Yêu Anh Phụ Hồ Sát Vách
Chương 28: Viên kẹo ngọt 28
Beta: Dâu Tây 🍓
_________________
Diêu Mỹ Nhân sửng sốt nhìn cậu.
Cô im lặng, mặc cho Thư Mạch đang vô cùng căng thẳng, khuôn mặt cậu tỏa ra một tầng sương lạnh, ánh mắt như mang theo sự chết chóc, toát lên sát khí. “Cậu thích cậu ta, có đúng không?” Hai tay cậu nắm chặt lấy bả vai mảnh khảnh của cô gái, cậu cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, không muốn bỏ sót bất kì cảm xúc nào.
Lúc này, hai người mặt đối mặt, chóp mũi đặt trên chóp mũi, hơi thở nóng rực của Thư Mạch phả thẳng lên mặt Diêu Mỹ Nhân.
Người trước mặt thật đáng sợ, mặt mũi thì lạnh lùng, ánh mắt còn tỏa ra sát khí, Diêu Mỹ Nhân run sợ, “Cậu sao thế, Thư Mạch?” Cô chưa từng nhìn thấy cậu như vậy bao giờ.
“Trả lời câu hỏi của mình!” Giọng nói của cậu mang theo sự kìm nén.
“Không phải.” Diêu Mỹ Nhân cắn môi.
“Vậy sao cậu lại giấu giếm mình?”
Thư Mạch vẫn giữ chặt bả vai cô, đôi mắt đen tỏa ra khí lạnh, bây giờ cậu không khác gì một con sư tử đang nổi giận, chỉ cần cô nói sai một chữ thì cậu sẽ cắn chết cô.
“Mình nghĩ tin vịt sẽ biến mất rất nhanh nên không cần thiết phải nói ra, bởi vốn dĩ nó không phải sự thật, không cần phải quan tâm đến.” Diêu Mỹ Nhân nhìn cậu, không thể thấy chút dịu dàng nào trong đôi mắt của chàng trai, nó luôn tối đen như mực, không có lấy một tia sáng.
Trong lòng cô đang hoảng hốt nên giọng nói hơi run rẩy, “Thư Mạch, mình sợ.”
Dáng vẻ này của cậu, khiến mình sợ.
Thư Mạch hơi sửng sốt, gân xanh trên tay đột nhiên biến mất, cậu rời tầm mắt đi, “Cậu không nên nói dối mình.” Giọng cậu vẫn lạnh đến thấu xương, những lời nói ra khiến người khác tổn thương, “Cậu giấu mình, làm mình cảm thấy cậu có tật giật mình.”
“Thư Mạch!”
Sắc mặt Diêu Mỹ Nhân trắng bệch, lạnh lẽo hỏi ngược lại, “Cậu biết cậu đang nói cái gì không?” Đôi mắt đen nhánh của cô ngập tràn tổn thương, giọng cô run run: “Bây giờ cậu đang không được lý trí, mình không nói chuyện với cậu nữa.”
Nói xong, Diêu Mỹ Nhân đẩy đối phương ra, xoay người rời đi.
Cô lấy chìa khóa ra định mở cửa, nhưng tay vẫn còn run nên không tra nổi chìa khóa vào ổ.
Thư Mạch cầm lấy chìa khóa của cô, giúp cô mở cửa, sau đó để lại chìa khóa lên tay cô, đưa cô vào nhà. Trước khi đóng cửa, cậu ghé sát vào tai Diêu Mỹ Nhân nói nhỏ một câu: “Xin lỗi.”
______________
Từ sau khi xảy ra sự cố đánh nhau, Vu Hiểu Tuyết cảm thấy chỗ ngồi phía sau mình lạnh hơn nhiều, hơn nữa theo như cô ấy lén quan sát thì hình như Mỹ Nhân và Thư Mạch đang cãi nhau?
Lúc này, Thư Mạch ngồi sau đang mím chặt môi, đã ba mươi phút trôi qua nhưng quyển sách trên tay cậu vẫn dừng ở một trang duy nhất.
Cậu chuyển tầm mắt sang bên trái thì thấy Diêu Mỹ Nhân vẫn đang nghiêm túc làm bài. Môi cô hơi mím lại, có vẻ hơi khô, cô đột nhiên ho khan mấy cái, cậu vội lấy một hộp sữa từ trong ngăn bàn ra, đặt lên trên mặt bàn của cô.
Diêu Mỹ Nhân nhìn hộp sữa trên bàn một cái rồi tiếp tục làm bài.
Môi Thư Mạch muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Đã bốn ngày trôi qua mà Diêu Mỹ Nhân vẫn không chịu nói chuyện với cậu.
Mấy tiếng ho khan vang lên, khiến cho cậu lo lắng muốn đứt ruột. Thư Mạch chợt đứng lên, cầm lấy cốc của cô rồi đi ra ngoài.
Lúc cậu trở lại, trong cốc đã có nước ấm.
“Uống chút nước đi.”
Giọng nói của cậu rất nhỏ, đầu cũng cúi thấp xuống, nhẹ nhàng đặt cốc nước lên bàn.
Diêu Mỹ Nhân ngừng cây bút trong tay một lát, cô vẫn không thèm nhìn về phía bạn nam nào đó, lại tiếp tục làm bài.
Cả ngày Thư Mạch chỉ nhìn Diêu Mỹ Nhân nghe giảng, ghi giấy nhớ, đi học, làm bài, một xíu xiu chú ý cũng không muốn phát cho cậu, cậu vừa tủi thân vừa ảo não.
Khi tan học, học sinh ùa ra rất đông, mọi người đều có thể nhìn thấy cảnh tượng bên kia đường.
Diêu Mỹ Nhân đi trước, Thư Mạch chậm rãi dắt xe đi sau lưng cô. Cô gái đi bước nào, Thư Mạch dắt xe đi theo bước đó, cô gái dừng lại, Thư Mạch cũng dừng lại.
Trước đó không ít người suy đoán Thư Mạch đánh nhau với Lục Hạo Niên là vì Diêu Mỹ Nhân, hôm nay nhìn thấy cảnh tượng này, họ càng chắc chắn hơn. Tất cả mọi người đều cho rằng Thư Mạch không biết lượng sức mình, về mặt ngoại hình không thể so với Lục Hạo Niên, đã vậy Diêu Mỹ Nhân lại còn không thèm quan tâm đến cậu nữa.
Người đang bị cho là không biết lượng sức mình – Thư Mạch, giờ phút này ánh mắt đang quấn quít nhìn bóng dáng cô gái trước mắt, cậu một mực không dám tiến lên. Ngày đó cậu đã dọa cô sợ, còn nói năng linh tinh với cô, bây giờ cậu thật sự hối hận muốn chết.
Cứ như vậy, cậu cứ ngắm cô suốt đường đi. Đến khi ai trở về nhà người đấy, thư Mạch muốn gọi Diêu Mỹ Nhân nhưng không biết mở miệng thế nào.
Đúng lúc này, cửa nhà Thư Mạch mở ra, bà Thư ra ngoài đổ rác, ai ngờ lại nhìn thấy cháu trai và Diêu Mỹ Nhân đi học về. Bà cười híp mắt: “Mỹ Nhân và Tiểu Mạch về rồi đấy hả?”
Diêu Mỹ Nhân không ngờ bà nội Thư lại xuất hiện đột ngột như vậy, cô ngạc nhiên một chút, vội quay người lại chào hỏi: “Vâng ạ, cháu chào bà.”
“Tốt tốt, lâu rồi không trò chuyện với cháu, cháu sang nhà bà nội, hàn huyên với bà một chút được không?”
Vừa nghe xong, mắt Thư Mạch sáng lên, khóe miệng hơi cong cong.
“Bà Thư, cháu…”
“Sao?”
Mặt Diêu Mỹ Nhân hồng hồng, cô không dám nhìn thẳng vào mắt bà nội Thư, lúng túng đáp: “Cháu chưa làm xong bài tập.”
“Như vậy càng tốt.” Bà nội Thư cười.
“Dạ?”
“Cái đó, ý bà nội là nếu cháu chưa làm xong bài tập thì có thể ngồi làm cùng Tiểu Mạch, chỗ nào không biết có thể hỏi nó, như vậy hiệu quả sẽ cao hơn nhiều.” Bà vội quay đầu giao nhiệm vụ: “Tiểu Mạch, cháu nhớ giúp Mỹ Nhân, chỗ nào không hiểu phải giảng thật kỹ.”
Thư Mạch vô cùng phối hợp, “Bà nội yên tâm, cháu sẽ làm vậy.”
Thấy bà Thư nhiệt tình như vậy, Diêu Mỹ Nhân không tiếp tục từ chối nữa, “Vậy cháu về báo mọi người một câu rồi sẽ sang sau ạ.”
“Được được, bà chờ cháu.”
Không bao lâu, Diêu Mỹ Nhân đến nhà Thư Mạch, trong phòng khách chỉ có mỗi bà Thư đang ngồi xem ti vi.
Thấy Diêu Mỹ Nhân hơi nghi ngờ, bà nội Thư cười: “Lại đây, ngồi ở đây, Tiểu Mạch vừa bị bà đuổi về phòng làm bài rồi.” Vừa rồi khi bà bảo cháu trai về phòng, dáng vẻ của cậu ai oán xót thương, bà nội Thư cảm thấy buồn cười, chẳng lẽ lâu nay bà luôn ngược đãi cháu trai hay sao.
Diêu Mỹ Nhân mím đôi môi đỏ mọng, bước tới rồi ngồi xuống. Cô biết chắc hẳn Thư Mạch bị bà nội ép, bởi vì cô chưa từng thấy Thư Mạch ngồi làm bài bao giờ mà thành tích hàng năm lúc nào cũng xếp thứ nhất. Tạm thời không phải đối mặt với cậu, cô thở phào nhẹ nhõm.
“Mỹ Mỹ à, cháu với Tiểu Mạch sao rồi?”
Diêu Mỹ Nhân không ngờ bà nội Thư lại hỏi thẳng thế này, cô cụp mi xuống, che đi biểu cảm trong mắt, “Vẫn… vẫn rất tốt ạ.”
Bà nội Thư có hỏa nhãn kim tinh [*], đời nào lại không nhìn ra cô bé đang mất tự nhiên, “Các cháu cãi nhau à?” Bà biết rõ tính tình cháu trai nhà mình thế nào, mấy ngày gần đây lại thường xuyên mất bình tĩnh, lúc nào cũng tỏ vẻ mất mát, bà hỏi gì cũng không nói nên bà biết chắc cháu trai mình có chuyện với cô bé này rồi.
[*] Hỏa nhãn kim tinh: Đôi mắt có thể phân biệt thật giả, thiện ác.
“Vâng, chỉ là chuyện nhỏ thôi ạ.” Nếu bà nội Thư đã biết, Diêu Mỹ Nhân cũng không muốn giấu giếm.
Bà nội Thư vỗ tay Diêu Mỹ Nhân, giọng nói rầu rĩ: “Mỹ Mỹ à, tính tình Tiểu Mạch ra sao bà biết rõ,” Giọng bà mang thêm vài phần đắn đo, “Nó… Có phải nó nổi cáu với cháu hay không?”
“Nó nói lời gì quá đáng đúng không?” Bà nội Thư lại hỏi tiếp.
Diêu Mỹ Nhân cúi đầu, không nói.
Trong lòng bà nội Thư “ting” một cái, quả nhiên là vậy.
“Mỹ Mỹ à, có một việc, bà nội muốn cho cháu biết, nhưng không biết mở miệng thế nào.” Bà Thư cảm thấy miệng mình hơi khô.
“Bà nội, bà cứ nói đi.”
Diêu Mỹ Nhân cảm thấy nghi ngờ, không biết tại sao cô lại cảm thấy chuyện này có liên quan đến Thư Mạch.
Bà nội Thư uống một ít nước, do dự mãi, cuối cùng cũng lên tiếng: “Mỹ Mỹ, nếu về sau Tiểu Mạch có nói gì quá đáng với cháu, cháu đừng để trong lòng, bởi vì bản thân nó cũng không muốn như vậy.”
Lời bà nội Thư nói ra khiến Diêu Mỹ Nhân càng nghi ngờ hơn.
“Tiểu Mạch…thực ra nó vẫn luôn có… bệnh.” Bà nắm chặt lấy tay Diêu Mỹ Nhân, “Mỹ Mỹ, cháu không phải sợ, bây giờ Tiểu Mạch đã đỡ hơn rất nhiều. Bác sĩ nói nó có khả năng tự kiềm chế tốt, có lẽ sẽ không phát bệnh nữa.”
Trong chớp mắt, Diêu Mỹ Nhân cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, trước mắt toàn là sương mù.
Thư Mạch có bệnh? Làm sao lại như thế!
“Cậu ấy… Sao cậu ấy lại bị bệnh? Cậu ấy bị bệnh gì?” Cô tựa như không tìm lại được giọng của mình, đầu óc hốt hoảng.
Bà nội Thư thở dài: “Hồi còn nhỏ Tiểu Mạch trải qua một số chuyện không vui, lúc bà phát hiện ra thì đã muộn.”
Giống như đang hồi tưởng lại chuyện không tốt, lông mày bà nhíu lại, nhàn nhạt đau thương, “Có một lần bà đưa một đứa trẻ về nhà, cậu bé đó cũng không lớn hơn nó là bao. Lúc ăn cơm, đứa bé kia ngồi ở chỗ Tiểu Mạch luôn ngồi, bà cũng giúp cậu bé đó gắp thức ăn. Bữa cơm đó vốn sẽ vui vẻ, không ngờ Tiểu Mạch đột nhiên giống như phát điên, xông tới đè đứa bé kia ra đánh, vừa đánh vừa kêu “Bà nội của tôi, bà nội của tôi, không cho phép cậu cướp bà nội của tôi.”
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà nội Thư đã sớm không còn ý cười.
“Lúc ấy bà chỉ nghĩ đơn giản là nó ghen tỵ, trẻ con muốn được cưng chiều là chuyện rất bình thường, bà cũng không để trong lòng. Nhưng về sau, chuyện như vậy lại xảy ra. Tiểu Mạch trở nên dễ dàng nóng nảy, thiếu cảm giác được yêu thương, lúc nào cũng ở cạnh bà, giống như cái đuôi nhỏ. Bà đi đâu, nó đi đến đấy, chỉ cần bà hơi yêu chiều những đứa trẻ khác, Tiểu Mạch sẽ nổi điên lên. Bấy giờ bà mới nhận thức được sự nghiêm trọng của chuyện này nên vội đưa Tiểu Mạch đi gặp bác sĩ.”
Bà nhìn Diêu Mỹ Nhân, môi hơi run: “Cháu biết không, lúc đó bác sĩ nói với bà là Tiểu Mạch có bệnh về thần kinh. Khi bà biết nó bị mắc chứng rối loạn nhân cách ranh giới*, bà cảm giác như cả thế giới sụp đổ. Đứa trẻ này còn nhỏ như vậy, tại sao lại bị bệnh thần kinh cơ chứ?
[*] Rối loạn nhân cách ranh giới: Rối loạn nhân cách ranh giới (tiếng Anh: Borderline personality disorder, viết tắt: BPD) hay còn biết đến với các tên gọi: rối loạn nhân cách tâm trạng không ổn định, thể loại không biết phân biệt ranh giới hoặc hay bốc đồng, là một dạng rối loạn nhân cách. Đặc điểm chung của người có BPD bao gồm: nhiều hành vi không có kiểm soát và thể hiện sự bất thường thường từ cách họ đối xử với bản thân cho tới những mối quan hệ xã hội. Những dấu hiệu nói trên xuất hiện bắt đầu từ khi họ còn nhỏ và trong nhiều bối cảnh khác nhau.
Bà nội Thư dùng tay áo nhẹ nhàng lau nước mắt rơi ở nơi khóe mắt, “Bà rất hối hận, hối hận vì đã giao Tiểu Mạch cho người đàn bà kia, hại cháu bà phải chịu khổ đến vậy.”
Diêu Mỹ Nhân nắm chặt lấy bàn tay nhăn nheo của bà nội Thư, trong lòng cô vừa đau vừa xót.
Chàng trai của cô bị mắc bệnh tâm thần sao?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!