Yêu Anh Thế Nào Khi Em Là Ác Quỷ ! - Chương 4 : Đánh Cược
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Yêu Anh Thế Nào Khi Em Là Ác Quỷ !


Chương 4 : Đánh Cược


Rảo bước trên đường phố đông nghẹt người, cố lách cái thân hình bé nhỏ ra khỏi đám đông, mắt đăm đăm nhìn về phía trước, hỗn tạp những suy nghĩ mong lung trong đầu. Rin-ác quỷ hiện thân cho cái chết chưa bao giờ có cảm giác nghẹt thở này trước đây, tim đập dồn dập và trong lòng lâng lâng một cảm giác khó tả_Cái khỉ gỉ thế này

Buông tiếng chửi đổng mơ hồ nhận ra rằng, cuộc gặp gở với tên thiên thần chết tiệt kia là sai lầm lớn nhất của cô, nhưng bây giờ điều làm cô lo lắng hơn cả là Mark…anh ta chưa bao giờ gọi cho cô bằng số lạ như thế “Chắc chắn phải có chuyện gì đó”. Mark “tên hề điên” là người duy nhất mà cô cần dè chừng không hẳn là sợ nhưng những lần như thế này luôn khiến cô lạnh cả sống lưng

_Tít…tít

Một chiếc xe mui trần màu đỏ chói bóp kèn chạy chậm chậm về phía cô, tắp vào lề, và tư từ cái cửa kính ở hàng ghế thứ nhất được mở ra

_Ken…

_Chào em Rin

Cái con người với cặp kính đen trong xe vui vẻ bước ra khỏi xe, ung dung tiến đến nơi cô đang đứng

_Anh làm gì ở đây

Anh ta mỉm cười, trả lời bằng tông giọng trầm

_Thằng đần đó gọi anh, và anh biết chuyện này không ổn chút nào

_Mark gọi cho anh à

_Bằng một con số lạ

Cô chần chừ khi nghe anh ta nói thế, và thật sự chuyện này càng lúc càng tồi tệ

_Mau đến đó, em có linh cảm chẳng lành

Cô hối thúc, Ken gật đầu, mở cửa xe và phóng nhanh như bay. Chiếc xe sang trọng vi vu trên đường phố bằng tốc độ tối đa, như tên bắn, cô chẳng còn lạ gì điều này đối với Ken khi anh ta nghiêm túc

_Tên hề đó đang làm trò gì thế này

Anh ta nghiến răng, vẻ nóng nảy hiện lên trên khuôn mặt, Ken và Mark vốn cũng chẳng khác nhau bao nhiêu-ít nhất là về tính cách

Cuối cùng sau 15′ chiếc xe phanh gấp tại một ngôi nhà bỏ hoang cũ trong khu đèn đó, khu vốn rất sầm uất vào đêm khuya với những gái điếm cao cấp hành nghề tự do, ngôi nhà nằm sâu trong góc đường và chẳng có gì đặc biệt. Cô bước xuống xe nhìn quanh ngôi nhà, nỗi bất an càng lúc càng dâng

_Vào thôi nào

Ken vẫy tay ra lệnh cô vào trong. Cách cửa chính không khoá và trên sàn đầy rẫy bụi, rác và những thứ linh tinh. Ngôi nhà đã bốc mùi và xuống cấp trầm trọng. Sở dĩ chọn nơi mục nát này làm “chỗ đó” vì nó có một căn phòng bí ẩn, sâu trong lòng đất, và một đường hầm nối giữa ngôi nhà trên và căn phòng đó, và tất nhiên chỉ có những người như cô mới được quyền biết nơi vào. Cánh cửa bằng gỗ nhỏ được giấu kĩ càng đằng sau giá sách khổng lồ. Ken bình thản tiến lại gần và dùng hết sức mình mở tung cách cửa ra, mạnh đến nổi nó như sắp đứt làm đôi, tiếng cười khanh khách quen thuộc vang lê, vọng lại một cách rùng rợn

_Tiếng cười đó…của Mark

Cô đột nhiên khựng lại, lấy tay che mũi, một cái mùi khó chịu không biết từ đâu, nồng nặc và tanh tưởi

_Mùi máu

Ken, anh ta nuốt nước bọt, mặt căng lại

_Và không phải của con người

_Chuyện gì thế này

Tính tò mò thôi thúc, cô chạy nhanh xông thẳng vào căn phòng dưới tầng hầm. Vừa mở cửa ra một cảnh tượng kinh hoàng hiện lên ngay tầm mắt

_Ôi…chúa ơi

Ken đi ngay phía sau thốt lên. Cả căn phòng ngập tràn trong máu và máu, cái màu đỏ sẫm ấy văng lên khắp tường nhà, những vệt màu dài đông lại bốc mùi kinh khủng. Mark anh ta đưa mắt mỉm cười nhìn cô rồi lại quay sang phía Ken đang khó chịu phía sau

_Vào đi nào, chào mừng

Cô đắn đo, chầm chầm từng bước tiến vào, ở giữa căn phòng ngay cạnh nơi Mark đang đứng, một cô gái khoả thân đang bị trói trên ghế, thoi thóp từng hơi thở yếu ớt, cả người đầy rẫy những vết cứa ngay dọc, sâu hoắm thấy tận cả xương, cô gái gục đầu xuống, mái tóc đỏ rực dài che đi khuôn mặt.

_Chào em Rin

Mark cười, anh ta vẫn cười sau tất cả mọi chuyện, toàn thân anh ta toàn là cái màu đỏ đông, bốc mùi

_Anh đã làm gì thế này

Cô hỏi nhìn Mark chờ câu trả lời

_Hahahaha, anh chỉ tò mò chút thôi mà

Mark cười đưa tay lên trán cố xoá đi những vết máu bắn khắp khuôn mặt

_Trò gì thế này, Mark

Ken tiến lại gần, chỉ vào cô gái đang gục xuống. Mark không nói gì chỉ ra hiệu, Ken dè chừng từ từ nắm lấy tóc cô ta, ít nhất đó là nơi không bị máu bắn nhiều, nâng lên từ từ để lộ khuôn mặt trắng toát, nhưng điều khiến cô ngạc nhiên hơn cả là cô gái này…không có mắt

_Chúa ơi

Cô thốt lên, vẻ mặt đầy kinh hãi

Ken bỉu môi, quay sang nơi khác, khuôn măt cô gái đó không có đôi mắt, chỉ có 2 hốc mắt sâu hòm, đỏ tấy máu tuôn ra xuối xa, thấm ướt cả khuôn mặt. Ken bỏ tay ra, bất giác thở dài, quay đi và cố gắng làm dịu sự khó chịu của mình bằng một điếu thuốc. Mark cười lớn, cô đứng đó bần thần không tin những gì mình vừa thấy, chắc hẳn cô gái đó bị khoét mắt một cách dã man,

_Kinh tởm

Cô tức giận quay sang Mark, nắm lấy cổ áo hắn ta, nâng lên, một nguồn sức mạnh vô hình nào đó đã khiến cô trở nên mạnh mẽ thế này

_Khốn khiếp, anh làm gì thế hả

Cô hét lớn vào mặt hắn, khiến khuôn mặt đang cười bổng nhiên im bặt, hắn nhìn cô, vẻ hơi ngạc nhiên, vì xưa giờ cô đâu có tức giận dễ dàng bở những thứ này

_Sao thế Rin, em dễ dàng tức giận bởi những thứ như thế này à

_Anh…

Cô buôn ra mắt không ngừng nhìn về phía cô gái tội nghiệp

_Nhưng đây là một thiên thần, anh đang làm trò khốn gì thế

_Ồ, ồ xem kìa Rin, em đang hét vào anh đấy à

Cô lười hắn, một ánh mắt của vẻ kinh bỉ

_Tốt thôi vì anh đang muốn cho em xem thứ này

_Mày lại bày trò gì nữa thế-Ken hỏi

_Chờ xem

Hắn đi lại một cái tủ, mở khoá và dùng tay mở toang nó ra, cô mở to mắt không tin vào mắt mình. Cái tủ trong đó là hơn chục những cái lọ thuỷ tinh chứa đầy nước được đánh số thứ tự và những con mắt…những con mắt màu xanh tuyệt đẹp ngỗn ngang trong những cái hủ, cứ như nó đang nhìn chằm chằm vào cô

_Thấy sao, bộ sưu tập của anh đấy, đẹp chứ

Tên hề điên đó còn ra vẻ tự hào, khoe thành tích đáng ngưỡng mộ kia

_Những con mắt thiên thần, mày sao mày có được…

_Đơn giản thôi, chỉ cần bắt chúng, khoét một cái lỗ sâu trong đôi mắt tuyệt đẹp đó và…rẹtttttttt…thế thôi

_Vậy cô ta…

Mark lấy trong tủ ra cái hủ được đánh dấu số 16

_Đây là của cô ta này…tác phẩm mới nhất

Có lẻ chỉ là tưởng tượng nhưng đôi mắt xanh, của cô ta, cô gái đang bị trói đang trân trân nhìn vào cô oán trách. Cô nghiến răng, cả người tức giận một cách không lý do, tại sao cô lại giận như thế này…tại sao lại khó chịu như thế này…tại sao lại nhớ…đến thiên thần chết tiệt đó thế này

_Bênh hoạn

Cô trách móc, bỏ đi, chạy nhanh ra khỏi căn phòng tanh tưởi đó, chạy đi khỏi những đôi mắt đang nhìn như muốn nuốt sống cô, thoát ra khỏi đó…khỏi nơi đặc sệt mùi máu bẩn thỉu

_Oẹ…oẹ

Cô cúi người nôn thốc tháo thức uống cà phê lúc sáng, khó chịu…bực tức…buồn nôn…những cảm giác mà cô chưa từng trải qua đột ngột xuất hiện. Đấm thật mạnh vào ngực mình, ngăn cơn đau càng lúc càng lớn, nó đau lắm…sâu thẳm bên trong, ngay vị trí bên trái…ngay nơi trái tim đang đập rộn ràng.

Căn biệt thự

Mệt mỏi trở về khi đã quá trưa, cô nằm ngay trên giường. Vì chuyện lúc nảy mà cô đã từ chối phi vụ tối nay với Mark, lúc đầu anh ta không đồng ý, nài nỉ cô cho anh ta lý do nhưng khi chứng kiến vẻ mặt nghiêm túc của cô, hắn ta phải âm thầm gật đầu

_Anh thất vọng quá đấy Rin…

Đó là những lời cuối cùng cô nghe được từ “tên hề điên” trước khi cúp máy. Cô vật vừ trên giường, không thể ngủ dù cho cơ thể đã mệt rả rời, lúc này đây không hiểu sao cô lại nhớ đến anh…cái tên thiên thần có mái tóc rối nùi, ngốc nghếch. Cô bắt giác nhớ lại chuyện lúc sáng, lúc nổ súng ở quán ăn, tên sát thủ là một ác quỷ, có khi nào là tay sai của Mark. Cô giật mình ngồi dậy, bần thần

_Mark anh ta đang nhắm đến những đôi mắt của thiên thần, có khi nào, thế thì tên kia gặp nguy hiểm rồi

Cô tức tốc vớ tay ấy áo khoác, phóng nhanh ra cửa, khi tay nắm cửa chuẩn bị mở ra, một giọng nói lại ngay phía sau

_Em đang định đi đâu

Cô giật mình bỏ tay ra,mỉm cười với tên đang đứng ngay sau đó

_Anh tới lúc nào thế Ken

_Anh đi ngay sau em đấy thôi

_Thế cơ à, em không hề biết đấy

Anh ta tiến ại gần cô, đẩy cô vào cửa, hai tay ép sát hai bên, khiến cái thân hình nhỏ bé nằm trọn trong vòng tay to lớn ấy

_Anh làm cái quái gì thế…

Cô vùng vẫy thoát ra nhưng anh ta lai nắm lấy tay cô kéo vào trong một lần nữa

_Em định đi đâu

_Uống rựu thôi

_Thế anh đi cùng nhé

_Không…em thích uống một mình

_Em…lại chổ tên thiên thần kia phải không

Câu nói của anh ta làm cô bàng hoàng, sao anh ta lại biết. Thấy vẻ mặt tránh né của cô anh ta bật cười

_Anh biết mà, em đúng là kẻ nói dối tệ hại

_Sao anh…

_Tên sát thủ lúc sáng là “học trò” của anh đấy

_Cái gì

Sét đáng ngang tai, cái quái gì đang xảy ra vậy, vậy Mark…không phải của Mark à

_Và mục tiêu của hắn ta không phải là tên thiên thần đầu…mà là em đấy

Ken cười lớn, từng câu nói từng câu chữ thốt ra…không thể nào là sự thật được. Cô từ lúc nào người đầy mồ hôi, nóng ran, run lên vì không thể tin được chuyện gì đang xảy ra

_Nói dối

_Thật đấy, và nếu em không tin anh sẽ thể hiện lại cho em xem

Cô mở to mắt, bất giác lúc này đây, cô để ý thấy một bóng đen đang đứng ngoài cửa sổ đối diện cô, chỉ cách cô một tấm kính, là tên lúc sáng và cây súng hắn trên cằm trên tay. Cô cố gắng thoát ra nhưng thân hình đã bị Ken tóm chặt,

_Chẳng phải thế này bất lợi cho anh sao

_Em nói gì thế

_Nếu tên kia bắn, anh đang ôm tôi thế này, tôi chỉ cần né qua thì người lãnh viên đạn đó chẳng phải là anh sao

_Haha…đúng đấy, thế nhưng nếu anh cứ giữ em thế này thì chính em mới phải là người lãnh viên đạn đó

_Anh muốn gì

_Đánh cược một ván bài với anh không ?

_Đánh cược

_Để xem khi nổ súng, anh và em ai sẽ là người cuối đầu trước thần chết đầu tiên…

Cô nhìn khuôn mặt đầy thách thức của anh ta, lộ rõ vẻ tự mảng. Đánh cược sao, thật thú vị đấy. Ken anh chưa biết ai mới là là King thật sự đâu

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN