Yêu Anh Thế Nào Khi Em Là Ác Quỷ !
Chương 7 : Continue
Tiếng vung kiếm vun vút của hắn nhanh đến mức kinh ngạc, di chuyển cũng khá nhanh, khác xa với cái vẻ vụng về gặp lúc sáng, cứ như là một người khác, khác hẳn hoàn toàn
_Nhanh quá, đuổi kịp với tốc độ của mình
Cánh tay phải những dòng máu đỏ chảy xuống, chắc lúc di chuyển sơ ý quẹt phải, đầu óc choáng váng, thân hình mỏi nhừ. Sắp tới cực hạn của cô rồi
_Yếu đuối thế ác quỷ
Từ đâu phóng bay tới ngay phía trước, vương mũi kiếm ngay phía cô, ngay dưới cần cổ mỏng manh, mồ hôi chảy xối xả
_Ra tay đi
_Còn điều gì muốn nói
_Tôi được quyền nói sau
_Cơ hội cuối cùng đấy
_Vậy thì…có lẽ tôi bị đắm chìm vào anh rồi
_Cái gì ??
_Một ác quỷ lại có hứng thú với thiên thần, thật tệ hại phải không ??
_Tôi…
“Sơ hở đây rồi”
Cô ngay lập tức nhảy lên, lách qua mũi kiếm sơ hở, đấm ngay một cú thật mạnh vào khuôn mặt đang ngơ ngác kia, làm hắn ta văng xa, ngay vào những tấm kính vỡ phía sau, mảnh vỡ tan tành, lấp lánh như những viên cương nhỏ xinh phủ sáng cả một vùng trời tuyệt đẹp
_Đồ dối trá
Hắn lòm còm bò dậy, quẹt giọt máu chảy ra từ miệng, chống mũi kiếm xuống sàn, lấy đà đứng dậy, đôi mắt xanh kia rực sáng đầy sự căm hờn
_Từ giờ sẽ chẳng còn cơ hội nào
_Tốt thôi, đến đây
“Pằng…pằng…pằng” Ba viên đạn cuối cùng được bắn ra
_Vô dụng thôi
Mũi kiếm kia, không thể nào chặt đứt cả viên đạn đang bay
_Cái gì
_Chết đi
Hắn ta như một con thú giận dữ, đâm mũi tên sắc nhọn kia không khoan nhượng về phía cô, đập thẳng vào mặt đất, sàn nhà nứt làm đôi, rung lắc dữ dội
_Xém chết, nhận cú đó là tiêu rồi
Nhờ nhanh chân nhảy ra khỏi lưỡi hái thần chết, nhưng cô biết sẽ chẳng có lần thứ hai nào xảy ra nữa, cả cơ thể đều mệt lã sau di chứng cú nổ
_Tránh được cơ à, quả không tầm thường nhỉ
_Hà hà hà
Chỉ còn biết thở dốc từng hơi thở mệt nhọc, năng lượng cạn kiệt, cô nhếch môi, còn con ác chủ bài cuối cùng cơ mà.
_Đầu hàng đi ác quỷ
_Còn lâu nhé
Giựt phăng chiếc kính trên mắt, đôi mắt đen từ từ chuyển đỏ
_Tất cả nhắm mắt lại, đừng nhìn vào mắt cô ta
Hắn ta ra lệnh cho bọn thuộc hạ xung quanh, “Chiến đấu thế nào nếu như không nhìn vào mắt chứ” thật tức cười. Cô ngẩng mặt, đưa ánh mắt giết người đó dạo một dòng xung quanh những kẻ trót dại. Bọn chúng lập tức lăn đùng ra chết, quằn quại trong đau đớn. Hắn ta lập tức cứu sống những người đó bằng ánh mắt xanh của mình, cứ như thế liên tục
_Trò này bao giờ mới kết thúc
Hắn ta cúi đầu, tránh nhìn vào ánh mắt chết người của cô
_Khi nào anh nhìn vào mắt ta
_Hừ
Hắn ta lao tới, vẫn nhắm nghiền đôi mắt, thanh kiếm vung lên rồi mạnh mẽ hạ xuống, sức mạnh kinh người đến điên cuồng
_Chết tiệt
_Đừng coi thường tôi, dù nhắm mắt tôi vẫn biết cái mùi của cô
_Mùi tôi thế nào
_Sền sệt đến khó chịu
_Tôi sẽ coi đó là lời khen ngợi
Cả hai rơi vào tình thế khó xử, khác với suy nghĩ của cô, hắn ta mạnh hơn bình thường, khác xa với vẻ ngoài đần độn ở lần đầu gặp mặt. Cái vẻ khinh thường đáng ghét đó luôn hướng thẳng về cô, khó chịu đến tột cùng
_Nằm xuống
Viên đạn bay nhanh như đạn bắn từ phía cô, hắn ta bình tĩnh điều khiển thanh kiếm chặt đứt làm đôi viên đạn bất ngờ đó. Sau đó liên tiếp những viên đạn khác được bắn ra, nhanh như tốc độ ánh sáng, nếu là người thường chỉ sơ hở một chút là toi đời, nhưng đây là thiên thần, và điểm khác biệt duy nhất của thiên thần chính là chúng có cánh, để bù lại cho cái sự chậm chạp mà chúa đã ban cho. Hắn vươn vai sải đôi cánh trắng nuốt lên trời cao, từng chiếc lông vũ nhẹ nhàng rơi xuống, mùi hương dịu nhẹ thoang thoảng trong không khí, quả thật thiên thần luôn làm người khác thấy bình yên
_Không sao chứ Rin, đừng có quay lại
Cái con người vừa bắn mạnh tay kia là Lily, cô nàng đấm bay viên gạch to bự đè lên mình, lồm cồm bò dậy, máu từ thái dương chảy xuống nhỏ từng giọt bốc mùi
_Tên nào khiến cô dùng đến cả “đôi mắt” thế này, Rena
_Là một tên khá khó chịu
_Được rồi đeo kính vào và nghỉ ngơi đi, cô sử dụng quá nhiều sức rồi
_Cô cũng bị thương còn gì
_Vụ nổ làm tôi bất tỉnh đến bây giờ, nhưng cái mùi của bọn “mắt xanh” làm tôi tỉnh giấc
Lily đứng dậy, cả thân người cô ta đều bầm tính hết cả, máu trên đầu vẫn không ngừng rỉ xuống, cô ta nhếch miệng, là nụ cười đặc trưng của một con ác quỷ
_Ta sẽ đánh với nhà ngươi tên thiên thần khốn khiếp
Trong một khoảnh khắc, cô như bị đóng băng, hắn ta ngước lên, mở to đôi mắt xanh rực rỡ, óng ánh,
_Thịch
Tim như vừa bị lỡ một nhịp, cái thứ đẹp đẽ đến mê người đó lại một lần nữa hớp hồn cô, gieo cho cô cái suy nghĩ mà trước nay chưa từng có
_Ngươi ngạo mạn lắm, sao không nhìn bên kia một chút
Hắn ta chỉ về đằng xa, một cuộc giao chiến kinh hoàng của Mark và tên chỉ huy vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Nhưng điều đáng nói là Mark đang bị thất thế, anh ta chiến đấu bằng tay không, có lẻ súng đã hết đạn và bên kia, tên chỉ huy với hai thanh kiếm nắm chặt trên tay như thú dữ săn mồi, cảnh tượng đến đáng sợ
_Cái tên đội trưởng của cô sắp gục rồi đầu hàng đi
_Mi bị ngu à
_Cái gì ??
_Nếu đó là một tên ác quỷ dở hơi khác thì ta còn chấp nhận đầu hàng nhưng đó là Mark, mi có lẽ cũng chưa nghe đến cái danh “tên hề điên” nhỉ
_”Tên hề điên” ??
_Không phải tự dưng Mark lại có biệt danh đó, nhìn đi,
Rõ ràng trận chiến đang nghiên về một phía nhưng khi nhìn kĩ lại, Mark đang cười, anh ta nở nụ cười trong khi chiến đấu, dù hứng chịu biết bao vết thương, anh ta vẫn cười đến điên dại
_Mark còn cười, thì chúng ta sẽ không thua
Lily nói bằng giọng chắc chắn, cô ta rất tin tưởng vào Mark, tin vào vị đội trưởng đáng kính của mình
Mark đội nhiên xoay người, nắm lấy thanh kiếm của tên chỉ huy hạ lực vào đôi tay bẻ gãy nó chỉ với một lần, tên chỉ huy còn đang chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra, anh ta nhảy bổ ra sau, cái thứ sức lực đồi dào đó chẳng biết từ đâu mà ra, đánh một đòn thật mạnh vào lưng, tên chỉ huy choáng váng, thì anh ta dùng tay còn lại một nhát ngay gáy, nhanh đến nỗi không thể bắt kịp chiêu thức mà tránh né. tên chỉ huy văng xa, làm cả bọn thiên thần ngạc nhiên quay lại
_Không thể nào
Cả hắn ta cũng không tin vào mắt mình, mọi thứ diễn ra chớp nhoáng, nhanh đến cực độ. Mark đứng trước tên chỉ huy, cười ồ lên rồi ngước xuống nâng cổ áo tên kia lên ngang tầm mình
_Khốn khiếp, mày lấy đâu ra cái thứ sức mạnh đó
_Vì tao là Mark
Dứt lời, đôi mắt quỷ màu đỏ kia nhìn xoáy vào cái tên đáng thương chẳng kịp phòng bị
_Chỉ huy nhắm mắt lại mau
Không kịp rồi, cái tên tội nghiệp kia sùi bọt mép hét lên những tiếng đau đớn trước khi gục xuống, tên chỉ huy của bọn thiên thần, chết trong tay một ác quỷ. Mark lạnh lùng đeo lại kính, nhìn ngó cái xác tội nghiệp đáng thương
_Quên hỏi vị trí “đôi mắt xanh” rồi
Đó chính là cái kết khi đùa giỡn với sức mạnh của ác quỷ. Có tiếng gì đó trên bầu trời cắt ngang sự im lặng tội nghiệp. Một chiếc trực thăng từ đâu bay đến làm náo động cả một vùng trời trong đêm tối
_Jell là tôi đây mau kêu mọi người rút thôi
Là Ken, anh ta ló đầu ra chiếc trực thăng, hạ một cái thang nhỏ xuống cho chúng tôi
_Mau lên, bọn tiếp viện sắp đến rồi
Mark ngó nghiên một hồi, anh ta gật đầu
_RÚT THÔI, LIILY, RIN
Jell lên trước xử lí mấy tên thiên thần dọn đường. Mark, Lily và Rin lần lượt theo sau. Điều đáng ngạc nhiên là hắn ta Dylan lại không có vẻ gì là sẽ đuổi theo, hắn ta chỉ im lặng đứng đó, đặt thanh kiếm ngay trước ngực, một tư thế tạ tội với chúa. Chiếc trực thăng bắt đầu di chuyển, hắn ta chỉ đưa mắt nhìn theo, chẳng manh động gì, cô chăm chú nhìn cái dáng vẻ bất lực đó đến thảm hại
_Đội trưởng chúng ta không đuổi theo sao
_Không, dù gì cũng đã bảo vệ được “đôi mắt”, chúng ta cũng rút thôi
_Đội trưởng còn chỉ huy
_Mang theo, chúng ta sẽ chôn cất ngài cẩn thận
Sau trận chiến lực lượng của thiên thần tiêu hao đáng kể, mặc dù chỉ đối phó vỏn vẹn 4 tên ác quỷ, trận chiến này thật sự thất bại. Dylan quan sát khung cảnh tàn tạ sau trận chiến, phủi bụi trên chiếc áo choàng trước khi mất dạng
_Rất mong được gặp lại cô Rin
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!