Yêu Chiều Fan Hâm Mộ - Chương 19: Cho em nắm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
144


Yêu Chiều Fan Hâm Mộ


Chương 19: Cho em nắm


Edit: A Tang

Beta: TH

Sao lại có người dịu dàng như vậy chứ.

Thẩm Ý Nùng cảm thấy mắt mình ươn ướt, trái tim cô như bị ngâm trong giấm và nỗi đau ngày càng lớn hơn. Cô ôm lấy trình Như Ca, chôn toàn bộ khuôn mặt vào vai anh, hấp thụ ​​nhiệt độ trên cơ thể anh. Nhờ sự ấm áp này mà một thứ gì đó đã dần dần biến mất khỏi cơ thể.

“Vâng.” Cô mạnh mẽ gật đầu, vẫn nức nở mất kiềm chế.

Trình Như Ca vỗ nhẹ vào lưng cô, đưa hai lòng bàn tay về phía trước, nâng mặt cô đang vùi trong vai anh ngước lên.

Anh ôm cô nhẹ nhàng, nhìn chăm chú đôi mắt đẫm lệ và mỉm cười.

“Khóc gì chứ?” Anh cúi đầu hôn khóe môi cô, giọng nói có phần bất đắc dĩ.

“Ngốc.”

Giọng dịu dàng, ấm áp cưng chiều này của anh một lần nữa khiến hốc mắt Thẩm Ý Nùng cay cay. Cô không nói gì, tránh thoát khỏi tay anh rồi lại vùi vào ngực anh, càng ôm anh chặt hơn.

“Em là đồ ngốc.” Một giọng nói rầu rĩ, ồm ồm vang lên.

“Em vốn không hiểu.” Em không hiểu anh thích em đến mức nào, cũng không hiểu giây phút này có ý nghĩa nhường nào với anh.

Thẩm Ý Nùng ôm chầm lấy anh, như thể chạm phải một cái công tắc nào đó. Nước mắt đột nhiên không kiềm được, không thể ngăn lại, gần như ướt hết quần áo của Trình Như Ca.

Ban đầu anh đang vui vẻ bỗng giờ trở nên luống cuống, lau nước mắt cho cô để dỗ dành. Cuối cùng hôn nhẹ lên mặt để an ủi cô. Cảm xúc của Thẩm Ý Nùng dần ổn định, vừa thút thít vừa để anh ôm về phòng.

Trong đêm yên tĩnh, cô nắm lấy tay anh và cuối cùng ngủ thiếp đi. Trình Như Ca chăm chú nhìn cô, lát sau anh cẩn thận từng chút một ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.

Tiếng thở dài như có như không phát ra từ trong cổ họng anh.

Sao lại khiến người khác đau lòng như thế chứ.

Ngày hôm sau, Trình Như Ca đưa cô đến đoàn làm phim, hai người ngồi ở ghế sau. Sáng nay Thẩm Ý Nùng dậy muộn. Khi đồng hồ báo thức kêu, cô buồn ngủ díp cả mắt, dịch đầu sang bên cạnh vùi vào gối, mí mắt cũng không mở ra nổi.

Trình Như Ca với lấy điện thoại của cô để tắt đồng hồ báo thức, điều chỉnh tư thế ôm cô để người trước mặt ngủ thoải mái hơn.

Sau đó Thẩm Ý Nùng trực tiếp ngủ quên. Khi cô bị động tác nhẹ nhàng của Trình Như Ca đánh thức đã cách thời gian cô đặt một giờ. Cô rất buồn bực. Vậy mà kẻ đầu têu vẫn còn muốn cô ăn sáng rồi mới đi.

Cô lo lắng phát điên, hấp tấp đi giày rồi đi ra ngoài.

“Không ăn đâu, em bị muộn rồi. Đạo diễn sẽ mắng chết em!”

Cuối cùng, Trình Như Ca không còn cách nào khác ngoài việc để tài xế đưa cô ngay lập tức, bản thân cũng đi cùng cô.

Đến đoàn làm phim, thời gian không còn nhiều. Thẩm Ý Nùng vội vàng trang điểm trên xe. Xe vừa dừng lại cô không kịp thu dọn đồ đạc đã đi xuống.

Trình Như Ca ở phía sau gọi cô quay lại, từ trong xe lấy ra một cái túi lớn và bảo cô đừng quên ăn.

Gần đến trưa mới quay xong, Thẩm Ý Nùng mở cái túi kia ra, bên trong là bữa sáng được sắp xếp gọn gàng. Một hộp cháo và trái cây, một chiếc bánh sandwich sữa bò. Tất cả đều do anh tự làm.

Có một cái lò vi sóng trong đoàn làm phim. Trong giờ nghỉ trưa, cô làm nóng những thứ này và bắt đầu ăn. Cô không hề đề phòng việc Hứa Giáng và An Ấu Lê cũng đang cầm hộp cơm bước đến. Nhìn thấy những thứ trong tay cô, đôi mắt của An Ấu Lê khẽ di chuyển.

“A, bánh sandwich này nhìn có vẻ quen quen?”

“Cái gì?” Hứa Giáng nghe thấy nhìn sang, mặt nghi hoặc: “Không phải tất cả bánh sandwich trên đời đều giống nhau sao?”

“Tất nhiên những cái khác đều giống nhau. Chỉ có cái do Trình Như Ca làm thì mới không giống.” An Ấu Lê mỉm cười bí ẩn: “Chỉ có anh ấy mới có thể để cá hồi và tôm vào trong bánh sandwich. Xà lách được thay thế bằng cà chua và xếp theo thứ tự cố định.”

“Anh xem đi–” Cô ta chỉ vào cái bánh trong tay Thẩm Ý Nùng.

“Nó giống như thế này.”

“Nó có vẻ hơi khác so với những gì cô nói.” Hứa Giáng sau khi nghiêm túc xem xét nói, kịp thời lấy lại phản ứng, không đồng ý kêu lên: “Người ta làm sandwich như thế nào sao cô lại biết rõ ràng như thế!”

“Tôi cũng không phải cố ý.” An Ấu Lê hồn nhiên dang hai tay ra: “Anh ấy ăn suốt một tháng trong đoàn làm phim thì có thể không phát hiện ra sao?”

“Được rồi.” Hứa Giáng chấp nhận lời giải thích của cô ta, tập trung vào Thẩm Ý Nùng, nheo mắt dò xét.

“Đây là bữa sáng. Mới sáng sớm đã ăn bữa sáng người khác tự tay làm…” Trong đầu Hứa Giáng đột nhiên hiểu rõ, âm lượng tăng lên.

“Tối hôm qua hai người không phải là qua đêm cùng nhau đấy chứ!!!”

“Khụ khụ.” Một miếng sandwich bị mắc ngay cổ họng. Thẩm Ý Nùng suýt ngất ngay tại chỗ.

Cô ho kịch liệt. An Ấu Lê thấy thế vội vàng đi đến vỗ vỗ lưng cô. Hứa Giáng im lặng. Thẩm Ý Nùng dần dần ổn định lại. Cô vuốt ngực, cố gắng khôi phục bình tĩnh, tự nhiên nói.

“Đúng rồi, hôm nay đoàn làm phim ăn món gì?”

“…”

“…”

Cả hai đều choáng váng vì chủ đề chuyển hướng quá nhanh, không hẹn mà cùng im lặng trong hai giây. Cuối cùng vẫn là Hứa Giáng mở miệng phá vỡ sự im lặng.

“Không, bà không muốn nói thì thôi. Chúng ta đều hiểu những hành động của người trưởng thành. Sao phải thế này khiến mọi người càng xấu hổ.”

“…” Vốn dĩ chỉ có chút xấu hổ, anh ta nói xong càng xấu hổ hơn.

Vẻ mặt Thẩm Ý Nùng không thay đổi tiếp tục cắn sandwich. An Ấu Lê yên lặng liếc mắt, Hứa Giáng dò xét khắp nơi, cuối cùng chán nản chép miệng một cái. Trong mắt lộ ra sự tò mò chưa được giải đáp.

Vào buổi tối, Thẩm Ý Nùng cuối cùng cũng có thời gian rảnh. Cô ở khách sạn tắm xong, đang nghỉ ngơi thì nhận được cuộc gọi video của Trình Như Ca.

Đoàn làm phim hai tháng nay đều quay ở Bắc Kinh nhưng hơi xa nơi cô sống. Nếu tình huống lịch trình gấp gáp, cô sẽ đặt phòng ở khách sạn thống nhất với đoàn làm phim.

Người ấy vẫn mặc trên người một bộ quần áo ở nhà màu xám trắng, giống như ngồi trên giường nhìn Thẩm Ý Nùng bận rộn làm việc

“Em đang làm gì vậy?” Bóng dáng cô cứ đi qua đi lại, thỉnh thoảng lại nghe thấy những tiếng động lạ. Một lúc sau, cô bưng một cốc gì đó tới.

“Em đang uống nước ép lê.” Cô cho anh xem nước lê trong cốc.

“Gần đây thời tiết hơi khô, cổ họng em hơi khó chịu.”

“Có ngon không?” Trình Như Ca hỏi. Cô cầm cốc, uống một ngụm và cảm nhận trong vài giây.

“Cũng được, hơi ngọt quá ạ.”

“Lần sau em có thể thêm vài quả táo, uống sẽ ngon hơn.”

“Thật sao?” Thẩm Ý Nùng ngạc nhiên: “Em chưa thử làm thế bao giờ.”

“Ừ, uống sẽ ngon hơn, vừa có hương táo vừa có vị chua ngọt.” Trình Như Ca mỉm cười.

“Lần sau em đến, anh sẽ làm cho em.

Sau Lễ Giáng Sinh, mọi người đều bận tối mắt tối mũi, nhất là diễn viên chính, lịch trình quay dày đặc.

Thẩm Ý Nùng đã nhìn thấy quầng thâm mắt của Hứa Giáng, sắc mặt An Ấu Lê cũng tiều tụy hơn nhiều. Mỗi ngày không được ngủ đến 5 tiếng, dù là ai cũng không chịu nổi.

Bởi vì đoàn làm phim có đặc biệt mời một ngôi sao đến diễn nhưng lúc trước anh ta chưa đến nên những cảnh quay của anh ta đều gác lại. Bây giờ anh ta đến rồi, mọi người đương nhiên muốn nắm chắc thời gian quay xong để đẩy nhanh tiến độ.

Sau một tháng làm việc liên tục không nghỉ, cuối cùng Thẩm Ý Nùng cũng có nửa ngày để thở. Bởi vì máy móc của đoàn làm phim trục trặc cần có thời gian sửa chữa nên tạm thời không quay cảnh của cô, đổi thành cảnh của nhân vật nam nữ chính.

Sau khi đáp lại ánh mắt đồng tình của Hứa Giáng và An Ấu Lê, Thẩm Ý Nùng tẩy trang rồi cầm đồ rời đi. Xe của Trình Như Ca đang đợi bên ngoài. Cô mở cửa và nhìn thấy người ngồi ở ghế sau.

“Không phải bảo anh không cần tới sao.” Thẩm Ý Nùng ngồi vào, thì thầm nói. Trình Như Ca nhìn cô mỉm cười, giọng điệu ôn hòa.

“Đúng lúc không có việc gì.” Nếu Chu Mẫn nghe thấy câu này chắc chắn anh ta sẽ tức đến giậm chân. Buổi chiều rõ ràng có một cuộc họp quan trọng nhưng Trình Như Ca vừa nhìn thấy tin nhắn bèn nói rời lịch, chạy sang đây đón người.

Chiếc xe di chuyển chậm chạp tiến về phía trước, rẽ một cái hòa vào dòng xe cộ. Trình Như Ca vươn đến bàn tay Thẩm Ý Nùng ở bên cạnh, siết chặt vô cùng tự nhiên, mười ngón tay đan vào nhau.

Cô không nhịn được đưa mắt nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang nắm chặt. Trong đầu đột nhiên xuất hiện một bức ảnh nhìn thấy mấy hôm trước.

Đó là một thương hiệu trang sức xa xỉ trên thế giới mà Trình Như Ca làm người đại diện. Là người phát ngôn duy nhất trên thế giới, anh ấy đã chụp một bức ảnh quảng cáo cho loạt sản phẩm mới. Trong ảnh, anh mặc một bộ âu phục đen tuyền, áo sơ mi trắng và cà vạt. Bàn tay nhẹ nhàng kéo nút thắt cà vạt, khuôn mặt như thần tiên giáng trần.

Đôi vai rộng, vòng eo hẹp, đôi chân dài, những điều này không cần nói đến. Điều đòi mạng là đôi bàn tay kia, thon dài trắng trẻo, khớp xương cân đối. Tùy ý đặt trên viền cổ áo cũng tạo nên một loại hấp dẫn chết người.

Hai đặc điểm rất kỳ lạ và trái ngược này lại ở cùng nhau, tạo thành một tác động mạnh mẽ đến thị giác.

Các bình luận bên dưới đã bị một loạt “Tôi có thể” quét qua, và nhiều người đang thèm muốn bàn tay kia.

Thẩm Ý Nùng vô cùng nhiệt tình spam trong nhóm đó, dùng đủ mọi cách tâng bốc ca ngợi. Đến hôm nay cô phải bật khóc vì cảm nhận được vẻ đẹp mĩ miều chân thực này.

Thẩm Ý Nùng ấn tượng sâu sắc nhất chắc là câu nói kia:

“Hu hu hu, người nào may mắn được được cầm đôi tay này chứ!!!”

Lúc này cô chột dạ ba giây, sau đó tắt điện thoại và bình tĩnh lại. Nhìn khuôn mặt cô phản chiếu trên màn hình, chỉ một câu lặp đi lặp lại trong tâm trí cô.

Cô có tài đức gì nhỉ?

Mà lúc này nhìn bóng dáng bận rộn trong phòng bếp, trong đầu cô lại nhảy ra câu hỏi này.

Trình Như Ca làm xong, cởi chiếc tạp dề, mang bát đĩa ra và đặt chúng lên bàn ăn, còn đưa cho cô một ly nước trái cây.

“Đã thêm táo vào trong rồi, em thử xem.”

“Vâng.”

“Nhưng họng của em đã tốt hơn rồi.”

Thẩm Ý Nùng nói xong lại lầm bầm, vùi đầu vào miệng cốc. Trình Như Ca bất đắc dĩ.

“Chỉ muốn em nếm thử hương vị của nó.”

“Ồ.”

“Có ngon không?”

Thẩm Ý Nùng gật đầu: “Rất ngon ạ.”

Cô chân thành thêm một câu.

“Ngon hơn em làm nhiều.”

Trình Như Ca không nói gì, nhưng trong mắt lại có ý cười nhàn nhạt như vẫn thường thấy.

Thẩm Ý Nùng muốn tắm sau khi ăn. Buổi sáng quay phim xong, cô luôn cảm thấy hơi khó chịu.

Lần này cô mang theo quần áo và một số nhu yếu phẩm hàng ngày. Trong phòng để quần áo của Trình Như Ca anh để cho cô một chỗ.

Phòng để quần áo của anh rất gọn gàng có kích thước trung bình. Không giống với một số ngôi sao, diễn viên trong giới, phòng để quần áo luôn to kinh người.

Sau khi Thẩm Ý Nùng thu xếp xong đồ của mình, ánh mắt cô nhìn thoáng qua bộ âu phục ở nơi hẻo lánh kia. Bộ quần áo trông rất quen, giống bộ đồ anh mặc trong mấy bức ảnh vài ngày trước.

Cô nhìn chằm chằm vào đó và bị Trình Như Ca phát hiện, thuận nhìn sang, hỏi một câu.

“Sao thế?”

“Bộ quần áo đó…” Cô đưa tay chỉ.

“À, là lúc trước được một thương hiệu tặng.” Anh tùy ý giải thích. Thẩm Ý Nùng hiểu rõ nhưng không nhịn được hỏi.

“Có phải đó là bộ anh mặc trên ảnh mấy hôm trước?”

“Em nhìn thấy à?” Trình Như Ca cụp mắt, chiếc đèn tường trên đầu anh rạng ngời trên lông mi, có một sự dịu dàng không thể giải thích được.

Thẩm Ý Nùng khẽ dạ, hơi chột dạ nói: “Họ đều khen tay anh rất đẹp ạ.”

“Họ?”

“… Bình luận bên dưới.”

“Vậy em thấy sao?” Trình Như Ca đưa mắt nhìn cô, tùy ý những nghiêm túc.

Thẩm Ý Nùng im lặng một lúc, vẫn cúi đầu và nói nhỏ.

“Em cũng thấy rất đẹp.”

Dường như có một tiếng cười khẽ vang lên trên đỉnh đầu, hơi trầm lắng nhưng rất êm tai. Sau đó Thẩm Ý Nùng nghe thấy anh nói: “Đến đây.”

Cô ngẩng mặt lên, bàn tay Trình Như Ca đang giơ trước mặt cô. Lòng bàn tay hướng lên trên, ngón tay thon dài, cân đối, đẹp mắt đang ở đó.

“Cho em nắm.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN