Yêu Chiều Fan Hâm Mộ - Chương 7: Công tử của tôi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Yêu Chiều Fan Hâm Mộ


Chương 7: Công tử của tôi


Edit: A Tang

Beta: TH

Kể từ sau cuộc nói chuyện hôm đó, mỗi khi Thẩm Ý Nùng gặp Trình Như Ca trên phim trường đều biểu hiện bình thường như thể giữa hai người chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cô giống như những người khác trong đoàn làm phim, lễ phép chào anh một tiếng “thầy Trình”.

Mỗi lần như vậy, Trình Như Ca đều chỉ nhẹ nhàng gật đầu, khẽ ừ.

Thế nhưng khi cô diễn xong, xe của Chu Mẫn thường xuyên dừng ở bên ngoài. Mỗi lần anh ta đều nhiệt tình mời cô đi ăn cơm. Có lần Trình Như Ca ở đó có lần không.

Chỉ cần là anh mở miệng, Thẩm Ý Nùng đều không thể từ chối lên xe.

Hai người duy trì bạn bè cùng nhau ăn cơm không mặn không nhạt nhưng cũng nhờ những lần cùng ăn cơm mà thân quen hơn nhiều. Con người Trình Như Ca khá giống với những lần anh trả lời phỏng vấn. Anh thích ăn nhạt, thích món ăn Quảng Đông, nếu có tôm bóc vỏ chắc chắn sẽ gắp ăn. Tính cách không khác nhiều so với trên màn ảnh, phần lớn thời gian đều rất bình dị, gần gũi, dễ chung sống.

Trong giờ nghỉ, anh còn chủ động dạy cho Thẩm Ý Nùng một vài kinh nghiệm về kỹ thuật diễn xuất. Qua vài ngày ngắn ngủi, cô được rất nhiều điều bổ ích.

“Nhân vật A Ly này, bề ngoài kiên cường cố chấp nhưng lại luôn thỏa hiệp vô điều kiện trước mặt Phù Tang.” Ở một góc vắng vẻ của phim trường, hai người ngồi trên ghế, tay Trình Như Ca cầm kịch bản giảng giải chi tiết cho cô.

“Vì thế, trong cảnh cuối cùng, khi Phù Tang bảo nàng đi đưa tin tức, dù nàng không tình nguyện nhưng vẫn đi. Cảnh này ngoài việc cần phải thể hiện sự đau khổ cũng như phân vân giằng xé ra thì còn cần biểu hiện điều gì nữa?” Trình Như Ca nhìn cô và hỏi.

Thẩm Y Nùng suy nghĩ một lúc, thận trọng trả lời: “Đau buồn và tuyệt vọng?”

“Bởi vì trước khi đi chắc chắn nàng cũng biết rằng Phù Tang không thể chờ mình trở lại được nữa.”

Thể chất Phù Tang vốn yếu đuối, từ khi sinh ra đã mang trong mình căn bệnh nan y không thể chữa khỏi. Cuối cùng chàng lại cô đơn ra đi giữa núi rừng.

Mặc dù A Ly đi cả ngày lẫn đêm, đến khi trở về cũng chỉ còn nhìn thấy một nắm đất vàng và bia gỗ đơn sơ khắc tên chàng.

Ngôi nhà khi xưa trống rỗng, người kia đã không còn ở đó. Trong thư phòng, những tờ giấy Tuyên Thành màu trắng chưa dùng bị gió thổi bay đầy đất. Không khí im lặng như đang làm lễ tưởng niệm.

Kết cục quá tàn nhẫn! Khi Thẩm Ý Nùng đọc xong kịch bản rất lâu không thể thoát ra được.

“Còn có tình yêu.” Trình Như Ca chăm chú nhìn cô, nghiêm túc bổ sung: “A Ly yêu Phù Tang.”

Thẩm Ý Nùng như được khai sáng.

Mặc dù A Ly luôn giữ thân phận là thị nữ của Phù Tang nhưng tình yêu thầm kín mà thủy chung lại bao trùm toàn bộ kịch bản. Cô luôn thận trọng, thu mình và mạnh mẽ kìm nén, không dám để lộ bất cứ điều gì trước mặt Phù Tang. Chỉ khi đến thời khắc ly biệt cuối cùng, mất đi tất cả sự trói buộc, nàng mới lộ ra chút dấu vết.

Đây cũng là cảnh cuối cùng hai người diễn cùng nhau. Sau khi trợ lý phim trường hạ tấm bảng quay xuống, A Ly trong kịch bản dường như đã bước ra thay thế Thẩm Ý Nùng, đứng ở giữa phòng. Nàng chăm chú nhìn Phù Tang ở phía đối diện.

Sức khoẻ người đàn ông đã yếu ớt và càng ngày xuống dốc. Chàng đang ngồi trên xe lăn, trên người mặc bộ quần áo rộng rãi. Khung xương gầy yếu không thể chống đỡ được trọng lượng cơ thể.

Đôi mắt chàng vẫn bình thản và dịu dàng như mọi khi. Khuôn mặt trắng như tuyết vẫn khiến người ta rung động như cũ.

Sau một hồi giằng co, người con gái nhìn chàng chằm chằm, đôi môi khẽ động, sự đau khổ lan tràn như nước thủy triều dâng.

“Công tử.” Nước mắt ngay tức khắc tuôn rơi, khổ sở khóc thầm.

Đau đớn, vật vã, tuyệt vọng và cả tình yêu bị chôn giấu.

“Cắt.”

Đạo diễn hài lòng hô to. Ánh mắt của anh ta vẫn dính trên màn hình, chăm chú xem lại đoạn phim chiếu lại.

“Cảnh này vô cùng tốt, cách lý giải của Tiểu Ý rất hảo, không tồi!” Ông ta lưu luyến không rời màn hình, miễn cưỡng ngẩng lên không tiếc lời khen ngợi Thẩm Ý Nùng.

“Trong khoảng thời gian này đã tiến bộ hơn rất nhiều.”

“Cảm ơn đạo diễn. May là mấy hôm nay có thầy Trình giúp đỡ.” Thẩm Ý Nùng nhanh chóng cong môi cười, lập tức điều chỉnh cảm xúc.

“Là em nhận thức tốt.” Trình Như Ca từ xe lăn đứng dậy, khẽ nói, dường như đó là bộ dáng quen thuộc của Phù Tang.

Thẩm Ý Nùng nhất thời hoảng hốt, không phân biệt rõ được đời thực và cảnh phim.

Cô xoa xoa thái dương, ép bản thân mình quay lại hiện thực.

Trình Như Ca ngày mai mới đóng máy. Anh vẫn còn một cảnh, đạo diễn đã sắp xếp vào trưa mai.

Buổi chiều Thẩm Ý Nùng còn một cảnh diễn khá quan trọng.

A Ly trở về thấy Phù Tang đã không còn, cảm xúc sụp đổ. Nàng cầm miếng ngọc cuối cùng chàng để lại, khóc đến mức quỳ sụp trên mặt đất. Đây là cảnh đau lòng nhất của bộ phim cũng là điểm mấu chốt của kịch bản. Vì vậy đạo diễn đã yêu cầu cô chuẩn bị cảm xúc từ sáng sớm, thậm chí cố tình quay cảnh này và cảnh Phù Tang ra đi cùng một ngày.

Thẩm Ý Nùng đứng ở một bên quan sát. Xung quanh cô đều là nhân viên công tác của đoàn phim, ánh mắt họ tập trung vào một chỗ.

Ở chính giữa căn phòng được bố trí đơn sơ, người đàn ông ở trong phòng không còn sức lực nằm tựa trên ghế. Đầu chàng dần nghiêng về một bên, khóe môi nhẹ nhàng giãn ra sau đó chậm rãi nhắm mắt.

Bàn tay rũ xuống một bên, những ngón tay dần buông lỏng. Một bức thư nhẹ nhàng rơi từ lòng bàn tay.

Cơn gió không biết từ nơi nào thổi đến làm tờ giấy chậm rãi bay xa, cuối cùng dừng trên sàn nhà gần đó.

Bốn phía im lặng đến đáng sợ. Ai cũng không muốn đánh vỡ phút giây này. Tất cả mọi cảm xúc đều do Trình Như Ca mang đến.

Một diễn viên xuất sắc chỉ cần xuất hiện sau ống kính cũng đã dễ dàng khiến mọi người nháy máy nhập tâm vào cảnh phim.

Thẩm ý Nùng đứng ngây người ở đó. Đến khi trong lồng ngực truyền đến nỗi đau đớn cô mới biết trên mặt đã ướt đẫm nước mắt.

Cô hít mũi một cái, cúi đầu lau nước mắt, vừa lau vừa cười tự giễu.

Nhìn một cái đã khóc, thật không có tiền đồ.

Mặc dù đã điều chỉnh cảm xúc để nhập tâm vào nhân vật nhưng khi quay, Thẩm Ý Nùng vẫn mắc lỗi vài lần. Không phải vì biểu hiện của cô không đủ mà vì đạo diễn cảm thấy cô khóc chưa đủ đau đớn.

Cuối cùng mãi không thể đạt được như mong muốn, đạo diễn tuyên bố tạm nghỉ.

Trình Như Ca hôm nay đã chuẩn bị xong. Chu Mẫn như thường lệ mua đồ uống, anh ta gọi người mang tới đoàn làm phim mấy túi to. Tất cả mọi người náo nhiệt chọn vị ưa thích, luôn miệng nói cảm ơn.

