Yêu Anh Phụ Hồ Sát Vách - Chương 19: Sự kinh ngạc của mẹ con Tô Châu Nhã
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
111


Yêu Anh Phụ Hồ Sát Vách


Chương 19: Sự kinh ngạc của mẹ con Tô Châu Nhã


Editor: Annie

Beta: Haddy and Dâu Tây 🍓

__________

Tô Châu Nhã bị kinh hoảng vì vẻ đẹp của cô cháu gái, vừa bừng tỉnh thì lập tức nghe được đoạn đối thoại giữa cháu gái và Tô Tú Phương, vẻ mặt bà ta đầy khiếp sợ, “Diêu Mỹ Nhân?”

Làm sao có thể!

Trước mặt bà là một cô gái xinh đẹp tựa tiên nữ, vẻ đẹp cuốn hút khiến người nhìn khó có thể rời mắt, bà tự hỏi đây chính là cô cháu gái đen nhẻm và mập mạp của bà sao?

“Mẹ.” Phương Mộng Nhàn kéo tay áo Tô Châu Nhã, nhắc nhở bà cẩn thận mất mặt.

Tô Châu Nhã chưa từng gặp qua dáng vẻ xinh đẹp hiện giờ của Diêu Mỹ Nhân nên ngạc nhiên cũng là điều bình thường, nhưng mỗi ngày cô ta đều chạm mặt Diêu Mỹ Nhân, và lần nào cũng bị vẻ đẹp của Diêu Mỹ Nhân làm cho kinh sợ đến thất thần.

Chiếc váy chiffon trên người Diêu Mỹ Nhân tôn lên dáng người mảnh khảnh cùng với khuôn mặt xinh đẹp của cô, Phương Mộng Nhàn ghen ghét đến đỏ cả mắt, tay nắm chặt lại, đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay đau nhói.

“Chiếc váy này thật sự rất đẹp.” Ánh mắt cô ta mang theo một tia sắc bén, đánh giá Diêu Mỹ Nhân, khóe miệng hàm chứa ý cười, “Tôi cũng rất thích, xin hỏi còn không?” Cô ta quay đầu hỏi nhân viên bán hàng đang sững sờ đứng bên, ý cười chói mắt, “Còn không?”

“À? Xin lỗi.” Nữ nhân viên phản ứng lại, vội trả lời: “Chiếc váy này là kiểu mới, nhà thiết kế mới chỉ tung ra một chiếc. Nếu không, cô có thể chọn kiểu dáng khác cùng thương hiệu, các mẫu mới nhất cũng rất đẹp.”

Lúc này, Tô Châu Nhã đã hết kinh ngạc, ý thức được mình vừa thất thố, không vui nói: “Sao lại chỉ có một cái.”

“Thật sự xin lỗi, ở đây các mẫu thiết kế đều chỉ có một chiếc duy nhất”. Nữ nhân viên mỉm cười lễ phép giải thích.

Vốn dĩ chỉ đơn thuần ghen ghét Diêu Mỹ Nhân mặc đẹp, cảm thấy chiếc váy này mặc ở trên người trên người mình cũng sẽ không thua kém, nhưng nghe giải thích như vậy Phương Mộng Nhàn lại càng muốn chiếc váy này hơn.

“Chị Mỹ Nhân, em rất thích chiếc váy này.” cô ta khẽ mỉm cười, “Chị…… Có thể nhường cho em không?”

Diêu Mỹ Nhân không ngờ rằng hôm nay sẽ gặp phải dì nhỏ và Phương Mộng Nhàn, vẻ ngượng ngùng trong mắt rút đi vài phần: “Xin lỗi, chiếc váy này rất hợp với chị, chị cũng rất thích, đang chuẩn bị tính tiền.” Khóe miệng cô hiện lên ý cười: “Em chọn cái khác đi.”

Phương Mộng Nhàn hít một hơi, cắn cắn môi, kéo áo mẹ.

Tô Châu Nhã sờ đầu Phương Mộng Nhàn trấn an, nhìn về phía Diêu Mỹ Nhân, cháu gái này đột nhiên trở nên xinh đẹp như vậy,khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn cỡ lòng bàn tay kia làm cho con gái bà ta hoàn toàn trở nên lu mờ, điều đó làm bà ta cảm thấy thực chướng mắt. Lông mày nhíu chặt, cố gắng kiềm chế sự không vui trong lòng, “Mỹ Mỹ, bình thường cháu là người hiểu chuyện nhất, lần này cháu nhường em họ đi, hiếm khi thấy em cháu thích chiếc váy nào tới vậy.”

Diêu Mỹ Nhân hừ nhẹ một tiếng, độ cong nơi khóe miệng không còn. Không cho thì biến thành không hiểu chuyện sao? Ha ha.

Mí mắt cô rủ xuống, đôi mắt khép hờ mang đầy giảo hoạt, môi đỏ hơi hơi bẹp, tựa như đang đau lòng,nhìn cô thực nhỏ bé, đáng thương: “Rõ ràng là cháu nhìn trúng chiếc váy trước, cháu cũng rất thích, lần này cháu sẽ không nhường.”

Khuôn mặt nhỏ tinh xảo mang biểu tình đáng thương, khiến lòng nữ nhân viên bên cạnh mềm nhũn, buột miệng nói: “Váy được vị tiểu thư này chọn trước, theo quy tắc của cửa hàng, trừ khi cô ấy không mua, nếu không cô ấy sẽ được ưu tiên mua nó.”

Tô Châu Nhã không ngờ cô cháu gái này không chỉ có vẻ ngoài thay đổi mà tính tình cũng thay đổi, trước kia nói gì cũng ngoan ngoãn nghe lời, cái gì cũng nhường Mộng Nhàn, hiện tại cư nhiên lại dám dành đồ mà Mộng Nhàn thích.

“Chị Tú Phương, mau xem này, Mỹ Mỹ sao lại trở nên như bây giờ, đến cả nhường nhịn cũng không biết.”

Tô Tú Phương cũng không vui, rõ ràng là con gái bà chọn chiếc váy này trước, cướp không được, còn chỉ trích Mỹ Mỹ nhà bà không biết nhường nhịn người khác?

“Mộng Nhàn nhà em lớn hơn Mỹ Mỹ đấy.”

Con gái chịu ấm ức như vậy khiến Tô Tú Phương đau lòng không thôi.

Tô Tú Phương nhìn thoáng qua Phương Mộng Nhàn đang cúi đầu, “Theo lý, phải là Mộng Nhàn nhường Mỹ Mỹ mới đúng. Mộng Nhàn bình thường cũng rất hiểu chuyện, Mộng Nhàn sẽ không dành chiếc váy mà chị họ thích, đúng không?”

Phương Mộng Nhàn bị chất vấn đến không thể nói gì, tâm tư nhỏ trong lòng như bị người khác chọc trúng, mặt cô ta đột nhiên đỏ lên, “Nếu chị họ thích đến vậy, con sẽ nhường chị ấy.”

Cô ta giữ chặt tay Tô Châu Nhã, bình tĩnh nói: “Con với mẹ sang chỗ khác đây, hai người mua đồ vui vẻ.” Nói xong, kéo tay Tô Châu Nhã ra khỏi cửa hàng.

Bên ngoài cửa hàng, Tô Châu Nhã tức giận: “Mộng Nhàn, con kéo mẹ đi làm gì, con thích chiếc váy kia, mẹ sẽ lấy cho con.”

“Mẹ, đó chỉ là một cái váy, không có thì thôi.” Phương Mộng Nhàn bình tĩnh lại, “Mẹ muốn vì một cái váy mà trở mặt với dì cả để bị người khác chê cười sao?”

Tô Châu Nhã nghe con gái nói như vậy, cũng nghĩ, “Con nói đúng.”

Bà ta cũng biết mình quá kích động, “Mộng Nhàn, Diêu Mỹ Nhân sao đột nhiên lại trở nên xinh đẹp như vậy?” Bà ta vẫn khó có thể tiếp nhận được việc cô cháu gái trở nên xinh đẹp hơn con gái mình, hơn nữa đẹp lên nhiều như vậy, chênh lệch này quá lớn đi.

Phương Mộng Nhàn nghĩ đến gương mặt kia thì có chút sững sờ, chỉ trời biết!

____________

Buổi tối, như thường lệ Diêu Mỹ Nhân ra ngoài ban công nói chuyện phiếm với Thư Mạch.

Trong mắt Thư Mạch mang theo ảo não: “Gần đây thời gian ở công trường tương đối nhiều, ngày mai mình phải ở công trường cả ngày.” Cậu hoàn toàn không dám nhìn cô gái đáng yêu ở trước mặt.

Diêu Mỹ Nhân nghịch ngợm chốc chốc lại kiễng lên, cánh tay trắng nõn chống trên lan can, nâng khuôn mặt nhỏ, ngoan ngoãn, “Vậy hả, vậy cậu phải chú ý nghỉ ngơi, đừng quá vất vả.”

Chỉ vậy sao?

Thư Mạch nâng mí mắt lên, nhìn về phía cô, “Cậu không tức giận?”

“Không giận đâu.” Diêu Mỹ Nhân cảm thông mà lắc đầu.

“Nhưng mình giận.”

Cậu mím môi, giọng nói trầm thấp, “Mình với cậu còn chưa được đi hẹn hò.”

Diêu Mỹ Nhân cắn môi, vẻ mặt ửng hồng.

“Cậu không muốn đi hẹn hò sao?” Cậu hỏi.

Không đợi cô gái trả lời, cậu tiếp tục hạ giọng nói: “Mình nghĩ, chuyện này không công bằng.”

Đôi mắt đào hoa của cô tràn đầy ý cười, đôi môi đỏ vẫn luôn cong lên, “Rồi sẽ có thời gian, ngủ ngon.”

“Nhóc con tuyệt tình.”

Uống sữa và vệ sinh cá nhân xong, Diêu Mỹ Nhân nằm ở trên giường nhớ tới lời nói vừa rồi của cậu, trong mắt có chút dao động.

Ngày hôm sau, Diêu Mỹ Nhân rời giường sớm, rửa mặt đánh răng xong, cô chăm chú chọn quần áo. Nghĩ đến nơi muốn đến, cô đành phải từ bỏ ý định mặc váy.

Cô thay một chiếc áo sơ mi màu trắng mỏng, phía dưới là mặc một chiếc quần jean, đi đôi giày vải bạt màu trắng. Quần ôm sát chân, làm dáng người cao gầy tinh tế của cô càng thêm thon thả, đôi chân vừa dài vừa thẳng. Nhìn tóc dài xõa phía sau lưng, cô lấy dây thun tết tóc thành hình xương cá lệch sang một bên vô cùng xinh xắn. Cuối cùng, cô bôi chút kem dưỡng da và kem chống nắng. Trong gương là một cô gái có đôi mắt đen sáng ngời, làn da trắng nõn khiến người khác hận không thể cắn một cái.

Cô vỗ vỗ khuôn mặt, vừa lòng mà mang theo túi xách ra khỏi nhà.

Hôm nay là một ngày tháng bảy, ngay cả ánh nắng mặt trời buổi sáng cũng gay gắt.

Phía bên đường, tấm sắt bao quanh bốn phía công trường xây dựng đầy khói bụi, xung quanh là máy xúc đất, máy trộn bê-tông, tiếng gầm rú, nhức óc của xe tải qua lại, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

Thư Mạch theo sau Quách Kiến đi qua mặt đất văng đầy xi măng.

Quách Kiến cầm bản vẽ, chỉ đạo công trường, ông quay đầu lại thì thấy dáng vẻ trầm tư của thiếu niên phía sau, điều đó khiến ông rất vừa lòng, “Thư Mạch, chúng ta là kiến trúc sư, tất nhiên phải tham gia vào công trình, không những cần hiểu mà còn phải tiến hành chỉ đạo. Còn những người chỉ ngồi ở trong văn phòng thiết kế bản vẻ thì không đủ để gọi là kiến trúc sư.”

Ông vỗ vỗ bả vai cậu thiếu niên, “Điểm này, cậu làm không tồi.”

Cát bụi bay xung quanh, đôi mắt đen của Thư Mạch sáng ngời, “Tất cả phải cảm ơn chú Quách, là do chú dạy dỗ cháu đúng cách.”

“Cố gắng lên, tương lai của cậu còn dài.” Quách Kiến cảm thán, cậu nhóc này có thiên phú, tương lai tiền đồ vô hạn, thành công là chuyện sớm muộn.

Lúc này, một chàng trai trẻ tuổi mang ủng cao su dài, dính đầy xi măng chạy tới, hơi thở gấp gáp: “Thư Mạch, bên ngoài……” cậu ta dùng ngón tay chỉ vào lối ra vào của công trường ở phía xa, “Bên ngoài, có một cô gái xinh đẹp nói là đến tìm anh.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN