Yêu Chiều Tận Tâm Khảm
Chương 63
Mà đương sự Bạc Kha Nhiễm lúc này vẫn đang cười, qua vài giây, điện thoại trong tay cô khẽ rung, cô cúi đầu nhìn thoáng qua.
” Còn không đi theo. “
Cô làm như không có chuyện gì, thản nhiên nhét điện thoại vào trong túi, sau đó nghiêng người nhìn ba người kia, cô vươn tay chỉ theo hướng Thẩm Dữ, ý tứ không cần nói cũng biết.
Nguyễn Lệ bị hành động nhỏ của cô bật cười, ngòn tay Kha Nhiễm chỉ theo hướng Thẩm Dữ rời đi, ngón tay thon dài hơn run, vẻ mặt chờ mong, thậy giống như một con hamster nhỏ đamg làm nũng.
Nụ cười trong mắt, trên khoé miệng Bạc Kha Nhiễm đều không che dấu được.
Nguyễn Lệ bật cười gật đầu, sau đó làm động tác xua tay.
Bạc Kha Nhiễm lập tức vui vẻ ra mặt, cô vẫy tay chào mọi người, sau đó nhanh chân đi qua chỗ kia.
A Miên nhìn theo bóng dáng Bạc Kha Nhiễm, từ đáy lòng nói: “Thật hâm mộ tình cảm của Nhiễm tỷ và Thẩm Đạo.”
Miniu cười nói.
“Ừ, đây chính là tình yêu, Lệ tỷ, chị nói xem?”
Nguyễn Lệ cười cười, không nói chuyện.
Cô nhìn theo bóng dáng nhỏ càng lúc càng xa, trong lòng có chút hơi cảm thán.
Thời điểm cô bắt đầu tiếp nhận quản lý Kha Nhiễm, con bé vẫn chỉ là một đứa nhỏ.
22 tuổi, đối với một diễn viên, đây là khoảng thời gian trân quý tốt đẹp nhất.
Cô vẫn luôn cảm thấy con bé ngây ngây ngô ngô, cái gì cũng không để bụng, đối với chuyện tình cảm dường như không thông suốt.
Còn tưởng, nha đầu này có khi 27- 28 tuổi còn chưa chính thức yêu đương.
Nào biết cô nghĩ sai rồi.
Nha đầu này không làm thì thôi, làm là làm chuyện lớn luôn.
Không chỉ nói chuyện yêu đương, giấy kết hôn cũng đã lĩnh, vẫn là cùng một người.
Tự đáy lòng cô cảm thấy vô cùng may mắn.
Người này là Thẩm Dữ.
“Lệ tỷ, chị nghĩ gì vậy?”
Miniu thấy cô nửa ngày không trả lời, lại thấy cô nhìn chằm chằm theo bóng Bạc Kha Nhiễm rời đi, sau đó phát ngốc.
Nguyễn Lệ phục hồi tinh thần, cô lắc đầu.
“Không có gì.”
“Thu dọn một chút, chúng ta trở về thôi.”
A Miên, “ơ, chúng ta không đợi Nhiễm tỷ sao?”
Nguyễn Lệ nhìn A Miên, “em cảm thấy đêm nay con bé còn có khả năng trở về sao?”
A Miên sửng sốt hai giây, liền hiểu rõ hàm ý trong lời nói của Nguyễn Lệ.
“Em hiểu rồi.”
“Vậy thu dọn đồ đạc đi.”
“Vâng.”
Bạc Kha Nhiễm dọc theo hướng Thẩm Dữ rời đi mà đi tới, quẹo trái quẹo phải, cô mới nhfin thấy hình bóng quen thuộc.
Có lẽ là nghe thấy tiếng bước chân, người nọ xoay người lại, anh đứng dưới ánh đèn mờ, khuôn mặt cương nghị không chút cảm xúc, lại khiến tim cô đập thình thịch.
Cô cười chạy qua phía anh.
Hai tay Thẩm Dữ đút trong túi, mặt không gợn sóng nhìn cô đi về phía mình, nhưng bỗng nhiên thấy cô mỉm cười, giống như chim nhỏ bay về tổ mà chạy qua chỗ mình, trong nháy mắt, trái tim đột nhiên mềm mại.
Vì thế anh theo bản năng dang hai tay ra.
Bạc Kha Nhiễm vọt vào trong lòng ngực anh, đôi tay trắng nõn ôm lấy cổ anh, đôi chân dàu mảnh khảnh nhảy lên vòng qua ôm lấy eo anh, cả người cô dính chặt lấy anh.
Thẩm Dữ chưa từng gặp qua Bạc Kha Nhiễm nhiệt tình như vậy.
Thời điểm cô chạy tới, trái tim khẩn trương của anh đều chậm nửa nhịp.
Trên người cô mang theo hương thơm nhàn nhạt l ập vào trước mặt, cánh tay rắn chắc của anh ôm chặt cô.
Những nhớ nhung gì đó và lúc này đều không cần nói, chỉ cần ôm nhau như vậy, trong lòng bọn họ đều cảm nhận rõ ràng.
Bạc Kha Nhiễm đem gương mặt chôn bên cổ anh, say đắm cọ cọ.
Trên người anh vẫn là mùi hương mà cô quen thuộc, cứ ôm như vậy, đáy lòng vô cùng thỏa mãn.
“Thẩm Dữ, anh tới gặp em, em rất vui.”
Cô nhỏ giọng dán lên người anh nói.
Lời nói này, ấm áp hơi thở của cô vương vấn ngay bên vành tai anh.
Đôi mắt đen của Thẩm Dữ hơi lóe lên, giọng nói có chút khàn khàn nói.
“Vui vẻ đúng không?”
Bạc Kha Nhiễm thỏa mãn gật đầu, “Vui vẻ vui vẻ.”
Thẩm Dữ, “Nhưng anh không thấy vui vẻ.”
Sắc mặt Bạc Kha Nhiễm cứng đờ, cô ngẩng đầu, đôi mắt to ngập nước mắt nhìn anh.
“Em biết.”
Thẩm Dữ nhướng mày, “em biết?”
Bạc Kha Nhiễm duỗi tay chọc chọc bả vai mình, ý nói đến chiếc áo khoác màu đen của Chu Thiệu Chi.
Thẩm Dữ bị hành động tỏ vẻ đáng thương của cô làm cho mềm lòng, thật ra lúc cô giảo hoạt cầm lấy bàn tay anh chọc chọc, ghen tuông trên người anh đã hoàn toàn biến mất.
Hơn nữa vừa rồi cô như con chim nhỏ, không hề do dự chạy như bay về phía anh, đáy lòng anh vô cùng thỏa mãn.
“Vâng, em khẳng định là anh đang ghen.” Bạc Kha Nhiễm nói.
“Anh có thể không ăn giấm sao?”
“Có thể có thể có thể.” Bạc Kha Nhiễm dùng sức gật đầu.
Cô biết, hơn nữa cô cũng có thể đứng ở góc độ của Thẩm Dữ để suy nghĩ.
Mỗi ngày anh vất vả như vậy, còn thu xếp thời gian từ xa chạy tới đây thăm cô, mà vừa đến lại thấy cô đang khoác một cái áo của người đàn ông khác, vừa nói vừa cười.
Là người có ai mà không ghen?
Nếu mà cô đi thăm ban anh, gặp phải chuyện như vậy, khẳng định cô cũng sẽ ghen.
Nhưng mà Thẩm Dữ ghen cũng là vì thích cô, bởi vì nếu không thích, đừng nói ghen, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm nhín đến.
Cho nên cô mới có thể vô lại quấn lấy anh như vậy.
Đôi mắt cô khẽ đảo qua gương mặt anh hai vòng, đôi tay giữ chặt cổ anh, cúi đầu hôn lên trán, lên mắt, lên mũi anh.
Mỗi lần hôn một chỗ, cô đều nghiêm túc nhìn anh nói.
“Em rất thích anh.”
Hai tay Thẩm Dữ đang ôm cô không khỏi nóng lên, đôi mắt thâm thuý dường như chạm vào là nổ ngay, anh nhấp môi, đột nhiên ôm lấy cô đi lên.
Bạc Kha Nhiễm kinh ngạc một chút, nhưng thực mau đã bình tĩnh lại, khóe miệng cô lộ ra nụ cười giảo hoạt, duỗi tay đội mũ áo lông vũ của Thẩm Dữ lên, đem toàn bộ gương mặt mình dán vào hàm dưới của anh.
Cười cười, sau đó cẩn thận thò môi qua hôn một cái.
Thời điểm môi cô đụng tới hàm dưới của anh, cô rã ràng cảm giác được người anh có chút cứng đờ, một tiếng rên khàn khàn từ cổ họng anh phát ra.
Cô cười, không nghĩ sẽ buông tha anh, sau khi hôn xong, cô lại cắn thêm cái nữa.
Thẩm Dữ bị cô kích thích thiếu chút nữa không kiềm chế được, anh duỗi tay vỗ một cái vào mông cảnh cáo.
“Thành thật một chút cho anh.”
Bạc Kha Nhiễm bị anh vỗ một cái thì khẽ kinh ngạc, lúc này mới an phận một chút, nhưng mà cô cũng chỉ an phận được một lúc mà thôi.
An phận được một lúc, hành động của cô tiếp tục không kiêng nể gì.
Thẩm Dữ bị cô chọc cả người như lửa, hận không thể đem cô vứt xuống đất rồi trừng trị một phen, chung quy vẫn là luyến tiếc.
“Tích.”
Bạc Kha Nhiễm kinh ngạc, cô quên mất mình đang hôn anh, mà xoay đầu nhìn lại.
“Sao xe anh lại ở chỗ này?” Cô kinh ngạc hỏi.
Thẩm Dữ nhìn cô, tầm mắt đều bị cái miệng nhỏ hồng nhuận của cô hấp dẫn.
Cái miệng nhỏ của cô chu lên khẽ đóng rồi lại mở, cô nói gì đó một câu anh cũng không nghe ra.
Một tay anh mở cửa xe, đặt cô ngồi trên ghế phụ, Bạc Kha Nhiễm còn chưa ngồi xong, thân ảnh cao lớn đã che trước mặt, xung quanh đều la hơi thở của anh.
Anh bất động thanh sắc điều chỉnh ghế phụ thấp xuống, cô lập tức nằm thẳng người, cô duỗi tay chống lên lồng ngực rắn chắc của anh.
“Anh định làm gì?” Cô nhìn anh hỏi.
“Vừa rồi chơi rất vui vẻ sao?” Thẩm Dữ nhẹ nhàng cọ xát gương mặt trắng nõn của cô.
“Em…… a!” Bàn tay đang chống trên ngực anh đột nhiên bị một bàn tay to lớn khác cầm lấy, sau đó kéo qua đè lên đỉnh đầu, môi cô hoàn toàn bị anh phong bế.
Hơi thở của anh vây quanh cô, bờ môi anh nóng rực lại mềm mại, đè trên môi cô, đầu quả tim đều đập thình thịch.
Không gian chật chội ngập tràn ái muội, anh hôn rất mạnh mẽ, giống như đang trừng phạt cô, không cho phép cô trốn, chặt chẽ khống chế cô trong phạm vi của mình.
Anh không hề thỏa mãn ngoài môi cô, mà đầu lưỡi dùng sức tách cánh môi đi vào trong.
Môi lưỡi dây dưa, anh tùy ý cướp lấy khoang miệng ngọt lành của cô.
Mặt Bạc Kha Nhiễm như có lửa, cô giận trừng mắt nhìn anh, “anh như thế nào……”
“Từ từ, em cũng muốn anh.”
Đôi mắt thâm thuý của anh nhìn chằm chằm cô, mái tóc gọn gàng của cô có chút hỗn độn, vô tình lại vô cùng nhu mỹ, nhớ nhung dồn nến đã lâu toàn bộ đều bộc phát.
Một khoảng thời gian không gặp, càng làm nỗi nhớ nhung thêm lớn.
Hai người đều mang theo khát vọng cùng nhiệt tình đối với đối phương.
Anh giống như một ngọn núi lớn, hai người gắt gao ôm chặt lấy nhau.
Trong xe độ nóng hoàn toàn bốc cháy, chứa vô tận ôn nhu và lưu luyến.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!