Trình Như Ca nhìn một lượt vòng quanh phim trường sau đó cầm hai cốc trà sữa đi vào phòng nghỉ. Xuyên qua cánh cửa chưa đóng kín, anh nhìn thấy người bên trong. Anh dừng động tác gõ cửa, đứng tại chỗ lặng lẽ nhìn người bên trong.

Trong phòng nghỉ có một cái gương lớn. Thẩm Ý Nùng để kịch bản ở một bên, quỳ trên mặt đất khóc lớn. Cô nhìn gương để điều chỉnh nét mặt và cảm xúc của mình. Cô cân nhắc điều chỉnh từng biến hóa nhỏ nhất của ánh mắt, chỉ sợ khóc không đủ bi thương.

Trình Như Ca đứng ở ngoài một lúc rồi rời đi như thể anh chưa từng đến đây.

Bắt đầu quay một lần nữa, lần này tiến triển thuận lợi hơn rất nhiều. Cuối cùng, qua một chốc, Thẩm Ý Nùng dường như khóc đến mất kiểm soát. Cách diễn cảm xúc mãnh liệt mà im lặng này đã lan toả đến mọi người xung quanh, nhiều người đứng xem với đôi mắt đỏ hồng.

Sau khi đạo diễn hô cắt, toàn thân Thẩm Ý Nùng không còn sức lực ngã quỵ xuống đất, hồi lâu mới có thể đứng dậy.

Cô mờ mịt nhìn xung quanh, hoàn toàn không thể thoát khỏi cảm xúc mãnh liệt vừa rồi. Vì vậy khi Trình Như Ca đến đỡ cô dậy, cô không khống chế được nắm ống tay áo anh.

Anh chưa thay quần áo, trùng với hình ảnh người mà cô vừa khóc vì chàng. Người đàn ông có vẻ ngoài như ngọc, áo xanh thẳng tắp, khỏe mạnh đứng gần cô.

Là công tử của tôi.

Hốc mắt Thẩm Ý Nùng nóng như bị bỏng, không kìm được nghiêng người dựa đầu vào vai anh.

“Để tôi dựa vào một lát, một lát thôi là được rồi.” Giọng khàn khàn của con gái, âm mũi nặng nề như khóc hỏng cuống họng.

Trình Như Ca dừng lại một lát, vươn tay, chậm chạp mà ôn hoà vỗ vỗ vai cô.

Khi đoàn làm phim kết thúc công việc màn đêm đã buông xuống. Bầu trời sâu thẳm không chút màu xanh lam, cái màu mực như tô như vẽ.

Thẩm ý Nùng thay quần áo và tẩy trang. Cô ngồi trong phòng thay đồ lấy đá chườm lên mắt, bên cạnh đặt một cốc nước muối loãng.

Buổi chiều cô khóc quá lâu nên hơi mất nước, đến bây giờ vẫn còn rệu rã.

Ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ cửa làm gián đoạn tinh thần rối loạn của Thẩm Ý Nùng. Cô bỏ đã chườm ra, đôi mắt sưng đỏ nhìn ra ngoài.

Người đến là Trình Như Ca. Anh đã thay đồ xong, trên người không còn bóng dáng của nhân vật trong phim. Nhớ tới hành động không kiềm chế được lúc nãy của mình, Thẩm Ý Nùng thấy hơi ảo não.

“Thử dùng trứng gà nữa. Kết hợp với đá sẽ có hiệu quả hơn.” Trình Như Ca đi tới, đặt đồ trước mặt cô. Bây giờ Thẩm Ý Nùng mới để ý, trong tay anh là hai quả trứng luộc.

“Cảm ơn ạ.” Cô lịch sự nói cảm ơn, giọng nói vẫn hơi khàn, sau đó cầm một quả trứng định bóc vỏ.

“Để tôi làm.” Trình Như Ca cầm quả trứng trong tay cô. Sau khi đập nhẹ vào góc bàn, anh chậm rãi cẩn thận bóc vỏ.

“Không cần đâu, để tôi tự làm.” Thẩm Ý Nùng hơi mất tự nhiên, thẳng thắn từ chối. Trình Như Ca ngẩng đầu nhìn cô như đã hiểu

“Được rồi.” Anh nhanh chóng bóc phần vỏ trứng còn lại và đưa nó cho cô, nhẹ nhàng dặn dò.

“Lăn qua lại vài lần trên mắt, đến khi không còn nóng nữa thì dùng đá chườm.”

“Cảm ơn anh ạ.” Cô cảm ơn lần nữa, lịch sự và xa cách.

Trình Như Ca dừng lại một lát, nói tiếp: “Vậy tôi đi trước.”

“Vâng.”

Thẩm Ý Nùng nhìn bóng dáng Trình Như Ca ngày càng đi xa, nhẹ nhàng thả lỏng. Cô nhìn quả trứng luộc nóng bỏng trong tay, môi mím chặt, trong chốc lát lại khẽ cong lên.

Tâm trạng sa sút vừa rồi dường như đã bị một thứ khác thay thế.

Hậu quả của việc khóc quá nhiều là khiến não bộ vô cùng mệt mỏi. Thẩm Ý Nùng rửa mặt đơn giản rồi lập tức lên giường ngủ. Một giấc ngủ say sưa. Khi cô tỉnh dậy, nắng sớm đã xuyên qua cửa sổ sát tường chiếu vào trong phòng. Bây giờ mới là sáu giờ sáng.

Cổ họng khô khốc, cô đứng dậy và rót một ly nước. Một số đoạn ngắn lộn xộn trong giấc mơ không được kiểm soát hiện lên trong đầu cô.

Thẩm Ý Nùng rất buồn bực. Cô đã cố gắng quên đi điều đó rồi nhưng nó vẫn quay trở lại. Tất cả đều là ký ức về ngày hôm đó ở biệt thự của Trình Như Ca.

Chỉ trách gần đây hai người thường xuyên tiếp xúc với nhau. Nhưng không sao, mọi chuyện sẽ sớm kết thúc.

Trình Như Ca ngày mai sẽ bay. Đêm nay anh đặt một bữa tiệc ở khách sạn, muốn chia tay mọi người nên mời mọi người ăn tối.

Trên thực tế, những người có địa vị càng cao càng không dễ bắt bẻ về phương diện ứng xử. Họ luôn khiến người khác cảm thấy thoải mái, dễ chịu. Ngược lại là những người đi từ hai bàn tay trắng, mới có chút thành tựu đã gấp gáp khoe khoang, quên đi sự tôn trọng với người khác.

Về điểm này, Trình Như Ca đạt chứng nhận hoàn hảo.

Thẩm Ý Nùng chỉ tiếc không thể ngay lập tức nói với những người yêu điện ảnh, những fan hâm mộ rằng: Người mà mọi người yêu quý, anh ấy rất tốt, anh ấy rất xứng đáng.

Cảnh diễn hôm qua quá sức nặng nề và mãnh liệt. Trước khi kết thúc công việc, đạo diễn đã cố tình bảo cô hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, không sắp xếp cho cô quay ngày hôm nay.

Thẩm Ý Nùng nằm trong khách sạn xem một bộ phim buổi sáng. Lúc thấy đói, cô trang điểm đơn giản nhẹ nhàng ra ngoài ăn cơm.

Tầng thứ ba là nhà hàng. Cô không muốn đi xa, chỉ tùy tiện chọn món ăn và ngồi bên cửa sổ lặng lẽ chờ món ăn lên.

Có đôi khi duyên phận của con người rất kỳ diệu. Khi nhìn thấy Trình Như Ca ở lối vào Thẩm Ý Nùng đã nghĩ như vậy, gương mặt lại không hề thay đổi.

Khi anh đến gần và thấy cô, trong mắt anh lộ ra sự kinh ngạc, tiến về phía cô.

“Đang gọi món sao?” Anh kéo ghế ngồi đối diện cô. Trình Như Ca tự nhiên hỏi, Thẩm Ý Nùng khẽ gật đầu.

“Tôi gọi rồi.”

Cô hơi nghiêng người, chỉ vào thực đơn mà anh vừa mở món mình vừa gọi, Trình Như Ca nhìn mấy lượt, khép thực đơn lại.

“Giống như cô ấy.” Anh ngẩng đầu nhìn người phục vụ và nói.

“Hôm nay nghỉ ngơi à?” Sau khi gọi món xong, chờ người phục vụ rời đi, Trình Như Ca đưa mắt nhìn cô và tiếp tục hỏi. Thẩm Ý Nùng gật đầu.

“Vâng. Đạo diễn xếp cho tôi diễn vào ngày mai.”

“Vậy cũng tốt. Nghỉ ngơi điều chỉnh tốt thì mới có trạng thái tốt nhất để làm việc.”

“Vâng.” Thẩm Ý Nùng gật đầu đồng ý.

Hai người đơn giản trò chuyện rồi cùng nhau ăn cơm trưa. Sau khi ăn xong, họ còn cùng đi thang máy lên tầng.

Trên đường đi, khi thang máy dừng ở tầng của anh, cửa đã mở ra thì Trình Như Ca đột nhiên xoay người nói với cô.

“Đúng rồi, ngày mai tôi sẽ đi. Tôi đã chuẩn bị một món quà cho em. Bây giờ trùng hợp gặp nhau hay là em vào lấy nó?”

*Tác giả có vài điều muốn nói:

Trình Như Ca: Lần này rời đi không biết bao giờ mới gặp lại em tặng tôi một món quà đi.

Thẩm Ý Nùng: Chương tiếp theo.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN