Yêu Cái Rắm Nhà Ngươi - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Yêu Cái Rắm Nhà Ngươi


Chương 1


Ta là thượng tiên chốn Cảnh giới,vốn dĩ chẳng màng đến thế sự,nhưng nghe nói ở chỗ Nguyệt lão có một chuyện lạ khiến ta lâu nay rất muộn phiền.Trên cây tình duyên của Tam giới ,một quả hắc tình cùng với quả bạch cầu của ta ,hai dây tơ hồng như nối liền thành một.Khi tay ta chạm vào hai quả tình duyên ấy,trên không trung liền xuất hiện hai câu thơ tượng trưng cho kết quả của sau này
“Nghiệt duyên có trách tại trời
Nát lòng một cõi,phù du nửa vời”
Rốt cuộc là có ý gì?Đem mối thắc mắc không người giải đáp này đến gặp ngọc hoàng mong người có thê thay ta giải đáp rõ ràng,có điều ta chỉ nhận được một câu “Thiên cơ bất khả lộ” thất khiến ta thất vọng.
Nếu như ta đã không biết chuyện sau này vậy chỉ bằng phó mặc cho trời.Có câu “Là phúc thì không phải họa,là họa ắt không thể tránh khỏi”.Còn người tên Phí Vô Thần trên quả hắc tình ấy,ta nhất định sẽ nhơ rõ

Vì sắp tới lễ sinh thần của Tây Vương Mẫu mà thiên đình nhộn nhịp hơn hẳn,kẻ đi qua đi lại không ngớt.Ta thân là thượng tiên đồng thời cũng là em gái của người không thể mà không chuẩn bị cho người chút quà.Nghe nói ở núi Cảnh Vân có trăm hoa cả lạ ,nếu may mắn còn có thể gặp được tuyết liên hoa một ngàn năm mới mọc một lần.Hà,ta chính là muốn thử vận may của mình tới đâu.Vừa đến nơi quả không hổ danh,cả trăm hoa mỗi bông một sắc,tuyệt diễm khoe mình trần trụi với trời.Trên đỉnh núi một bông hoa thân trắng tuyết,cánh hoa ngũ sắc,quanh thân tỏa ánh hào quang lập tức hút sự chú ý của ta.Tay ta vừa chạm vào liền phải rụt lại ,cái lạnh từ tuyết liên khiến ta không khỏi giật mình,bông hoa này có linh khí.Dùng một chút phép rốt cuộc cũng loại bỏ được cái lạnh,dơ tay định bứt bỗng một bóng đen vụt qua,tuyết liên cũng biến mất.Nhìn người nam nhân yêu mị trươc mặt ta,trên tay là tuyết liên ,miệng còn không ngừng khen thưởng
-Quả là đồ tốt a
Ta lập tức phát hỏa,ý vị lạnh lùng
-Ngươi là ai?dám cả gan cướp dồ của bản tiên
Hắn nhìn ta cười ,đồng thời cũng tỏa uy áp,ngay lập tức hàng trăm hoa dưới chân hăn liền héo ua rũ rượi.Âm khí của hắn nặng đến mức khiến ta cũng bị ảnh hưởng mà một trân run người
-ta là Phí Vô Thần ,cái này một khi đã ở trong tay của ta thì là của ta.Ngươi muốn sao?
Cái tên này cũng thật quen rôì nhưng lại không nhớ đã nghe ở đâu a.Khoan đã tuyết liên là nàng dùng sức để phá mà,thế quái nào hắn lại nhận là của mình
-Trả đồ bổn tiên ngay lập tức ,đừng để bổn tiên ra tay
-Hửm?Đồ của ta sao phải trả
-Ngươi…
-ta có việc bận rồi ta đi đây
Nhìn hắn biến mất,ta nộ máu xung thiên hét trong không trung
-Ta nhất định sẽ tìm ra ngươi.Ngươi đợi đó mà xem
Trong không trung tiếng cười của hắn vang lên ha hả khiến ta tức chỉ có thể dậm chân,

Bay một mạch về thiên cung ta đâm xầm vào thứ gì đó,mở mắt thì ra là ngọc hoàng .Thôi xong.Ta liền cầm đầu mình xuýt xoa
-Ui da..đau quá..
Y phì cười
-Là muội đâm ta mà
-Khụ,ây da huynh không thể để ta chịu ủy khuất một chút rồi cho qua không được à
-Không được,muội phải chịu phạt.Hôn má ta một cái đi..
ta khẽ lặng nhìn y rồi quay người bỏ đi
-Thật xin lỗi,muội không muốn có lỗi với tỷ tỷ,lần sau huynh đừng giỡn như vậy nữa
-Có phải nếu ta gặp muội sớm hơn một chút thì mọi chuyện đã không như vậy đúng không?
Ta quay đầu nhìn y
-Có lẽ vậy
Rồi ta chỉ về hướng một nữ nhân bạch y đang đi tới
-Tỷ tỷ tới rồi,ta đi trước
Y lặng nhìn ta quay gót rồi quay đầu với người nữ nhân xinh đẹp trước mặt sóng vai cùng nhau bước đi

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN