Yêu chiều bảo bối: Đệ nhất phu nhân dừng tay
Chương 1: Hôn ước
“Con không lấy, nhất quyết không lấy.”
“Đại tiểu thư, cô bình tĩnh…á..cẩn thận…”
“Tiểu thư!!”
Người làm trong nhà đang cố hết sức ngăn cản Tô Giai Kỳ đập đồ nhưng vô dụng. Cô cứ nhìn thấy cái gì trong nhà là tức giận hất đổ. Cuộc hôn nhân này, cô không chấp nhận. Cô không muốn cưới anh ta, người cô yêu là Vỹ Kì. Cô nhất định sẽ không bao giờ tuân theo những gì mẹ cô vừa nói.
“Giai Kỳ.”, Tô lão phu nhân cau mày. Đứa cháu gái bình thường luôn hiểu lẽ nghĩa của bà giờ đây sao lại trở nên vô phép tắc như vậy?
Năm đó Lục lão gia tử bà chồng của bà có giao hẹn với nhau. Sau khi có con cháu sẽ kết thông gia, về chung một nhà. Nhưng đời thứ hai của hai lão đều sinh được con trai, vì vậy cho nên cuộc hôn nhân này liền đẩy lên người của đại tiểu thư Tô gia và cháu trai trưởng nhà họ Lục.
Bà không thể thất hứa, không thể làm trái di nguyện của ông nội mấy đứa nhỏ để lại. Tô gia, nhất định phải kết thông gia với Lục gia.
“Cháu không đồng ý. Vì sao chứ? Chỉ vì người lớn mà cháu hủy đi hạnh phúc của mình. Cháu không muốn!!”, Tô Giai Kỳ gần như hét lên.
“Giai Kỳ, con có biết con đang nói chuyện với ai không hả?”, Bố của cô – Tô Cận Ngôn nóng giận quát lên một tiếng. Ở đây toàn là bề trên của cô ta, cô ta ăn nói như vậy chính là đi ngược lại với truyền thống giáo dục của Tô gia từ trước đến nay.
“Dù sao con cũng không chấp nhận. Bà nội, bố mẹ, con nói không gả là không gả. Nếu mọi người còn ép con, con sẽ chết cho mọi người xem!!”
Bốp!!
Gần như cùng một lúc khi Tô Giai Kỳ phát ra tiếng cuối cùng, cô ta nhận ngay một cái tát của Tô Cận Ngôn.
“Hỗn láo.”
Tô Giai Kỳ ngước đôi mắt quật cường lên nhìn bố mình. Cô nói rồi, cô sẽ không cưới.
Trong cơn mất khống chế, Tô Giai Kỳ vùng vằng bỏ ra khỏi nhà. Lúc ra đến cửa còn đụng trúng một người.
“Chị.”, Tô Tịnh Thi nhìn thấy cô thì bất ngờ. Vừa định nói gì đó nhưng chợt nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của chị ta nên đành thôi.
Tô Giai Kỳ không thèm để ý đến Tô Tịnh Thi. Cô ta đứng dậy rồi bỏ đi luôn.
“Giai Kỳ, con đứng lại đó!”, Hứa Minh Phù nãy giờ chỉ yên lặng đau lòng nhìn con gái mình bây giờ mới vội vã lên tiếng. Lúc đuổi ra đến cửa thì Tô Giai Kỳ đã lái xe đi mất.
“Con cái khó dạy. Nó là bị bà chiều hư rồi!”, Tô Cẩn Ngôn hừ lạnh một tiếng. Không quan tâm đến gì nữa mà trở về thư phòng của mình.
Hứa Minh Phù nhìn chồng mình bằng ánh mắt bối rối rồi mới quay sang Tô lão phu nhân,”Mẹ, không còn sớm nữa, mẹ mau đi nghỉ đi.”
Tô lão phu nhân chỉ ừ một tiếng. Tốt nhất bây giờ là nên để cho Tô Giai Kỳ ở một mình. Con bé có bình tĩnh lại mới dễ nói chuyện.
Tô Tịnh Thi chỉ nhìn hai người. Cô cũng đoán đại khái ra được là chuyện gì vừa mới xảy ra. Hôm trước cô có nghe bà nội với bố cô nói chuyện hôn ước giữa hai nhà Lục Tô. Chị Giai Kỳ chắc chắn là đã phản đối kịch liệt rồi.
“Tịnh Thi, đi học về rồi sao?”, Hứa Minh Phù cười gượng, kéo cô vào nhà,”Gần đây ôn thi vất vả. Nhớ ăn uống, bồi bổ sức khỏe cẩn thận.”
Tô Tịnh Thi chỉ gật đầu, đạm bạc trả lời,”Con biết rồi.”
Xong, cũng không nói gì thêm nữa. Hứa Minh Phù hôn nhẹ lên trán cô rồi xoay người trở về phòng.
Tô Tịnh Thi mím môi. Dù cho ở Tô gia này, Tô Giai Kỳ có lạnh nhạt với cô ta như thế nào đi chăng nữa thì chị ấy cũng chưa bao giờ có ý định xấu đối với cô, hơn thế vẫn âm thầm giúp đỡ cô nhiều chuyện. Ban nãy Tô Giai Kỳ lái xe trong tình trạng tâm lí không được ổn định, Tô Tịnh Thi cảm thấy không an tâm một chút nào.
Nói vậy rồi vội vã cầm điện thoại gọi cho cô ấy. Nhưng chưa gọi đi thì đã có người gọi đến. Là Tô Giai Kỳ.
Tô Tịnh Thi hơi bất ngờ, không nghĩ là chị ấy sẽ gọi cho cô.
“Alo.”, Tô Tịnh Thi bắt máy.
“Alo, cô là người quen của chủ nhân chiếc điện thoại này phải không?”, Đầu bên kia vang lên tiếng nói của một người đàn ông.
“Dạ, phải. Đó là chị tôi.”, Tô Tịnh Thi ngẩn người một lúc lâu mới trả lời.
“Chị cô bị tai nạn giao thông. Hiện tại đang ở bệnh viện XXX…”
Lúc bố mẹ và cô tới bệnh viện thì Tô Giai Kỳ đã phẫu thuật xong. Đang nằm ở phòng hồi sức. Cô không rõ bố mẹ cô nói gì. Họ nói rất nhiều, rất nhiều thứ…nhưng đại ý là hôn lễ của chị cô sẽ không được tiến hành nữa.
Tô Tịnh Thi thấy Tô Giai Kỳ vẫn chưa tỉnh nên đi xuống tầng một mua cafe. Đã hơn một giờ sáng, nhưng cô lại không hề cảm thấy buồn ngủ một chút nào.
Đúng lúc vừa đi mua cafe về, Tô Tịnh Thi nghe thấy tiếng động ở phía xa xa. Ở bên đó tối om, vì đã muộn cho nên bệnh viện cũng không bật đèn ở những chỗ không cần thiết.
Cô tò mò tiến tới gần. Vừa nhìn thấy cảnh tượng phía trước, Tô Tịnh Thi đã kinh sợ đến mức lùi lại phía sau một bước. Ở bên đó, một người đàn ông đang bị đánh đập dã man, máu me be bét đầy mặt. Mà người đàn ông ở phía trước tuy không nhìn rõ mặt, nhưng Tô Tịnh Thi có thể cảm thấy được một luồng khí áp ức không tên đè nặng lên tâm cô.
Người đàn ông đó gõ gõ lên đầu gối, giọng nói lạnh lùng bình thản như đang nói chuyện nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy khó thở,”Tôi cho anh một cơ hội cuối.”
Người kia máu me rợn người ngước mắt lên van xin,”Lão đại…tôi thực sự không có…aaa…”, Chưa nói hết đã bị một chiếc gậy hung hăng đập tới.
Cạch…
Trong hành lang yên tĩnh rợn người, tiếng động nhỏ đó dễ dàng lọt vào tai của đám người bên này. Người đàn ông vừa dùng gậy đánh người đầy sát khí hướng về nơi phát ra tiếng động,”Ai?!”
Tô Tịnh Thi sợ hãi, vội vàng bỏ chạy. Trước khi kịp thoát còn rơi mất cái móc khóa đeo trên cặp.
Lưu Việt định đuổi theo nhưng người đàn ông kia đã ngăn anh ta lại. Người đàn ông đó bình tĩnh bước những bước chân đầy uy lực về phía Tô Tịnh Thi vừa chạy trốn, lạnh lùng nhìn chiếc móc hình con thỏ rơi trên mặt đất.
Anh cúi người nhặt chiếc móc kia lên, ánh mắt sâu xa nhìn về phía cuối hành lang.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!