, cô chỉ đứng đó nhìn.

Đột nhiên xe anh lùi lại sát thềm nhà. Anh bước ra rồi nắm mạnh tay cô kéo lên xe mình. Liên mừng thầm. Vui không thể tả. Rốt cuộc, anh cũng xiêu lòng với cô.

Dù anh không nói chuyện, không nhìn cô nhưng cô vẫn thấy hạnh phúc. Tay cô bị anh nắm tới đau, cô cũng không dám lên tiếng. Chỉ sợ một tiếng phản kháng, sẽ làm anh giận.

Thấy anh nắm tay cô về nhà. Ai cũng mừng thay, đôi mắt người nào cũng hoan hỉ. Con Nhanh đang đưa thằng nhỏ ngủ cũng len lén ra cửa nhìn trộm.

Niềm vui của Liên chỉ kéo dài có bao nhiêu đó. Khi anh mở tủ lấy mấy bộ quần áo bỏ vô cặp táp thì Liên biết mình đã lầm. Anh về lấy đồ để đi Sài Gòn với Kỳ. Lấy tới mấy bộ thì chắc là, đi khá lâu, mấy bữa là ít.

Nước mắt Liên chảy xuống, cô sụt sùi rồi nhảy mũi.

– Đừng có làm cái kiểu đó nữa. Tự hành hạ thân mình, tui không quan tâm đâu.

– Vậy sao anh không để em ở lại đó? Em có bị ướt, có bị lạnh, có bị muỗi cắn thì cứ kệ em!

– Không phải tui lo cho cô! Mà tui biết, người yêu quí hóa của cô sẽ không bao giờ để cô chịu khổ như vậy. Nếu tui độc ác với cô như vậy thì khác gì đúng như chị em cô nói, tui thực sự không bằng cái móng chân của hắn.

Đạt lại nghiến răng, anh đóng sầm cánh cửa khiến tiếng động ầm ĩ vang lên, vọng khắp tầng lầu. Cánh cửa bị anh trút giận, muốn sứt ra ngoài.

Liên vội ôm lấy anh.

– Anh Đạt! Em chưa bao giờ nghĩ vậy! Chưa bao giờ, em so sánh anh với người khác!

– Vậy thì đừng gieo tiếng ác cho tui nữa!

Anh lạnh lùng gỡ tay cô ra.

Nhanh đang lấp ló bên ngoài nên không kịp tránh, bị anh nhìn trừng trừng tới run. Liếc thấy thằng nhỏ đang ngủ, anh đi vào trong. Nó tròn và trắng hơn nhiều. Đạt đưa tay kéo nhẹ võng một lượt.

Nãy giờ, Nhanh nghe hết. Nó biết, anh vẫn giận Liên, và hình như, cơn giận này vẫn chưa nguôi đi chút nào. Nhưng rõ ràng, nó thấy, anh thương Liên như vậy, thì đành lòng nào giận cô. Có lẽ, anh không về nhà nên không biết mợ nó đã khổ sở thế nào.

Nó phân vân,sau đó quyết định ướm lời.

– Câu ba. Dạo này… mợ hay khóc, mợ ăn… cũng ít lắm…

Nó nói xong rồi cúi mặt. Thấy anh không lớn tiếng rầy, lại còn nhìn nó… buồn buồn. Nó đánh bạo, kể cho Đạt nghe thêm.

– Hồi sáng. Mợ định dọn đồ về quê đó cậu. Cậu… đừng giận mợ nữa… lỡ, mợ về luôn thì…

Trong phút chốc, mắt Đạt trừng lên làm Nhanh đang nói ngon lành thì im bặt. Nhanh không biết mình đã nói sai điều gì, nhưng nó biết, đó là điều không nên nói. Vì Đạt đang rất giận. Anh hầm hầm trở về phòng.

Liên vừa ngẩng đầu thì quai hàm đã bị hai ngón tay cứng ngắt như gọng kiềm siết chặt. Không biết vì sao, anh đột nhiên hung dữ tới vậy.

– Cô dám bỏ nhà đi, hả?

– Thì anh đã nói, không ràng buộc em nữa, em muốn sao cũng được.

– Cô không nghe rõ câu nói của tui rồi. Phải, tui đã nói, không ràng buộc cô, nhưng không ràng buộc không có nghĩa là cho cô đi khỏi ngôi nhà này.

– Anh cũng từng nói, cho em quyền quyết định, đi hay ở là tùy em.

– Cho cô tự quyết định… Nhưng… Chỉ có lúc đó thôi. Chỉ một cơ hội đó thôi. Không phải là lúc nào cũng được. Bây giờ thì không được. Sau này cũng không được! Tui không rộng lượng tới vậy đâu. Hiểu chưa? Còn con Cúc, nếu nó dám tới đây dụ dỗ cô bỏ nhà đi nữa thì tui đánh gãy chân nó. Nói nó liệu hồn, nghe chưa?

Đối diện với anh lúc này, chẳng khác gì đối diện với hung thần. Liên thấy sợ, cô chỉ muốn được quay mặt đi.

Anh thật độc tài, thật vũ phu, thật hung dữ…, thật khó hiểu. Làm cô quá khổ tâm. Anh vừa cho cô có cảm giác anh không muốn xa cô, lại từ chối sự gần gũi của cô một cách rõ ràng như đoạn tuyệt. Cô đã xuống nước tới cỡ đó, anh cũng chưa xiêu lòng… Hay cô đã lầm, cũng giống như mọi người đã lầm. Anh thật sự không thương cô nữa, anh chỉ muốn giữ cô vì suy nghĩ đàn ông nào đó của anh, trừng phạt cô chẳng hạn…

Nhanh đứng bên ngoài cũng run lên. Biết vậy, nó đã không nói. Biết vậy, nó cũng không giữ Liên lại. Muốn giúp cô, lại thành hại cô rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN