Yêu Chiều Fan Hâm Mộ - Chương 25: Cầu xin cô
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
196


Yêu Chiều Fan Hâm Mộ


Chương 25: Cầu xin cô


Edit: Nhan Tịch

Beta: TH

Mỗi lần bác sĩ dùng thêm chút lực, hàm răng Thẩm Ý Nùng lại cắn sâu thêm vài phần, có giảm bớt đau đớn hay không thì không biết, nhưng sự chú ý chuyển từ cơn đau đớn tập trung toàn bộ lên tay Trình Như Ca.

Sợ cô không cẩn thận dùng lực hơi mạnh, sợ làm anh đau, lại sợ anh cảm thấy chưa đủ.

Vì thế, sau khi bác sĩ băng bó miệng vết thương xong, Thẩm Ý Nùng buông ra. Trình Như Ca thấy trên mu bàn tay mình có một dấu răng không nông cũng không sâu, không tính là đau. Trông cứ như con vật nhỏ nào đó dùng hết sức gặm cắn rồi chỉ để lại một chút dấu vết.

“Em không đau lắm đâu.” Cô trợn tròn mắt, trông hơi vô tội. Trình Như Ca không còn cách nào khác nên cong môi dưới, lần thứ hai con tim run rẩy.

Ban đầu chỉ cần xử lý vết thương xong là về ngay, nhưng để ngừa nhiễm trùng, Trình Như Ca đã làm thủ tục nhập viện cho cô, cô nằm trong một phòng bệnh riêng.

Đồ dùng hằng ngày đều mang từ nhà đến, sắp xếp đâu vào đấy xong, Thẩm Ý Nùng vội vàng muốn đi tắm một phát.

Phen này khiến lòng người hoảng sợ thật, lúc làm ghi chép không cảm thấy mệt, khi khâu vết thương cũng không thấy đau, nhưng khi ở căn phòng bệnh ấm áp và yên tĩnh tất cả những mỏi mệt đều bùng phát, cảm giác xa lạ còn xót lại trên gia thịt khiến người ta buồn nôn.

“Em muốn đi tắm.” Cô ngẩng mặt nói, Trình Như Ca ngẩn người, ánh mắt theo phản xạ có điều kiện nhìn chỗ đang quấn băng gạc trên tay cô.

“Em chờ một lát, để anh tìm thứ gì quấn băng gạc của em lại, tránh đụng vào nước.”

Anh tìm thấy hai túi nilon, cẩn thận bao lại băng gạc trên tay cô, rồi ngẩng đầu lên, “Được rồi.”

Thẩm Ý Nùng bị anh đẩy vào phòng tắm.

“Đi tắm đi.

Cô đứng giữa phòng tắm, nhìn Trình Như Ca bận rộn đi qua đi lại, xả nước trong bồn tắm giúp cô, tìm đồ ngủ và đồ lót, chuẩn bị sữa tắm với khăn tắm, sau khi làm xong hết mới nhìn về phía cô.

“Có thể tắm được rồi.”

Thẩm Ý Nùng: “…” Tắm bằng cách nào?

Cô định đi tìm nữ hộ lý gì đó, nhưng bây giờ nhìn điệu bộ này của anh rõ ràng muốn tự mình giúp, Thẩm Ý Nùng kinh sợ.

“Cái đó… Hay anh ra ngoài trước đi, em tự tắm được.”

“Em tự tắm?” Tầm mắt anh dừng trên tay cô như suy tư điều gì.

“Em cảm thấy ngại ngùng hả?”

“Không sao đâu, anh sẽ nhắm mắt lại.”

Anh nói rồi vươn tay về phía cô.

Thẩm Ý Nùng liên tục lùi lại, vẫn trở tay không kịp.

“Không không không, em~”

Cô vắt hết óc tìm cớ, người trước mặt đột nhiên mỉm cười, dù bận nhưng Trình Như Ca vẫn ung dung.

“Thanh Thanh, khắp người em có chỗ nào anh chưa từng xem đâu, sao phải ngại ngùng chứ!”

“…” Thẩm Ý Nùng câm nín, không thốt nên câu.

Vì câu nói Thanh Thanh kia của anh, cũng vì lời anh nói hoàn toàn là sự thật.

Nhưng mà lý lẽ là một chuyện, thực tế lại là chuyện khác, căn bản không thể đem hai chuyện ra so sánh được.

Thẩm Ý Nùng nhìn Trình Như Ca nhắm nghiền hai mắt, miễn cưỡng thả lỏng người nằm vào bồn tắm, giọng nói run rẩy.

“Được, được rồi.”

“Ừm… Vậy anh bắt đầu đây.” Trình Như Ca lấy khăn tắm, chậm rãi từ cổ cô dời xuống, lực đạo vừa phải phớt qua da thịt. Thẩm Ý Nùng không dám dòm, cô nhắm mắt cắn chặt môi.

Chẳng biết mất bao lâu, Thẩm Ý Nùng cảm giác được động tác trên người đã dừng lại. Cô nín thở, mở một mắt thăm dò, đối diện là đôi mắt ẩn chứa ý cười của Trình Như Ca. Ánh mắt bình tĩnh, chăm chú nhìn cô.

Thoáng chốc mặt cô đỏ bừng.

“Anh làm gì đó!” Cô khó nói nên lời, đôi môi nhấp nháy lặp đi lặp lại gần cả ngàn lượt, cuối cùng chỉ ấp úng thốt ra hai chữ.

“Lưu manh.”

“Anh định bảo em nằm xích lên một chút.” Trình Như Ca giải thích rất trong sáng, “Anh muốn gội đầu giúp em.”

“Vậy anh… Đang làm gì sao lại không nói lời nào!” Cô tin mấy lời nói xàm này của anh mới là lạ đó!

“Anh tưởng em ngủ rồi nên không muốn làm phiền em.” Trình Như Ca nén cười, ra hiệu cho cô tiến về phía trước. Thẩm Ý Nùng phối hợp với động tác của anh, một dòng nước ấm áp chảy từ trên đầu xuống thấm ướt sợi tóc.

“Anh không còn là thầy Trình mà em quen biết nữa rồi.” Sau cùng cô khẽ nói.

Tắm rửa xong ra ngoài, cả người sạch sẽ. Thẩm Ý Nùng cảm thấy rất thoải mái ngồi trên ghế, Trình Như Ca đứng đằng sau sấy tóc giúp cô.

Gió nóng thổi vù vù, cả hai không ai nói chuyện, trong phòng chỉ có hai người. Vấn đề mà Thẩm Ý Nùng nhịn cả ngày rốt cuộc không nhịn nỗi nữa.

“Cái người đứng sau sai khiến ấy, anh có nghi ngờ ai không?”

Chợt máy sấy bên tay bị tắt, đầu ngón tay lướt qua kẽ tóc, chải chuốt mái tóc gọn gàng, nhẹ giọng nói “Ừm”.

“Cảnh sát còn đang điều tra những người bắt cóc bọn em, khi nào bắt về quy án, mọi chuyện sẽ sáng tỏ thôi.”

“Có thể bắt được không?” Thẩm Ý Nùng chần chờ hỏi.

“Được.” Anh trả lời chắc nịch.

Thẩm Ý Nùng trầm mặc giây lát, lại nghĩ đến chuyện gì, quay đầu nhìn anh, “Lần này may là có An Ấu Lê.”

“Nếu không…” Cô không khỏi nghĩ đến hậu quả, không khống chế được rùng mình một cái.

Thẩm Ý Nùng không thấy đám người đó có ý định đả thương người. Bọn họ chỉ muốn chụp hình bọn cô, chắc sẽ đem ra đe dọa, hay muốn để cô thân bại danh liệt. Bất kể là kiểu nào cũng tạo thành kết quả không thể cứu vãn và bóng ma chẳng thể phai nhòa.

“Đúng là liên lụy đến cô ấy rồi.” Giọng nói của Trình Như Ca mang theo lời xin lỗi.

“Anh sẽ cố gắng bù đắp cho cô ấy.”

“Không biết cô ấy đã tỉnh chưa.” Thẩm Ý Nùng nói xong, ngáp một cái nhỏ, cảm giác mệt mỏi xông lên đầu.

“Hứa Giáng với Lương Lương đang chăm sóc cô ấy, em yên tâm đi.” Trình Như Ca cất máy sấy, để cô lên giường.

“Khuya rồi, em ngủ trước đi.”

Ngoài cửa sổ sớm đã đen mịt, từ lúc chạng vạng bị bắt cóc ra khỏi thành phố rồi lại đến bệnh viện. Một đợt di chuyển đã đến 10 giờ đêm, tinh thần và thể xác tiêu hao đến cực hạn.

Thẩm Ý Nùng gật đầu nói, “Em đi nhìn cô ấy một cái rồi về ngủ.”

Phòng bệnh của An Ấu Lê ở tầng khác, phải đi thang máy xuống. Khi Thẩm Ý Nùng đến Hứa Giáng đang ngồi cạnh đầu giường trông chừng, đôi mắt anh ta ửng hồng, chẳng thấy bóng dáng Lương Lương đâu cả.

“Chưa tỉnh nữa à?” Cô lo lắng hỏi, Hứa Giáng lắc đầu, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào mặt An Ấu Lê.

“Bác sĩ nói sao?”

“Tình trạng thân thể không sao, có thể do tinh thần bị kích thích quá độ, phải đợi cô ấy tự tỉnh lại đã.”

“Thành thật xin lỗi.” Thẩm Ý Nùng đột nhiên nói xin lỗi, Hứa Giáng mang chút kinh ngạc nhìn cô, cười tự giễu.

“Bà xin lỗi tôi làm gì, tôi cũng đâu phải là gì của cô ấy đâu. Lại nói ~” Anh ta nhìn cô.

“Chuyện này không phải lỗi của bà.”

“Đừng ôm trách nhiệm hết lên người mình.” Tầm mắt Hứa Giáng dời xuống tay cô, giọng điệu tùy ý dặn dò.

“Phải dưỡng thương cho tốt, đừng làm chậm trễ tiến độ của đoàn phim.”

Thẩm Ý Nùng: “…” Ban nãy còn thấy cảm động, bây giờ đã bay mất hơn phân nửa. Cô gật đầu mạnh, hứa chân thành, “Tôi biết rồi.”

Một lát sau, cô bị Trình Như Ca giục về phòng nghỉ ngơi. Trong phòng bệnh chỉ có một cái giường, tuy nhỏ nhưng đủ cho hai người nằm.

Xung quanh yên lặng, cơn buồn ngủ tới quá nhanh; mí mắt nóng lên, nặng trĩu. Thẩm Ý Nùng gối đầu lên bả ai anh ngủ. Trình Như Ca nhắm mắt vỗ nhẹ lưng cô, nhưng đầu óc vô cùng tỉnh táo.

Đợt này đúng là An Ấu Lê gặp tai bay vạ gió thật. Dạo trước cô ấy còn đến tìm anh, muốn cùng anh hợp tác phát hành phim điện ảnh. Trình Như Ca còn đang đánh giá, xem ra bây giờ không cần suy xét nữa.

Từ lâu cô ấy đã muốn đổi công ty quản lý, cô ấy sớm tiếp xúc với Trình Như Ca và ekip của anh, muốn gắn phòng làm việc cá nhân dưới danh nghĩa công ty anh. Khi đó Trình Như Ca từ chối, vì kế hoạch chiến lược của công ty là tập trung sản xuất phim điện ảnh, không muốn nhận thêm nghệ sĩ nữa. Ngoại trừ những hợp đồng quản lý ban đầu khi mới thành lập công ty, Trình Như Ca còn định loại bỏ bộ phận này luôn.

Nhưng bây giờ… Anh không thể không cụp mắt nhìn người trong lòng ngực, nỗi lòng sớm thay đổi.

Qua hai ngày nữa để Chu Mẫn đến tìm người đại diện của An Ấu Lê nói chuyện, coi như là bồi thường trá hình.

Anh đang nghĩ ngợi thì trong lòng lại dấy lên một chuyện khác. Sự tức giận và buồn bực trào dâng đến tột cùng. Tất cả chuyện xảy ra hôm nay đều do khi xưa anh mềm lòng, suýt nữa đã gây ra lỗi lầm lớn.

Lúc ngồi trên xe dựa theo định vị chạy đến địa điểm, tay Trình Như Ca đang run rẩy.

Sự u ám, ác độc không thể nào kìm nén, trong đầu chỉ còn một ý niệm cứ quay cuồng liên tục.

Nếu lỡ như xảy ra chuyện gì, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho người đó.

Lần này mặc kệ ai đến cũng không cản được.

……

Còn chưa qua 0 giờ, Trình Như Ca ngủ chưa sâu thì bị nóng đến tỉnh. Thẩm Ý Nùng nằm trong lòng ngực anh như một cái bếp lò nhỏ, nóng đến nỗi làm anh sắp đổ mồ hôi. Trong chốc lát Trình Như Ca đã tỉnh táo hẳn, lập tức mở đèn nhấn chuông đầu giường gọi y tá.

Bác sĩ trực ban đến kiểm tra, quả nhiên miệng vết thương gây sốt, giữa đêm bắt đầu truyền dịch. Thẩm Ý Nùng mơ màng tỉnh dậy thấy Trình Như Ca ngồi phía đầu giường.

“Có khát không? Có khó chịu chỗ nào không?” Anh vén mái tóc trên trán cô, rồi sờ vào, miệng lưỡi của Thẩm Ý Nùng khô khốc gật đầu lung tung. Không rõ cô đang trả lời câu hỏi nào của anh, hoặc là cả hai.

“Để anh rót cho em cốc nước.” Anh dịu dàng nói, buông tay ra bước đi. Thẩm Ý Nùng bị sốt đến hồ đồ, chỉ vô thức lưu luyến hơi thở của anh, dựa vào phản xạ có điều kiện túm chặt ngón tay anh.

“Anh không đi đâu hết, rót nước xong anh sẽ quay lại ngay, hửm?” Anh dỗ dành, nắm ngược tay cô vuốt ve. Thẩm Ý Nùng gắng sức mở mắt ra, vẻ mặt ngây ngô không hiểu gì hết.

Dáng vẻ này trông rất yếu đuối đáng thương, khóe mắt bị sốt đến đỏ, tầm mắt mông lung dường như chứa giọt nước lấp lánh. Trình Như Ca bị cơn áy náy trong lòng chèn ép đến suy sụp, không khống chế được cúi người xuống hôn lên khóe miệng cô.

Một tiếng thở dài chìm đắm giữa hai đôi môi.

Sau khi bị anh hôn, Thẩm Ý Nùng rất ngoan ngoãn. Cô uống một hơi cạn sạch cốc nước ấm, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi. Trình Như Ca thức trắng đêm chưa từng chợp mắt, anh vẫn luôn ngồi canh đổi chai truyền dịch.

Ngủ một giấc trời đất tối tăm, cô bị đánh thức bởi tiếng nói ồn ào bên ngoài, trong phút chốc cô không biết rõ cô đang ở đâu, mãi đến khi thấy vách tường màu trắng xung quanh.

Đầu cô hơi đau, cô giơ tay, cơn đau mãnh liệt từ cổ tay truyền đến, trong chớp mắt cô đã tỉnh táo hẳn.

Nhìn thấy chai truyền dịch ở trên trống không, Thẩm Ý Nùng nhớ tới những chuyện xảy ra hôm qua, vừa mới nhớ được bộ dáng của Trình Như Ca khi dỗ dành cô, tiếng ồn bên ngoài lại lớn hơn. Loáng thoáng nghe được tiếng kêu cuồng loạn của một cô gái.

Trong mắt cô nổi lên kinh ngạc, xốc chăn xuống giường. Đôi dép lê mềm mại đạp trên nền gạch không phát ra tiếng động nào. Cô cầm tay nắm cửa kéo ra, tiếng khóc truyền đến.

“Em sai rồi Như Ca, em biết sai rồi anh tha cho em đi mà ~”

“Không cần gọi tôi như thế, cô không xứng.” Giọng điệu người đàn ông rất lạnh nhạt, anh nghiêng người né tránh tay của người kia duỗi đến, rồi nhíu mày. Tựa như chỉ cần cô ả chạm vào đều là vấy bẩn.

“Em thật sự biết sai rồi, anh đừng để em ngồi tù. Nếu vào đó đời em coi như xong… Em chỉ mới hơn hai mươi tuổi.” Cô ả ngã xuống nền gạch khóc lóc kể lể, nước mắt giàn giụa khắp cả mặt, mà người trước mặt lại chẳng hề giao động.

“Tưởng Phỉ, lúc cô phá hủy cuộc sống của người ta cô có từng nghĩ bọn họ chỉ mới hơn hai mươi tuổi không? Tất cả mọi chuyện đều do cô gieo gió gặt bão, lần trước tôi đã cho cô một cơ hội rồi.” Trình Như Ca nói xong, cầm di động không hề liếc xem cô ta, cúi đầu nhấn dãy số.

Cô ả kia thấy thế lập tức kích động giằng co đứng dậy muốn kéo lấy tay anh, “Đừng báo cảnh sát, đừng báo cảnh sát mà…”

Cô ả hoảng loạn dòm ngó xung quanh, đột nhiên thấy cửa phòng bệnh của Thẩm Ý Nùng, ánh mắt sáng lên như nhìn thấy cứu tinh chạy về phía cô.

“Em đi xin lỗi cô ấy nhé? Kêu em làm cái gì cũng được… Em quỳ xuống van xin cô ấy tha thứ được không?”

Cô ả như mất trí quỳ xuống trước mặt Thẩm Ý Nùng “phịch” một cái, ngẩng mặt kéo ống quần cô đau khổ van xin.

“Tôi sai rồi thực xin lỗi thực xin lỗi, cầu xin cô đừng để tôi đi ngồi tù, bọn chúng làm gì cô tôi sẽ làm lại hết được không? Tôi cởi, tôi sẽ cởi…”

Cô ả bất giác đưa tay kéo quần áo trên người mình, thậm chí còn có ý định cởi sạch. Thẩm Ý Nùng bị cô ả dọa đến ngớ ngẩn lùi về sau, Trình Như Ca vội cúp điện thoại chạy nhanh đến kéo cô ôm vào lòng.

“Tưởng Phỉ, đừng làm loạn nữa.” Anh chán ghét nhìn chằm chằm người trước mặt, mất hết kiên nhẫn, không nể tình gọi bảo vệ lên kéo người đi.

Cả hành lang đều vang vọng tiếng kêu thảm thiết của cô ả. Cuối cùng đôi mắt oán hận ác độc bị che khuất dưới mái tóc dài của cô ả kia làm Thẩm Ý Nùng rợn người.

“Sao thế?” Sự thay đổi của cô bị Trình Như Ca phát hiện, anh nhìn cô từ trên xuống, ấm giọng hỏi.

“Dọa đến em rồi hả?”

Cô lắc đầu, rồi lại gật đầu, Trình Như Ca cố cong môi mỉm cười, vươn tay chạm vào mặt cô trấn an.

Thẩm Ý Nùng lùi về sau né tránh, khẽ cất giọng, “Bị anh dọa đó.”

Trình Như Ca cứng đờ hết cả người.

Không khí dừng lại vài giây, Thẩm Ý Nùng đột nhiên bật cười, “Em lừa anh ấy.”

Ngay lập tức, biểu cảm của Trình Như Ca thay đổi mấy lần, cuối cùng anh đanh mặt, “Lần sau không được đùa thế này nữa.”

“…”

Lúc quay về phòng bệnh, tiêu hóa hết những chuyện ban nãy, Thẩm Ý Nùng mới chợt nhớ đến hỏi, “Người đó… Chính là cái người trước kia bỏ thuốc anh ấy hả?”

“Ừ.” Sắc mặt Trình Như Ca không tốt lắm, nhưng vẫn trả lời cô, “Người đợt này bắt cóc bọn em cũng là cô ta, dạy mãi không chịu sửa, đúng là hết thuốc chữa.”

“Đám người hôm qua bắt được rồi à?”

“Chạy mất hai người, còn lại bị bắt hết, sáng nay mới vừa thẩm vấn ra kết quả.”

Thẩm Ý Nùng im lặng, nhìn về phía anh.

“Cô ta sẽ ngồi tù phải không?”

“Phải, cô ta phải trả giá cho những sai lầm mà cô ta gây ra.” Giọng điệu của Trình Như Ca rất trịnh trọng.

Thẩm Ý Nùng ngẫm nghĩ, “Nhưng quan hệ hai nhà giữa anh và cô ta cũng tốt lắm mà?”

“Vậy nên anh mới bỏ qua cho cô ta một lần.” Vẻ mặt Trình Như Ca không biểu cảm, “Quyết định làm anh hối hận nhất đời này là không truy cứu chuyện lần trước. Sự thật chứng minh, có một số người phải nhờ vào thủ đoạn của pháp luật mới khuyên răn được.”

Thẩm Ý Nùng không nói chuyện, nhưng khuôn mặt khóc lóc thảm thiết kia vẫn còn vấn vươn trong đầu cô, vẻ mặt cô trầm ngâm, Trình Như Ca quan sát cô.

“Em đang đồng cảm với cô ta à?”

“Dạ?” Thẩm Ý Nùng ấp úng giương môi, hơi ngạc nhiên ngoảnh đầu lại. Cô đúng là hoang đường mới sinh ra một chút đồng tình muốn bỏ qua cho cô ta. Ai mà ngờ được Trình Như Ca lại nhạy cảm với cảm xúc của cô như vậy.

“Em nghe rõ đây.” Trình Như Ca xoay bả vai cô lại, nhìn chằm chằm cô đầy nghiêm túc.

“Trong chuyện này em mới là người bị hại, kể cả lần trước lẫn lần này. Hai lần này là hành vi phạm tội trái pháp luật đặc biệt nghiêm trọng, tính chất xấu xa đến tận cùng. Bất kể cô ta phải nhận hậu quả gì, đó cũng là trừng phạt đúng tội.”

Trình Như Ca nhớ rõ, hôm đó anh kéo cô vào cửa đè trên chiếc sofa, cô giãy giụa chống cự, nhưng trời sinh sức lực đàn ông lớn hơn phụ nữ, cô không gọi anh thức tỉnh được, vì thế chỉ còn cách thỏa hiệp. Bất kể lúc ấy trong lòng cô nghĩ gì thì chuyện anh ép buộc cô là sự thật không thể chối cãi.

Còn vụ rúng động ngày hôm qua, nếu không phải do An Ấu Lê may mắn, những điều mà đám người đó làm với cô ấy có lẽ là bóng ma ám ảnh cả đời.

Cô từ bỏ ý nghĩ tha thứ lần hai.

Quả thật Tưởng Phỉ chết cũng chưa hết tội.

“Em biết, em không có ý định đồng cảm với cô ta.” Thẩm Ý Nùng giải thích, “Em chỉ cảm thấy yêu mà không được đáp lại, bản thân cô ta làm người khác rất thương cảm.”

Suy cho cùng, cũng chỉ do chấp niệm quá sâu, sự ràng buộc về đạo đức dần biến mất. Tình yêu trở thành một lưỡi dao sắc bén, thứ trái cây ngọt ngào nhất trên thế giới này bỗng chốc biến thành liều thuốc độc độc ác nhất.

“Có một thứ tình cảm, sau khi lún sâu vào càng điên cuồng, không thể gọi là yêu.” Trình Như Ca bình tĩnh nói.

“Đó là ngọn nguồn của tội ác.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN