Yêu Anh Nhiều Hơn Em Có Thể (Rũ Bóng Nghiêng Chiều) - Chương 9: Đêm đầu tiên ở nhà chồng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
174


Yêu Anh Nhiều Hơn Em Có Thể (Rũ Bóng Nghiêng Chiều)


Chương 9: Đêm đầu tiên ở nhà chồng


Sau một chuyến đi dài, Liên đi theo Đạt bước qua cổng thành hôn. Sau khi làm lễ gia tiên, tiệc cưới được tổ chức linh đình. Từ lúc bước ra khỏi phòng khi ở nhà mình tới đây, Liên hầu như cúi mặt để giấu đi khuôn mặt buồn bã âu sầu. Đạt thấy Liên như vậy thì cũng không nói gì, anh nghĩ, có lẽ Liên buồn vì phải xa nhà, anh thường xuyên nhìn cô, anh muốn thấy khuôn mặt của cô khi là cô dâu bên cạnh anh nhưng Liên lại chưa hề nhìn lại anh dù chỉ một lần. Dù là con trai nhưng Đạt vẫn thấy hồi hộp trong lòng nên anh hiểu, với một người con gái phải từ giã nơi quen thuộc để bước chân về một nơi xa lạ thì tâm hồn còn bị xáo trộn tới đâu, buồn vui lẫn lộn, bối rối, hồi hộp, lo sợ đan xen.

Tiệc tan, Liên đi vào phòng thay quần áo. Đây là một căn nhà rộng lớn, lớn hơn nhà cô gần như gấp đôi mà nếu tính kỹ thì cũng có thể gấp ba, gấp tư cũng không chừng, vì nhà này có lầu, lại có nhiều gian phụ. Liên không biết nhà có bao nhiêu phòng nhưng từ chỗ cô đứng thì cô thấy có tới năm cánh cửa. Vì có nhiều phòng nên cũng có nhiều hành lang nhỏ bên trong nhà, lúc mới tới cô được một người dẫn vào phòng này để thay quần áo, cũng may cái phòng của cô nằm ngay đầu cầu thang nơi mà Liên được chỉ để đem cất hành lý lúc sáng nên cô dễ dàng tìm được. Một mình ngồi trong phòng, Liên đưa mắt nhìn xung quanh, một nơi hoàn toàn xa lạ, từ giây phút này, đây là phòng Liên, là nhà Liên, những người ngoài kia là gia đình Liên, đang mải mê suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa mạnh, rồi sau đó là tiếng nói lớn vọng vào trong.

– Mợ ba, bà kêu mợ ra phụ một tay. – Giọng nói của một cô gái trẻ nhưng nghe trong lời nói không có chút gì là thân thiện, nó mang chút âm thanh chát chúa và bực dọc.

Liên nhanh chóng thay quần áo rồi bước ra đi về phía nhà sau. Mọi người đều mệt mỏi, trời sắp khuya nhưng công việc hãy còn nhiều, người ở còn đang dọn dẹp, má chồng Liên, bà Ngự đang ngồi ở chiếc bàn lớn giữa nhà bếp, một tay bà đang gác lên gối chân đang đặt trên ghế, một tay cầm miếng thuốc xỉa, vừa nhìn thấy Liên bà đã quắc mắt nhìn rồi liếc cô một cái.

– Cô ra đây mà phụ người ta một tay, công việc còn đăng đăng đê đê, mần gì mà ở miết trong phòng vậy. Lẽ ra, mới về nhà chồng thì phải xông xáo phụ người ta một tay, có đâu mà chờ mời mới chịu xuống, má chồng còn ở dưới bếp mà đã lên phòng lo đi ngủ rồi.

Liên khúm núm nhìn má chồng thay cho sự hối lỗi rồi đi về phía mọi người. Cô không biết phải làm gì, trong người thấy vô cùng mệt mỏi, cơn buồn ngủ qua đi làm đôi mắt như đờ đẫn, cơ thể không có chút gì là tỉnh táo. Dù rất muốn nghỉ ngơi nhưng bây giờ cô đã là con dâu nhà người khác với bổn phận là phải gánh vác công việc nhà chồng, đâu còn là cô gái được cha má cưng chiều, không lo âu vướng bận. Và hơn ai hết Liên hiểu được vị trí của mình lúc này, là con dâu khi mà mối quan hệ thông gia hai nhà đã bị tổn thương. Từ lúc bước chân về nhà chồng, cô chỉ cúi đầu như kẻ mang nhiều tội lỗi, chưa dám nhìn thẳng một ai, có những lúc vô tình, cô thấy được nét mặt không vui cũng như ánh mắt sắc nhọn mà người má chồng ném về phía mình.

Nhìn chồng chén dĩa chất cao như chưa vơi đi được phần nào, Liên thấy ngán ngẩm, lưng cô mỏi đến nỗi sắp không chịu nổi, sức lực cỏn con còn lại sắp bị vắt kiệt, cô thắc mắc không biết những cô dâu khác lúc mới về nhà chồng có phải chịu chung hoàn cảnh như cô không. Cô thầm suy nghĩ, đêm nay là đêm tân hôn, nhưng trời đã khuya mà cô vẫn quần quật dưới bếp, chắc giờ này Đạt đã ngủ say. Cảm giác tủi thân trào dâng khi nhớ những ước mơ thuở còn con gái, được lấy người mình yêu thương, và người đó cũng thương yêu mình, yêu thật nhiều, cả hai sẽ cùng nắm tay nhau đi về phía tân phòng rực một màu đỏ thắm, trên đôi gối thiêu hoa, cả hai cùng thủ thỉ nói chuyện tương lai, dưới ánh sáng lung linh, chồng cô sẽ trao những lời mật ngọt. Đưa bàn tay đẫm nước quẹt ngang trán, Liên từ bỏ giấc mơ để trở về thực tại.

Dù mệt mỏi nhưng Đạt vẫn chưa ngủ. Khi tàn tiệc, một số người quen biết còn nán lại đôi chút nên Liên về phòng trước nhưng khi Đạt tới phòng thì lại không thấy Liên đâu. Đi bên nhau cả ngày nhưng Liên không buồn nhìn Đạt lấy một lần dù Đạt thường xuyên liếc nhẹ về phía Liên và thấy rất rõ nét u buồn in đậm cùng khuôn mặt mệt mỏi đến vô hồn của cô. Đôi lần Đạt chủ động tìm lời bắt chuyện nhưng Liên chỉ ậm ừ rồi gật đầu cho qua như không muốn nói với Đạt câu nào. Điều đó trái ngược hoàn toàn với những gì Đạt suy nghĩ. Đạt đã từng nhiều lần nhìn thấy các cô gái trước ngưỡng cửa vu quy, họ thường cúi mặt che giấu sự xấu hổ với đôi má ửng hồng hạnh phúc một cách đáng yêu, chốc chốc lại trao cho người đứng cạnh một cái nhìn vụng trộm rồi mỉm cười bẽn lẽn, đôi tay mềm yếu run lên vì hồi hộp rồi bám chặt cánh tay của người sẽ dìu họ đi suốt cuộc đời. Đạt thấy thoáng chút thất vọng nhưng anh cũng không vội buồn, bởi vì cuộc hôn nhân của Đạt với Liên thật sự là quá bất ngờ, Liên hoàn toàn không có thời gian để chuẩn bị cho mình trong vai trò mới.

Cả ngày trời tiếp khách, bao nhiêu người đưa ly rượu tới chúc mừng, Đạt không thể từ chối nhưng chỉ nhấp môi, anh cố gắng uống thật ít để giữ mình tỉnh táo, anh không muốn trong đêm đầu tiếp xúc, anh trở thành một ông chồng say khước, ngáy khò với cơ thể nực nồng mùi rượu. Anh muốn được nhìn thấy vợ mình trong đêm đầu tiên cô bước về nhà chồng, muốn được cùng cô trải qua những giây phút đầu tiên ở gần bên nhau, dù chỉ là im lặng ngồi nhìn nhau. Đạt thở dài thất vọng, anh thấy mệt mỏi và cơn buồn ngủ đã kéo tới mà loan phòng cũng chỉ có bóng anh in lên tường quạnh quẽ.

Bước ra khỏi phòng rồi đi xuống cầu thang, lẽ ra Đạt đã đi tìm Liên từ khi vừa tới phòng mà không thấy cô đâu, nhưng Đạt ngại, sợ người nhà, nhất là cha má mình sẽ thấy rõ sự cảm giác hồi hộp, mong chờ của mình. Xuống tới nhà bếp, Đạt nhìn quanh, bà Ngự còn ngồi đó, mọi người đang làm việc mà không thấy Liên đâu, nhìn thấy Đạt, bà Ngự lên tiếng hỏi:

– Con chưa ngủ sao?

– Dạ, ngủ được một tí thì thức, tại con đói quá. – Đạt trả lời một cách bình thản.

– Vậy hả, để mà biểu tụi nó hâm nóng lại đồ ăn, con muốn ăn ở đây hay đem lên phòng cho con.

– Dạ, lát nữa đem lên phòng cho con, – vừa nói Đạt cứ nhìn quanh quẩn không ngừng, khi biết bà Ngự nhìn mình với ánh mắt không vừa ý như bà hiểu Đạt đang muốn gì, anh đành lên tiếng trước, lời nói mang theo thái độ như là quở trách – ủa, vợ con không xuống phụ mọi người dọn dẹp sao hả má?

Vừa nghe xong câu hỏi, ánh mắt bà Ngự dịu xuống.

– Có, hồi nãy còn ở đây nhưng mới dọn mớ đồ ra sau với mấy đứa rồi.

– Má đi ngủ đi, mệt cả ngày rồi, với lại con thấy công việc cũng còn nhiều, làm cả đêm cũng không hết mà ai cũng mệt, cho họ nghỉ đi, mai làm tiếp.

– Ờ, chị tám, nói đứa nào đó hâm chút đồ ăn đem lên cho thằng Đạt, coi lại đồ ăn, để được thì để, không thì quăng đi, xong rồi mọi người nghỉ đi, mai làm tiếp, con cũng lên phòng đi – Bà Ngự ngáp một cái rồi đứng đậy đi về phòng.

Đi về phòng, ngồi trên chiếc ghế chờ đợi, vì Đạt nghĩ người bưng cơm có lẽ là Liên nhưng khi cửa phòng mở ra, người bưng vào là con bé người ở, Đạt nhìn con bé với ánh mắt lạnh làm con bé thấy sợ.

– Mợ ba vô chưa?

– Dạ, rồi.

– Ở dưới nhà còn chưa nghỉ sao?

– Dạ, một số thì đi ngủ rồi, một số còn đang làm dở tay, không bỏ được nên ráng thêm chút xíu, làm xong rồi mới đi ngủ luôn. – Con bé còn nhỏ nên ngây thơ, phần vì thấy Đạt không mấy thân thiện đâm ra sợ sệt, cho nên Đạt hỏi gì thì nó trả lời nấy, không dám nói thêm câu nào.

– Để đó rồi đi ra đi.

Đến giữa khuya, Liên đi lên phòng, Liên bước chầm chậm từng bước một như muốn níu kéo thời gian. Khi đến cửa,Liên tần ngần một lát rồi mới đẩy cửa đi vào, lòng đang nặng nề bỗng thấy nhẹnhàng hơn vì Đạt không có ở trong phòng, cô thở phào nhẹ nhõm. Liên không hề biếtlà mình đã lên nhầm phòng, phòng của Đạt nằm ở cuối hành lang. Ban sáng khi người bên nhà Liên hỏi phòng để đem quần áo cô đi cất, vì bận rộn nên người trong nhà đưa tay chỉ trỏ qua loa, thấy ai cũng bận rộn nên dù chưa rõ nhưng không tiện hỏi thêm, người đó đành đem hành lý vô phòng ngay đầu cầu thang, vậy là Liên vô phòng này để thay đồ mấy lần mà không hỏi gì vì trong lòng vẫn đinh ninh đây là phòng của mình. Liên càng không nghĩ tới chuyện Đạt sẽ thức chờ cô. Đến khi trời sáng, Đạt tỉnh dậy nhìn quanh, đêm qua, anh ngủ quên lúc nào không biết, bây giờ,trời đã sáng cũng không thấy Liên đâu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN