Yêu bản thân ...
Chương 59 : Sau cùng, người thay đổi lại chính là anh.
Xong xuôi, nó chạy lại ôm chân tôi như mọi khi. Vẫn chỉ chỉ trỏ trỏ vào cái đùi tôi rồi mỉm cười nói.
– Da của chị trắng quá!
– Đừng quấy!_Tôi ôn tồn nói.
Vừa lúc đó A Hào bước xuống lầu, quản gia và đám người hầu đã cúi chào rồi nói với chúng tôi.
– Cậu chủ, cô chủ! Bữa ăn hoàn tất rồi ạ!
– Tôi biết rồi!
Hắn đáp một cách lạnh nhạt rồi thong thả bước đi không thèm liếc nhìn tôi một cái. Tôi cũng không thèm để ý chi cho mắc công, đứng dậy bước đi xuống phòng ăn thay vì phải nói chuyện với Lộ Khiết. Còn Lộ Khiết thì không bao giờ ăn với chúng tôi, nó được người hầu đút cho ăn vì sợ ăn không cẩn thận. Đúng là con cưng có khác!.
Vừa bước xuống phòng ăn thì đã nghe mùi thơm của món ăn bay thẳng đến mũi làm bụng tôi kêu lên ầm ĩ, thú thật thì hôm qua không nhét cái gì vào bụng cả nên rất đói.
Nên tôi đi nhanh đến rồi ngồi ngay vào bàn, cười thầm khi nhìn thấy dĩa thức ăn trên bàn là món mì xào thịt bò mà tôi thích nhất. Tự nhủ thầm rằng bao lâu mới ăn lại món này nhỉ?. Nhưng hôm nay tôi sẽ ăn nó thật ngon.
Tôi mỉm cười cũng không thèm để ý tới hắn đang làm gì, dáng vẻ ra sao mà ăn vội dĩa mì xào trên bàn, ăn theo kiểu như mấy ngày không được ăn vậy. Quản gia vội khẽ cười rồi nói.
– Cô chủ! Cô ăn vừa miệng chứ ạ??
– Rất rất ngon! Đây là món con yêu thích nhất nên mỗi ngày cứ kêu mấy cô nấu cho con ăn cũng được! Con không thấy chán ăn đâu!
Tôi dùng cặp mắt long lanh ngước lên nhìn bà quản gia đứng kế bên đang mỉm cười tươi. Tuy có chút thấy ngượng ngùng vì mình không thể ăn từ tốn như những cô tiểu thư giàu có kia được nhưng tôi thấy mình ăn như vậy là thoải mái tự nhiên, không bị chèn ép quá nhiều. Tôi nhìn xung quanh trên bàn rất nhiều món ăn như bò bít-tết, cháo yến,…rất nhiều món ăn ngon khác nữa. Tôi mới nói với quản gia.
– Bà ăn với chúng cháu đi ạ, bao nhiêu đây sao tụi cháu ăn hết?.
Quản gia chỉ cười gượng rồi lắc đầu, nói.
– Cảm ơn cô chủ nhưng ta không đói! Cô cứ ăn nhiều vào đi ạ!
Tôi vẫn không hiểu sao căn nhà này vẫn luôn giữ cái quy luật người hầu thì không thể ăn cùng chủ của mình!. Không phải tất cả đều là thân thiết với nhau sao?. Dù thân phận có thấp kém hơn nhưng vẫn là người của mình cơ mà! Sao không thể ăn cùng nhau nhỉ?. Thật chẳng hiểu làm sao!.
Tôi vừa ăn vừa nói.
– Quản gia có thể pha cho cháu ly nước cam được không ạ?.
– Vâng!
………………………………….
– Mấy ngày rồi nhìn em giống chủ lắm đó!
Tôi đang ăn ngon lành thì hắn lại giở giọng như kiểu đang rất hiềm khích với tôi. Tôi nghe thế thì nhướng mắt lên nhìn hắn rồi hỏi lại.
– Ý anh là gì?.
– Em không hiểu sao? Em không đọc quy định nhà này à?
Hắn đã ăn xong từ lúc nào. Bây giờ lại đăm mắt nhìn tôi như vô cùng tức tối. Tôi bật cười nói.
– Nhiều luật quá, anh nói làm em không biết em vướng phải quy định gì?.
– Vậy không nhớ thì anh nhắc cho em nhớ, trong cái căn nhà này…em không được phép cho đám người hầu ngồi chung trên bàn ăn!
Lúc này quản gia bước tới, khuôn mặt có chút lo lắng rồi đi nhanh đến để nhẹ ly nước cam xuống bàn cho tôi rồi cúi chào.
– Nếu không có việc gì thì tôi xin lui trước ạ!
– Dạ vâng!!_Tôi chỉ cười một cái rồi lễ phép nói.
Khi quản gia đóng cửa phòng ăn lại để chúng tôi nói chuyện cho riêng tư một chút. Đơn giản là bà cảm thấy lo lắng thay khi chúng tôi cãi nhau vì chuyện của đám người hầu thấp kém này. Nhưng tại sao chứ? Tại sao người hầu lại không được ăn cùng chủ của mình?.
Hắn hằng giọng lại nhắc từng chữ một để cho tôi nhớ.
– Quy định của căn nhà này, kẻ ăn người ở không được ăn chung với chủ của họ! Đây là quy định cơ bản của những nhà giàu sang em không biết ư?_Hắn cau có nhăn mặt.
– Vậy tại sao lại không được ăn cùng nhau? Ăn với nhau không phải là vui hơn nhiều sao?_Tôi đáp lại lời hắn.
– Phải, nhưng chuyện này đã có từ lâu rồi. Thân phận thấp hèn sao lại xứng đáng được ngồi trên để ăn chung chứ? Em thử đi hỏi hết những ngôi biệt thự ở Thượng Hải này đi, có ai lại cho tôi tớ ngồi ăn cùng nhau chứ?_Hắn điềm tĩnh trả lời
Tôi lúc này cũng cảm thấy no rồi nên mới buông nĩa xuống. Bảo với hắn bằng lời lẽ có đôi phần chua chát.
– Chắc là chúng ta khác nhau nên cách nghĩ cũng khác nhau! Dù em có cố gắng trở thành tiểu thư của Ngô thị thì sao? Cuối cùng em cũng cảm thấy bị chèn ép, không thoải mái!
– Em nói vậy là sao?_Hắn không hiểu cho lắm.
– Thôi bỏ đi, em ăn no rồi. Em lên trước!
Tôi chỉ nói qua loa với hắn rồi đi lên phòng. Tôi thấy cuộc nói chuyện giữa hắn thật vô nghĩa làm sao ấy nên tôi không thèm đếm xỉa tới nữa. Mắc công lại mâu thuẫn giữa nhau thì thật khó chịu. Tôi định mở cửa thì hắn kéo lại, hành động của hắn làm tôi choáng té nhưng cũng may tôi ngã gần bàn nên bám vào mép bàn kịp.
Tại sao hắn lại làm vậy?. Tôi khó hiểu nhìn hắn rồi bảo to.
– Anh làm cái quái gì vậy?
– Hôm nay nói chuyện cho rõ ràng đi!
Tôi đứng vững lại trên nền gạch thảm khắc đầy hoa văn, khuôn mặt trở nên tối sầm lại rồi hỏi.
– Chuyện gì chứ?. Anh muốn làm rõ cái đách gì?
Tôi như rất bực tức với thái độ và hành động của anh. Nó làm tôi vô cùng khó hiểu và rất ghét cách cư xử như thế!. Hắn có chút tức giận nhìn tôi một hồi thì lại nói.
– Cái thứ nhất, tại sao em lại ghét Lộ Khiết? Cái thứ hai, em dường như muốn trở thành chủ của ngôi nhà này rồi nhỉ? Cái thứ ba hãy hành động lại thái độ của mình đi, dù gì…
– Tôi ghét nó khi nào tôi đã đánh nó chưa? Tôi đã mắng chửi nó chưa?. Tôi muốn trở thành chủ ngôi nhà này khi nào?. Kẻ ăn người ở thì không thể ăn cùng chủ của mình sao, xin lỗi anh. Cái quy định trong căn nhà này quá khắc khe khiến tôi nhét vào đầu cũng không nhớ một chữ! Thái độ của tôi làm anh khó chịu sao?. Đừng có áp đặt tôi trở thành một người hoàn hảo! Anh nên coi lại cách xử sự của anh thì đúng hơn, nó làm tôi bực mình từ hôm qua tới giờ rồi!Anh là ai mà có thể dạy tôi cách sống như thế nào chứ?_Tôi nói như muốn hét lên trước mặt hắn.
Tôi bây giờ muốn nói ra hết suy tư trong lòng. Tôi hiểu cuộc sống này hơn hắn bao giờ hết, hắn sinh ra đã ở vạch đích thì hiểu gì hơn tôi mà dạy?. Tôi đã sớm mất đi tình yêu thương ba mẹ, lại không có nhà, không còn họ hàng quan tâm, tôi tự sát nhưng không thành…Nhưng tôi hiểu sau khi vượt qua được lưới hái tử thần thì tôi quý mến cuộc sống này biết bao. Tôi bương trãi, tôi cố gắng kiếm đồng tiền tôi bỏ công sức lao động đầu tiên để thu về. Đó là cách tôi sống. Với cái đứa suốt ngày chìa tiền xin ba mẹ với đứa tuổi mới lớn đã phải kiếm tiền trên sức lực thì đứa nào hiểu đời hơn?.
Hắn nhìn tôi với vẻ mặt có chút đổi khác, bỗng trở nên nhẹ nhàng với tôi, nói giọng có chút hối lỗi.
– Nguyên nhân nào khiến em trở thành người như vậy? Người khác xa với người anh yêu!
– Nguyên nhân nào ư?. Chắc là do cuộc sống xui xẻo tôi bám lấy anh nên anh cũng xui xẻo lay! Cho nên…đừng làm tôi trở nên thấy tồi tệ hơn ngay lúc này, vận xui có thể bám lấy anh cả cuộc đời đó!!
– Em thay đổi quá nhiều so với trước!_Hắn có chút thất vọng về tôi.
– Tôi nghĩ người thay đổi là anh mới đúng, mỗi khi tôi nói sự thật về Lộ Khiết thì anh lại bên nó, tôi không được anh cho ra ngoài khi chưa nói với anh!. Làm ơn đi, tôi là con người cũng cần có được tự do!
– Vậy em muốn tự do không?
Tôi im lặng nhìn hắn để hắn nói gì tiếp theo. Hắn chỉ cười nhạt rồi nói, khuôn mặt tỏ ý thất vọng tràn trề.
– Anh sẽ không làm phiền tới cuộc sống mà em nói nữa!. Anh không muốn em trở thành một người khác xa với trước đây!
Tôi nói rồi bỏ đi mất. Không quan tâm tới hắn đang nghĩ gì.
Người thay đổi mới chính là hắn, hắn cáu gắt với tôi từng chút một. Lại bênh Lộ Khiết vô điều kiện, lại sửa lưng tôi mỗi khi tôi nói không đúng ý hắn. Bây giờ, lại nói tôi là người thay đổi thì quả thật nực cười!.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!