Yêu Chiều Fan Hâm Mộ
Chương 41: Công chiếu
Edit: Tím
Beta: TH
Anh như ngôi sao sáng duy nhất trong vũ trụ đen tối, giữa không gian bao la, bạn chỉ muốn anh ấy đến gần, gần hơn. Đến khi chúng ta không thể tách rời, hòa làm một.
Những biến cố liên tục ập đến khiến cô hoảng hốt, nằm đó mà mắt mở to, sâu bên trong đôi mắt ấy là sự thảng thốt và ngơ ngác. Lúc lâu sau, cô mới nức nở một tiếng mang theo giọng mũi khản đặc.
“Nhưng em vẫn không thể ngủ được…”
Cô mới tỉnh dậy không bao lâu, áo khoác chưa cởi đã bị Trình Như Ca nhét cả người vào trong chăn, quấn lại thật chặt, không thể cử động dù chỉ một chút.
“Vậy em phải nằm xuống ngay lập tức, không được phép tiếp tục gọi điện thoại, cũng không được phép khóc nữa.” Giọng Trình Như Ca hơi hung dữ, trên nghiêm mặt. Thẩm Ý Nùng chép miệng, vừa mới bình tĩnh lại thì hốc mắt lại nhoà, tầm nhìn mơ hồ.
Anh lập tức bối rối, tay chân luống cuống, sốt ruột nói.
“Ấy, đừng khóc, đừng khóc…”
Anh lại kéo Thẩm Ý Nùng ra khỏi chăn, ôm vào trong lòng, vỗ nhẹ vào lưng cô như an ủi, giọng điệu nhẹ nhàng hơn.
“Anh ở đây, anh ở đây, đừng khóc…”
Anh cứ lặp đi lặp lại những lời đó, Thẩm Ý Nùng vươn tay ôm chặt anh, chôn đầu trong lòng anh, khóc càng to hơn, như thể rốt cuộc cô đã tìm thấy chỗ để phát tiết. Nó mang những ưu tư chất chứa nhiều năm nay không chút kiêng dè phóng thích cả ra ngoài.
“Hôm qua em đã gặp ba…” Cô bật khóc thút thít, nghẹn ngào nói.
“Ông đã già rồi…”
“Em nói với ông rằng đã có bạn trai, nếu có cơ hội sẽ dẫn về ra mắt họ. Kết quả… kết quả…” Câu sau đó cô không nói ra, nhưng Trình Như Ca đại khái đoán rằng không ai lại tự nguyện sẵn sàng cắt đứt quan hệ với chính gia đình mình. Điều này chắc chắn đau đớn khôn nguôi, cứ mỗi lần bị thương, đến khi hoàn toàn ngưng rỉ máu rồi kết vảy, biến thành vết sẹo khó xóa nhòa, sau đó phai dần theo năm tháng.
Anh đã từng chịu đựng tất cả những điều này, nhưng cô vẫn đang phải trải qua nó.
“Sau này không cho phép em liên lạc lại với người nhà nữa.” Trình Như Ca bình tĩnh nói.
“Nếu nó luôn khiến em phải khổ sở, thì chỉ cần vứt nó đi, rồi một ngày nào đó, thời gian sẽ đứng về phía em.”
Tiếng khóc của Thẩm Ý Nùng dần nhỏ lại, trán cọ trước ngực anh, không nói gì.
Cô ngẩng mặt lên, đôi mắt đỏ hoe, gò má đẫm nước, vì khóc mà đôi môi trở nên khô khốc.
Trình Như Ca không kiểm soát được cúi đầu chạm vào môi cô, tiếng thì thầm nhẹ nhàng mà mạnh mẽ, vang lên giữa hai người.
“Sau này anh sẽ là nhà của em.”
Lần này sau khi khóc, Thẩm Ý Nùng đột nhiên trở nên yếu ớt vô cùng, cả ngày bám theo Trình Như Ca nửa bước không rời. Y như loài cây mong manh đang ỷ lại, hấp thu chất dinh dưỡng từ anh.
Anh nằm xuống cùng cô để giúp cô bình ổn tâm trạng. Đến khi thấy cô nhắm mắt lại dường như đã ngủ, mới đứng dậy vào bếp uống nước. Kết quả là, mới vừa cầm cốc quay người lại thì thấy cô đang đứng trước cửa, mắt đỏ như thỏ, cúi đầu buồn bã. Quần áo rộng thùng thình không tài nào che giấu được thân hình gầy gò bên trong.
Trình Như Ca ngây ra tại chỗ, nhìn chằm chằm cô uể oải bước tới, ôm lấy mình, không nói gì.
“Có chuyện gì vậy?” Bàn tay to rộng của anh đặt lên mái tóc đen nhánh của cô, khẽ hỏi. Thẩm Ý Nùng lắc đầu, ảm đạm nói.
“Muốn ôm anh.”
Trên chiếc ghế lớn trong thư phòng, Trình Như Ca ngồi đó, trong tay lật xem một cuốn sách còn cô vùi mình nằm trong ngực anh, hai mắt nhắm nghiền mơ màng ngủ.
Lật sang một trang sách, Trình Như Ca nhìn xuống người trong ngực, kéo chăn lên người cô rồi nhét chặt hơn hai bên. Sau khi chắc chắn rằng không còn gió lọt vào mới tiếp tục đọc sách.
Giữa chừng cô tỉnh dậy, mơ mơ màng màng, ngẩng đầu lên nhìn anh, như không biết anh đang ở đâu.
Trình Như Ca cúi xuống, nhẹ nhàng ấn lên môi cô một nụ hôn.
“Anh ở đây.”
Cô hài lòng ôm vai anh, khóe miệng vô thức khẽ cong lên.
Tình thân và tình yêu đều có sức mạnh chữa lành trái tim con người. Mà khi hai thứ ấy xuất hiện trong cùng một người lại rất có ý nghĩa đối với sinh mạng của bạn. Anh như ngôi sao sáng duy nhất trong vũ trụ đen tối, giữa không gian bao la, bạn chỉ muốn anh ấy đến gần, gần hơn. Đến khi chúng ta không thể tách rời, hòa làm một.
Tháng bảy, bộ phim điện ảnh “Xuất sơn” cuối cùng cũng hoàn thành, ngày phát sóng đã được xác định. Độ phổ biến của bộ phim trên mạng cũng thu hút đông đảo sự chú ý. Có vẻ như chỉ sau một đêm, mọi người đều đầy mong chờ bộ phim ra mắt.
Dàn diễn viên chính bắt đầu tích cực tham gia vào các hoạt động tuyên truyền khác nhau: họp báo phim, phỏng vấn với truyền thông. Còn cả tạp chí, nỡ lực thu hút sự chú ý của công chúng nhằm nâng cao rating.
Thẩm Ý Nùng và hai diễn viên nam chính đã di chuyển đến gần mười thành phố trong năm ngày, vừa phải trả lời phỏng vấn của các phương tiện truyền thông phỏng vấn trên sân khấu lại vừa bị phóng viên hỏi.
“Có thông tin rằng Trình Như Ca cũng tham gia vào bộ phim, vậy tại sao anh ấy không tham gia vào hoạt động tuyên truyền lần này?”
Mọi người trên sân khấu thầm tự chửi rủa trong lòng. Tại sao phải tham gia? Hiếm khi thấy Trình Như Ca phá lệ đến đóng vai khách mời, còn ở đó mà mong anh ấy đến hỗ trợ ba cái tuyên truyền này?
Phóng viên này có lẽ là người mới, sau khi hỏi xong thấy xung quanh im ắng thì chớp mắt một cái. Mọi người trố mắt nhìn nhau mấy lần, sau cùng lại nhìn về phía Thẩm Ý Nùng.
Thứ nhất là đúng lúc cô đang cẩm micro trong tay, thứ hai mối quan hệ giữa hai người họ trong đoàn làm phim thì chỉ cần là người tinh mắt sẽ nhận ra sự đặc biệt. Huống chi không có bí mật nào được giấu mãi trong vòng tròn, mặc dù thực sự xác nhận chắc chắn, mọi người đã sớm nghe được không ít tin đồn.
Nói tóm lại chính là mối quan hệ của cô với Trình Như Ca không bình thường.
Thuận nước đẩy thuyền, mọi người ngầm thừa nhận giao vấn đề này cho cô.
Thẩm Ý Nùng nhận được tín hiệu, bất lực mím môi dưới, đưa micro lên miệng, trước hết mỉm cười, như thường khéo léo nói.
“Thầy Trình tương đối bận rộn, nên anh ấy không có thời gian để đến đây.” Cô nói xong, nhưng ngay lập tức tự sỉ vả sự dối trá của mình một phen. Vì người đàn ông bận rộn trong miệng cô lúc này đang ăn không ngồi rồi ở nhà ngắm mèo uống trà.
May mắn thay, chủ đề này đến đây đã kết thúc. Trên sân khấu, các phương tiện truyền thông đặt nhiều câu hỏi về bộ phim, những người khác rất nhanh chóng trả lời, bầu không khí lại trở về quỹ đạo.
Trong khi thời gian chờ lên sóng, weibo chính thức của bộ phim đã bắt đầu phát hành lần lượt trailer và poster.
Mỗi buổi tối vào lúc tám giờ không cố định đổi một tấm mới. Có nhân vật chính lẫn phụ, các nhân vật đều được trang điểm hoàn hảo và mặc đồ thích hợp. Hơn nữa góc của nghệ sĩ lại được chỉnh sửa tỉ mỉ qua ống kính. Mỗi lần công bố một bức ảnh đều khiến phía dưới hò hét chói tai, các fan hâm mộ trở nên điên cuồng, sự mong đợi cũng ngày một tăng nhanh.
Hôm nay, weibo chính thức tuyên truyền sớm tạo tiếng vang, được ví như là một quả bom nặng kí, khiến cho vô số người hâm mộ mong đợi “Thần thoại” lại một lần nữa xuất hiện.
Không chút hồi hộp, mọi người đều đoán được những bức ảnh của Trình Như Ca sẽ được công bố vào tối nay.
Qủa nhiên, đúng tám giờ, hình ảnh vị công tử xuất trần không vướng bụi nhưng lạnh nhạt đang ngồi trên xe lăn đập vào mắt mọi người. Anh không cảm xúc nhìn vào ống kính, quần áo xanh đen cùng phần thân dưới yếu ớt, nhưng đôi mắt đầy kiên định dứt khoát.
Chỉ với một bức ảnh tĩnh đơn giản, Phù Tang tựa như sống lại, trong đầu lập tức xuất hiện vô số từ để hình dung. Tất cả đều có thể nhưng vẫn chưa đủ để diễn tả sự tồn tại đó của anh.
Cuối cùng, tất cả cảm xúc được gói gọn trong một câu.
“Vẫn là Trình Như Ca.”
Hào hoa phong nhã, kinh diễm khuynh thành, một ánh mắt cũng đủ say đắm lòng người.
Tấm ảnh này có lượng like cao nhất từ trước tới nay, bình luận khen nhiều đến không tưởng, chỉ trong thời gian ngắn đã được đẩy lên trang đầu. Những thứ đã cùng anh yên lặng mai danh ẩn tích một thời gian dài, chỉ vì sự trở lại của anh lần này cũng được gọi trở về.
Tôi là một fan hâm mộ của anh ấy, tôi đã thích anh ấy rất nhiều năm. Thật trùng hợp, tôi cũng vậy.
Bầu trời đầy sao là một ngọn lửa,
Xa cách bốn năm, cuối cùng anh cũng trở về.
“Xuất sơn” luôn duy trì độ hot rất cao như vậy kể từ khi phát sóng, giống như mùa hè vậy, mặt trời gay gắt như lửa, rực rỡ mà cháy bỏng.
Tháng tám, trong ngày đầu tiên phát hành bộ phim, doanh thu phòng vé đã cán mốc 100 triệu. Điều này không liên quan gì đến Trình Như Ca, nhưng chất lượng cao của bộ phim, danh tiếng của nhân vật chính và đạo diễn vẫn không thể đánh giá thấp.
Độ nổi tiếng trên mạng ngày một tăng nhanh, nhiều nick weibo có tích V lớn cũng rối rít phát biểu cảm nghĩ, cũng như các cuộc thảo luận chung được ca ngợi và khẳng định, và một trang web ghi điểm có thẩm quyền và nổi tiếng đã được ghi điểm trực tiếp với số điểm cao chưa từng đạt được trong năm nay.
Không ngoài suy đoán, “Xuất sơn” đã trở thành bá chủ của mùa hè này, sức nóng của bộ phim hoàn toàn lấn át, thu hút được đông đảo khán giả đến xem. Cuối cùng vinh dự tổng kết được doanh thu là 1,5 tỷ.
Mỗi nhân vật chính như được khắc sâu trong trái tim của khán giả.
Từ giờ trở đi, mỗi khi nhắc đến anh, đầu tiên là phải nhới tới vai diễn của anh trong phim. Vì vậy anh cũng phải thừa nhận rằng, là một diễn viên chuyên nghiệp anh có đủ thực lực để thể hiện tốt mọi bộ phim.
Đây chính là niềm tin quý giá mà khán giả dành cho nên phải cẩn thận duy trì cảm giác tín nhiệm đó.
Thẩm Ý Nùng hai năm trước không hề được biết đến trong ngành giải trí, không có lấy một bộ phim nào tiêu biểu. Có thể nói là không tìm được ai như cô, ít để lại ấn tượng, khuôn mặt lại không quá nổi bật. Nói đại khái chính là cá nhỏ đang vùng vẫy giữa một dàn minh tinh.
Bộ phim được phát sóng đến hồi kết thúc, nét đẹp trong sáng thoát tục. Ánh mắt sáng ngời như biết nói của cô gái câm khiến ai cũng nhớ sâu sắc, diễn viên này tên là Thẩm Ý Nùng, cô là chính diễn viên.
Nếu nói là nổi tiếng sau một đêm có vẻ hơi cường điệu vì cô đã dành vô số đêm, danh tiếng của cô chỉ một số người mới biết rõ mà thôi.
Nhưng trong mắt một số người, cô đã là một ngôi sao mới đang lên, bộc lộ tài năng nổi trội hơn người, là một con ngựa về ngược [1] gây bất ngờ lớn.
[1] Ngựa về ngược (trong bóng đá hay dùng từ này) chỉ những người không được đánh giá cao lại bất ngờ giành chiến thắng, khiến mọi người sửng sốt.
Những nữ diễn viên giống vậy cũng bắt đầu bí mật tìm cơ hội chèn ép, giữ lợi ích của mình để không bị chia chác mất. Không ít đạo diễn trong giới ném cành ô liu về phía cô, chị Lâm Lâm nhận được vô số kịch bản, nhưng chất lượng lại không đồng đều. Vì vậy, sau khi sàng lọc lại thì gửi toàn bộ cho Thẩm Ý Nùng tự mình quyết định.
Mấy ngày này, cô bận rộn ở nhà xem kịch bản.
Nói chung là lúc nào cũng thấy cô ôm một đống lật nhìn, Trình Như Ca lúc rãnh rỗi thể nào cũng sẽ tiện tay nhặt một cuốn lên xem, không quá hai phút sau lại ném trở lại.
“Thể loại này, chỉ tổ phí thời gian.”
“…” Mặc dù Thẩm Ý Nùng nghĩ rằng những kịch bản này vốn không có những người nổi tiếng, nhưng cũng không đến nỗi như những gì anh nói. Cô bên dưới, mặt lộ ra vẻ bất lực.
“Không phải mọi tác phẩm đều xuất sắc như anh, hầu hết mọi người trên thế giới này đều bình thường, anh cũng phải cho sự bình thường tồn tại.”
“Tại sao không thể?” Trình Như Ca quay sang cô, hỏi nghiêm túc.
“Anh không thể yêu cầu mọi người phải trở nên xuất sắc, nhưng anh có thể đòi hỏi bản thân mình chụp một cái gì đó có ý nghĩa hơn.”
“Nhưng không phải tất cả mọi người đều có cơ hội để lựa chọn!” Thẩm Ý Nùng giận dữ nói, tăng âm lượng. Ghét anh vì không hiểu được đau khổ của con người, giống như Hoàng đế Tấn Huệ “tại sao không ăn cháo thịt” [2].
[2] Hoàng đế Tấn Huệ Đế Tư Mã Trung là con của Vũ Đế Tư Mã Viêm, ông là một ông vua nổi tiếng đần độn trong lịch sử Trung Quốc. Năm dân gặp nạn đói không có gì để ăn, hoàng đế ngồi trên ngai vàng và nghe quan lại bẩm báo vậy bèn hỏi câu như trên. Sau này người ta hay dùng câu chuyện này để chỉ người nông cạn, không hiểu biết nhưng lại hay phán xét về phương diện nào đó.
“Cho nên, em có muốn ký hợp đồng với công ty anh không?” Trình Như Ca tỉnh bơ, bình tĩnh hỏi cô.
Giống như chỉ đang hỏi cô tối nay ăn gì, hoặc có thể là câu hỏi được ấp ủ đã lâu, đến thời điểm này bình thản lại tự nhiêm ném nó ra ngoài.
Nhưng lại làm đáy lòng Thầm Ý Nùng dậy sóng.
Cô sững sờ, trước ngực như có gì đè nén khiến cô không thở dốc, bàng hoàng nhìn anh chằm chằm, có chút bất ngờ, không biết phải trả lời thế nào.
Cô hiểu ý của anh, danh tiếng của Trình Như Ca là chuẩn mực trong ngành, bên trong có những người làm việc vô cùng gương mẫu. Tạm thời chưa đề cập đến năng lực, các tác phẩm và nghệ sĩ danh tiếng đều có chất lượng cao cũng như hoàn mỹ nhất.
Hai bộ phim truyền hình nổi tiếng năm ngoái đều do Hoàn Ảnh sản xuất. Đồng thời, ba bộ phim số một phòng vé của năm cũng được Hoàn Ảnh đầu tư. Không chỉ vậy, tuy nghệ sĩ trong Hoàn Ảnh không nhiều nhưng đều những diễn viên thực lực số một. An Ấu Lê, sau khi ký hợp đồng với Hoàn Ảnh, nhận được không ít tài nguyên đã thẳng một bước đi lên.
Mà bây giờ, anh hỏi cô có muốn gia nhập công ty anh không.
Nhưng khi Thẩm Ý Nùng nghe vậy, nó lại như mang ý nghĩa khác.
“Em có nguyện ý giao phần đời còn lại cho anh không, anh sẽ bảo vệ em cả đời.”
Trình Như Ca gắng hết sức đảm bảo rằng bản thân mình bình tĩnh phân tích những ưu nhược điểm cho cô, không để nhận ra sự ích kỷ của mình.
“Hoàn Ảnh hiện là công ty điện ảnh và truyền thông chuyên nghiệp nhất trong ngành. Mặc dù không có nhiều kinh nghiệm quản lý nghệ sĩ, nhưng anh nhất định sẽ giúp em trở thành hình mẫu diễn viên mà em muốn, cho em sự tự do cùng những lựa chọn tuyệt vời nhất- –
“Vâng.”
Lời nói của Trình Như Ca đột ngột dừng lại, anh tưởng rằng mình bị ảo giác, nhìn thẳng vào Thẩm Ý Nùng, trong con ngươi ngây ngô hiện lên nét run sợ còn chưa hồi phục lại.
Cô không khỏi cong môi, cười lên, nhìn anh lặp lại lần nữa.
“Em nói được.”
“Được kí hợp đồng với Hoàn Ảnh, em thực sự rất vinh hạnh.” Có thể sánh vai cùng anh trong tương lai, em rất vinh hạnh.
…
Hợp đồng của Thẩm Ý Nùng là mười năm, Hoàn Ảnh đã gửi một người chuyên phụ trách các vấn đề pháp lý đến nói chuyện với Hoa Vinh. Kết quả cuối cùng là Hoàn Ảnh phải trả một số tiền thiệt hại hợp đồng nhất định cũng như đáp ứng một số điều kiện khác mà Hoa Vinh yêu cầu. Ba bên ký hợp đồng lần nữa, hợp đồng của cô được chuyển cho Hoàn Ảnh, mọi vấn đề đều sẽ do Hoàn Ảnh chịu trách nhiệm.
Với tốc độ đi lên của cô như hiện tại, Hoa Vinh chắc chắn không đành lòng buông tay, nhưng chính Hoàn Ảnh lại tới đào người nên không ai dám đắc tội.
Dù sao các nghệ sĩ cùng công ty luôn cố gắng hết sức nghĩ trăm phương ngàn kế để leo lên vị trí cao hơn, ngẫu nhiên tham gia đầu tư vào một dự án, đều chỉ kiếm các doanh nghiệp mang đến lợi nhuận.
Huống chi, những lợi ích mà Hoàn Ảnh đưa ra lần này đã đủ để nâng Thẩm Ý Nùng.
Chuyện chấm dứt ở đây, ngày mà Thẩm Ý Nùng đến công ty để ký hợp đồng, vừa hay đụng mặt Triệu Y. Không biết là trùng hợp hay do hai người chỉ là vô cùng thang máy đi xuống, y hệt như lúc họ ký hợp đồng “Xuất sơn”.
Cô ta nhìn cô qua cặp kính râm như thường lệ, cười khẩy.
“Qủa nhiên là vụng trộm với một đại gia nào rôi. Tôi tưởng đâu chị thanh cao lắm chứ, sao, bây giờ chỉ cần có thể thành công thì bất kỳ ông già nào cũng có thể phục vụ được đúng không?”
Trong thang máy chỉ có bốn người, trợ lý của cô ta, Thẩm Ý Nùng cùng trợ lí mới Tương Du. Vì vậy Triệu Y càng không kiêng nể gì, như thường ngày không hề kiềm chế bởi vì ghen ghét mà lời nói càng cay nghiệt và có ý xúc phạm hơn.
Thẩm Ý Nùng còn chưa kịp lên tiếng, Tương Du bên cạnh đã bình tĩnh nói.
“Cô Triệu, tôi khuyên cô nên ăn nói cẩn thận. Vừa nãy trong hợp đồng có ghi rõ là nếu có bất cứ sự xúc phạm nào đến nghệ sĩ của chúng tôi, chúng tôi sẽ trực tiếp nhờ luật sư gửi đơn truy tố cô.”
“Cô!” Triệu Y chưa bao giờ bị người khác trực tiếp nói trước mặt như vậy. Sau khi mặt cô ta hết xanh rồi đỏ, nhưng một chữ cũng không thốt ra được.
Ngay trong lúc đang giằng co, thang máy hạ xuống rồi dừng lại, cửa mở ra.
Thẩm Ý Nùng bước ra, vừa nhấc chân lên, như nhớ đến điều gì, quay lại nhìn cô ta, vẻ mặt bình thản.
“Tôi có thể không giỏi phục vụ những lão già bằng cô, nhưng còn diễn xuất, tôi sẽ luôn luôn nghiệp hơn cô.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!