Yêu Chiều Fan Hâm Mộ - Chương 22: Em khổ quá mà
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
166


Yêu Chiều Fan Hâm Mộ


Chương 22: Em khổ quá mà


Edit: Tím

Beta: Nhan Tịch, TH

Cuối cùng xung quanh cũng yên tĩnh lại. Lúc này Trình Như Ca mới lấy mấy món đồ nhìn cẩn thận. Chiếc đèn có kiểu dáng bình thường, anh học cách tắt mở công tắc đèn như Chu Mẫn đã làm, bỗng điều gì đó mới lạ hiện lên trong mắt anh. Sau một lúc nghiên cứu từ ngoài vào trong, anh thật sự phát hiện ra một bộ phận nhỏ.

Đó là một nút ấn tròn tròn màu hồng ẩn phía sau hình trái tim.

Trình Như Ca ngập ngừng nhấn xuống, ngay lập tức có tiếng nhạc phát ra từ bên trong.

“Thật khó để quên được lần đầu đầu tiên thấy anh

Một ánh mắt quyến rũ

Hình bóng của anh

Trong tâm trí em

Không thể xóa nhoà

Nắm lấy đôi tay anh, cảm nhận sự dịu dàng của anh… “

Giọng nữ trầm thấp mềm mại, gần như diễn giải lại toàn bộ bài hát này. Không giống với giọng nam điềm tĩnh, tràn đầy tình yêu. Bên tai là tiếng hát nhẹ nhàng mềm mại của cô gái, còn có ẩn giấu trong đó sự ngượng ngùng.

Đây là lần đầu tiên Trình Như Ca nghe cô hát. Không ngờ lại êm tai như vậy, vang vọng trong không gian cả một lúc lâu.

Giống như khi uống một tách trà ngon, cảm giác dịu nhẹ thấm đượm, mức độ phong phú. Uống xong một tách bất giác còn muốn uống thêm một tách nữa.

Đến khi bài hát kết thúc, Trình Như Ca lại không kiềm được ấn xuống lần nữa. Nghe đi nghe lại, đến lúc hài lòng mới để ý thấy phía sau còn có mấy gói nho nhỏ.

Bên trong có một bộ album ảnh của anh nhưng không phải là chính thức xuất bản. Hình như ai đó đã đặc biệt lưu lại ảnh chụp màn hình các nhân vật trong tác phẩm của anh, xếp từng tấm thành một album ảnh.

Trình Như Ca mở ra, tấm đầu tiên chiếm diện tích lớn nhất là bóng người đỏ rực như lửa, anh đang cầm thanh kiếm đứng trước cung điện.

Tấm thứ hai, thứ ba… mỗi tấm khác nhau đều có một câu chuyện và đoạn thời gian đặc biệt.

Trình Như Ca ngồi trước những thùng giấy chất lộn xộn này, cúi đầu, từ từ lật xem tập vẽ trong tay, có rất nhiều hình ảnh lướt qua đầu anh.

Lần đầu tiên đóng phim, chưa được thành thạo lắm trước ống kính. Vì diễn vai hoàng đế võ nghệ cao cường, anh đã phải luyện tập các động tác võ thuật trong đoàn làm phim suốt hai tháng. Còn những chuyện sau đó, trong nháy mắt đều đã trở thành quá khứ.

May mắn thay, những chuyện tưởng như đã chết kia cuối cùng cũng để lại dấu vết.

Ngón tay anh vuốt trên gương mặt cậu thanh niên mặc áo sơ mi trắng. Bây giờ hình dáng càng thêm rõ ràng chói mắt hơn, anh vô thức nở nụ cười.

Anh rất thích món quà này.

Trình Như Ca mở những món còn lại trong bưu kiện chuyển phát nhanh. Ngoài cái đèn bàn cùng album ảnh này, còn có loạt đồ chơi lắp ráp mới nhất. Hộp lớn được xếp ở đó trông rất đồ sộ, đến phía sau, vẫn còn có áo sơ mi, cà vạt, khuy măng sét, vv… Thậm chí lò vi sóng trong nhà anh vừa mới hư mấy ngày trước, Trần Ý Nùng cũng đã mua hẳn một cái mới.

Anh dở khóc dở cười nhìn những thứ này, lắc đầu một cái, nhưng cũng đành phải chuyển tất cả vào phòng.

“Sao em lại đột nhiên mua cho anh nhiều thứ như vậy?” Trong video, hai người nhìn nhau qua camera.

Thẩm Ý Nùng vừa xong phần diễn, khuôn mặt hơi nhợt nhạt sau khi tẩy trang, nhưng lại trông sạch sẽ và yếu đuối. Dưới ánh đèn trắng, vô tình khiến cho người khác trào dâng mong muốn bảo vệ… còn muốn ôm cô vào lòng.

“Chỉ là em muốn mua cho anh thôi.” Cô trả lời, khoanh hai tay, tựa cằm lên đó, tóc hai bên gò má trượt xuống che kín mặt, càng lộ vẻ nhỏ nhắn.

“Lần sau không cho phép em mua bậy bạ như vậy nữa.” Anh chạm ngón tay vào màn hình, nhẹ nhàng điểm một cái vào trán cô.

“Em không mua bừa bãi.” Trần Ý Nùng bưng lấy mặt, hỏi anh.

“Anh có thích không?”

“Thích.” Đôi mắt anh dịu dàng.

“Anh thích cái nào?”

“Ừm…” Trình Như Ca suy nghĩ một lúc, “Album ảnh em tự làm.”

“… Đó không phải em làm.” Nghĩ về những điều trên, mặt Thẩm Ý Nùng đỏ lên, thốt lên một câu.

“Chỉ là trên mạng có sẵn bản mẫu.” Chẳng qua cô chỉnh lại nhạc và phong cách của mình mà thôi.

“Ồ…” Trình Như Ca nghe xong chậm rãi ngạc nhiên một tiếng, không nhìn ra là cảm xúc gì.

Thẩm Ý Nùng nói sang chuyện khác, “Anh có thích mô hình lắp ráp không? Lần trước em nghe anh nhắc đến, những cái em mua với những cái trong phòng đọc của anh là cùng một hãng sản xuất.”

“Thích.” Trình Như Ca gật đầu, mang theo ý cười.

“Chờ đến lúc em có thời gian rãnh chúng ta cùng nhau lắp ráp nó.”

Đoàn làm phim đang quay đến giai đoạn cuối. Dưới sự ảnh hưởng về các chủ đề và mức độ phổ biến của Hứa Giang và An Ấu Lê, cả bộ phim cũng thu hút được rất nhiều sự chú ý. Rất nhiều hình ảnh và tin tức nóng sốt xuất hiện trên internet, còn nhiều lần lên cả hot search.

Nhiều phương tiện truyền thông liên lạc đoàn làm phim, bày tỏ mong muốn đến tham quan. Sau khi cân nhắc, cuối cùng họ đã đồng ý với vài phương tiện truyền thông có tiếng trong ngành tới phỏng vấn, thời gian được ấn định là tuần tới.

Nửa tháng trôi qua, Thẩm Ý Nùng cuối cùng cũng được nghỉ một ngày. Cô là nữ phụ số hai, phần diễn không phải nhiều nhất, có nhiều thời gian dư dả hơn so với vai chính. Ví dụ như Hứa Giang với An Ấu Lê, họ gần như ở lại đoàn làm phim mỗi ngày.

Gần đây trời mưa, nhiệt độ rất thấp kèm theo gió lạnh thấu xương. Tư thế khi ngủ của Thẩm Ý Nùng cũng không được tốt lắm, buổi tối cứ thích đá chăn. Lần nào Trình Như Ca cũng bị cô đẩy đến mép giường, chăn mền lộn xộn. Hai người tùy tiện ôm nhau, cô cuộn người lại dựa sát anh để sưởi ấm, ngủ mê man không hề hay biết.

Mỗi lần như vậy, Trình Như Ca phải hé nửa mắt, mơ màng nhặt chiếc chăn lên rồi trải ra lại, cẩn thận đắp lên hai người, mơ màng ngủ tiếp.

Sau mấy lần phải thức giấc vì bị lạnh như thế, Trình Như Ca tạm thời rút ra được kinh nghiệm: Mỗi lần trước khi đi ngủ phải ôm cô ấy thật chặt, có thế buổi tối cô mới không có cơ hội di chuyển, ngủ một giấc đến khi trời sáng.

Tuy nhiên, ngay cả khi canh phòng nghiêm ngặt, Thẩm Ý Nùng hôm sau thức dậy vẫn có chút nghẹt mũi như trước. Sức đề kháng cô không mạnh bằng Trình Như Ca nên rất dễ bị cảm lạnh.

“… Có vẻ mấy hôm nay trời mưa nên nhiệt độ xuống khá thấp.” Sáng sớm trên bàn ăn, cô xoa mũi, chột dạ nhìn anh giải thích, Trình Như Ca đặt ly nước trong tay xuống.

“Anh đi nấu cho trà gừng em.”

“Em không cần đâu anh!” Thẩm Ý Nùng vội ngăn anh lại, trên mặt lộ vẻ khẩn cầu. Thứ cô ghét nhất trong đời chính là gừng.

Chỉ tiếc là, về vấn đề nguyên tắc thì Trình Như Ca rất tàn nhẫn.

Anh vẫn tiếp tục bước đi, Thẩm Nùng lại tếp tục tranh thủ cơ hội.

“Em có thể uống thuốc mà! Nhà không phải còn thuốc cảm hay sao!”

“Em chưa đến mức cảm lạnh quá nặng, nên không cần phải uống thuốc.” Trình Như Ca nói, Thẩm Ý Nùng vui mừng, thả lỏng lại.

“Đúng không, em đã nói mà chỉ cần uống nhiều nước nóng là được rồi. “

“Đúng vậy.” Anh gật đầu với cô, nghiêm túc nói: “Nên anh mới nấu cho em một ít nước gừng để chữa cảm lạnh.”

“…”

Bóp mũi uống hết ly nước gừng cay đó, Thẩm Ý Nùng cảm thấy mình như mới mất nửa cái mạng, mắt cô ngấn lệ nằm dài trên ghế sofa, uể oải không chịu cử động.

Nhìn bộ dáng ỉu xìu của cô, Trình Như Ca đứng đó áy náy giải thích.

“Ở nhà không có đường đỏ, anh sẽ bảo người đi mua, nấu lên sẽ không khó uống thế đâu.” Anh vươn tay chạm vào đầu cô.

“Xin lỗi, anh không biết em không thích gừng.”

Thẩm Ý Nùng kéo tay anh xuống đặt lên bên mặt, tựa vào lòng bàn tay ấm áp ấy, hai mắt nhắm nghiền không nói lời nào.

“Giận hả?” Anh ôm mặt cô, hỏi.

“Không có ạ.” Cô lắc đầu, trong con ngươi còn đọng lại hơi nước, mang theo giọng mũi khản đặc.

“Em chỉ cảm thấy mình quá yếu ớt.” Trước một người như vậy, cô luôn vô thức được voi đòi tiên, quên mất những thói quen có chừng mực của ngày xưa.

Rõ ràng cô không phải kiểu thế này.

“Không sao cả, anh thích.” Trình Như Ca cúi xuống nhìn chằm chằm vào mắt cô, lặp lại, “Anh thích em yếu ớt.”

Anh cảm thấy anh và Thẩm Ý Nùng hiểu nghĩa của từ “yếu ớt”khác nhau. Cho tới bây giờ anh vẫn chưa thấy cô nũng nịu cười đùa như những cô gái khác, luôn giữ khoảng cách an toàn với những người khác, độc lập, điềm tĩnh và khó tiếp cận.

Trình Như Ca đoán rằng nguyên nhân chắc từ gia đình. Có lẽ cha hoặc mẹ của cô là người nghiêm khắc, điều đó hình thành nên tính cách của cô như bây giờ.

Không thành vấn đề, cứ từ từ, thời gian của họ vẫn còn nhiều.

Vì câu nói thích này của anh, vị gừng trong miệng Thẩm Ý Nùng bỗng trở nên ngọt ngào. Dường như cơn cảm lạnh trong nháy mắt đỡ hơn rất nhiều.

Bên ngoài trời vẫn còn mưa nên họ cũng không ra ngoài, cứ thế làm ổ trong nhà. Trình Như Ca lấy mô hình láp ráp mà anh nói lần trước ra, để Thẩm Ý Nùng lắp ráp chung với anh.

Trong phòng có hệ thống sưởi dưới sàn ấm áp, mấy giọt mưa thỉnh thoảng bắn lên cửa sổ sát đất. Phía xa xa dưới mái hiên có đặt một chậu sơn trà, sau khi được cơn mưa gột rửa lá chuyển sang màu xanh đậm hơn, khẽ đung đưa trong gió.

Thẩm Ý Nùng ngồi xếp bằng trên mặt đất cùng Trình Như Ca cúi đầu, nghiên cứu hướng dẫn trong tay.

“Hình như em đã đánh giá quá cao bản thân mình rồi.” Cô tìm tòi sau khi bắt đầu, cảm thấy thất vọng khi đã mua mô hình này với hàng ngàn miếng ghép. Chỉ là mô hình với độ khó cấp một nhưng đã uể oải mười phần.

“Nhưng em lại không đánh giá cao anh.” Trình Như Ca vùi đầu sắp xếp lại, giọng anh vang lên.

“Anh có thể ráp được nó.”

“Anh giỏi quá.” Cô theo phản xạ khen ngợi anh. Dù đã sớm biết nếu so sánh với những bộ được bày trong thư phòng anh thì độ khó chắc chắn không bằng.

Đúng như dự đoán, sau khi nghe Trình Như Ca ngước nhìn cô, có chút buồn cười.

“Em là fan hâm mộ chuyên nghiệp sao?” Đây là từ mới mà anh học được vào hai năm trước từ Chu Mẫn

“Không phải.” Thẩm Ý Nùng chớp mắt. “Em chỉ là fan hâm mộ của mình anh thôi.”

“…” Trình Như Ca im lặng mấy giây, xoa đầu cô một cái, không nói gì.

Cả hai cùng nhau làm cả một buổi chiều, gần như hoàn thành được một phần ba. Phần lớn là của Trình Như Ca làm, Thẩm Ý Nùng toàn bộ quá trình bị tắc ở một vị trí nhỏ, làm đi làm lại nhiều lần, cuối cùng cô cũng làm ra.

Cánh tay của robot được gắn vào, răng rắc một tiếng, các bộ phận được lắp vào.

Cô lập tức thở ra một hơi dài, duỗi hai tay ra sau để thư giãn cơ thể, hơi xúc động.

“Em khổ quá.”

“Cái này cũng tạm.” Trình Như Ca nhìn cánh tay mà cô đã làm đi làm lại nhiều lần mới ra, khắt khe đánh giá.

“Cũng không phải quá khó.”

“…” Thẩm Ý Nùng dùng ánh mắt khó hiểu nhìn anh, có chút vi diệu.

“Đây chỉ là một từ dùng trên mạng thôi.”

“Hả?” Trình Như Ca tỏ vẻ không hiểu.

“”Tôi khổ quá” là một từ thông dụng trên mạng, không chỉ cụ thể điều gì, mà chỉ thể hiện tâm trạng hiện tại của người nói thôi.” Thẩm Ý Nùng vừa nói với anh, vừa giải thích ý nghĩa cặn kẽ.

Sắc mặt Trình Như Ca trở nên khó coi.

Điều này khiến anh cảm thấy hai người dường như không sống cùng một thời đại, nhưng thực tế họ chỉ cách nhau sáu tuổi mà thôi.

Trình Như Ca có vẻ hơi buồn bực, vểnh môi ngồi ở đó, cụp mắt, cả người ủ rũ.

Ngược lại Thẩm Ý Nùng như nghĩ tới điều gì đó, có chút hiếu kì lại gần, thích thú dò hỏi, “Thầy Trình, bình thường anh có lên mạng không?”

“Ý em là mạng nào?” Anh thận trọng hỏi.

“Ví dụ như Weibo, Douban hoặc ứng dụng video ngắn mà mọi người đều chơi.”

“Không có cái nào trong đó.” Trình Như Ca lắc đầu: “Anh không thích chơi những thứ này.”

“Phần lớn đều chỉ coi một chút tin tức trong và ngoài nước, hoặc những tin tức giải trí.”

“Vậy anh cũng không có Weibo sao?”

“Weibo đã có công ty xử lý.” Trình Như Ca cau mày.

Thẩm Ý Nùng bần thần, không khỏi nhớ về năm đó. Mỗi ngày cô đều chăm chỉ kiểm tra dữ liệu của anh trên SuperTalk, coi tới coi lui hàng tá Weibo của anh. Thậm chí còn bí mật gửi tin nhắn cho anh dù biết cũng chỉ là đá chìm đáy biển.

Đột nhiên, trong lòng cô có một cảm giác kỳ diệu lạ thường. Lúc đó, cô không bao giờ tưởng tượng sẽ một ngày như vậy.

“Thật ra thì…” Thẩm Ý Nùng suy nghĩ một lúc, nói, “Có rất nhiều người hâm mộ yêu quý anh trên Weibo. Họ không có cách nào khác để gặp anh, vì vậy chỉ có thể làm hết sức mình trên mạng, cố gắng để đến gần anh thêm một chút. “

“Nếu là em, dù chỉ thấy đối phương tùy tiện phát ra một chút động thái, đã cảm thấy rất vui rồi.”

“Em cũng sử dụng Weibo sao?” Trình Như Ca như suy nghĩ điều gì đó trong chốc lát, lên tiếng hỏi.

“Tất nhiên là có rồi.” Thẩm Ý Nùng trả lời không chút nghĩ ngợi, sau đó thấy anh lấy điện thoại di động ra, bộ dạng tùy ý.

“Là tên của em đúng không? Anh sẽ nhấn theo dõi em.”

“…” Mí mắt của Thẩm Ý Nùng giật giật, nhanh chóng đưa tay ra ngăn anh lại.

“Không không không, anh không được theo dõi em, tuyệt đối đừng để người khác phát hiện…”

Lời còn chưa nói xong, một tiếng “ding” rõ to vang lên trong phòng khách. Biểu cảm Thẩm Ý Nùng như khựng lại, Trình Như Ca mặt vô tội nhìn cô, lắc lắc điện thoại di động.

“Quá muộn rồi, anh đã theo dõi xong.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN