Yêu Chiều Tổng Giám Đốc Phúc Hắc
Chương 96: Ngoại truyện 3 (Thế An - Lục Nhuận)
Nước Pháp là nơi sự lãng mạn luôn lấp đầu trong từng nhịp sống của những người pháp.
Ngày đặt chân lên thành phố này Thế An đã cố gắng hết sức để không phải gục ngã, đối với mọi người cô luôn là một tiểu thư kì quái thích làm gì thì làm, thích hành động ra sao thì hành động không cần kiêng nể bất kì một ai.
Suốt bấy nhiêu năm cuộc đời, đây có lẽ là khoảng thời gian khó khăn nhất mà Thế An từng trải qua chưa bao giờ cô nghĩ đến hai chữ ” Trốn chạy ” nhưng giờ phút này cô đã sát định được là mình đang ” Trốn chạy “. Tình yêu thật sự làm người ta quá phải mệt mỏi.
Suốt 18 tiếng ngồi máy bay, cô đã suy nghĩ rất nhiều thứ ví dụ như ” Vì sao mình phải trốn? “, ” vì sao mình phải bỏ đi? “, ” vì sao mình không đối mặt cơ chứ? ” hàng ngàn câu hỏi đều hiện lên trong đầu cô.
Giờ phút này đứng ở phi trường, một tay cầm vali, một tay cầm túi xách cô nhìn hết một lượt rồi thở dài một hơi.
_ Thế An! đến cũng đến rồi, bắt đầu cuộc sống của mình thôi! – Đôi môi mộng kia duyên dáng cười lên một cái, nụ cười dù rằng tươi nhưng ai nhìn kỹ lại thì nó là một nụ cười chua xót của kẻ thất tình đang cố quên đi người phản bội mình.
Ba mẹ Thế có căn biệt thự ở ngoại ô nhưng nếu ở căn biệt thự này thì mỗi ngày đến trường đối với cô là một cực hình đó a, cho nên cô đã len lén tự mua một căn hộ gần trường học của mình có như vậy thì với cái tính cách thất thường của cô thì sẽ không làm trễ nãi việc học đâu.
Mất hết 2 giờ đi xe từ sân bay đến căn hộ, 18 tiếng trên máy bay lại thêm 2 tiếng ngồi xe khiến cho Thế An không còn hơi sức đâu nghĩ đến chuyện nào khác ngoài việc phải đi tắm trước rồi ngủ một giấc thật đã rồi tính tiếp.
_ Mẹ! con đã đến nơi. – Thế An mở vali ra, lấy quần áo xếp ra ngoài, đầu kẹp điện thoại trên vai.
_ Tốt, con tự chăm sóc mình, nghỉ ngơi một chút khi nào dậy thì gọi lại cho mẹ a! – Mẹ Thế bên này nhận được điện thoại của con gái, tâm tình của nhẹ hơn một chút.
Hôm cô quyết định đi, bà rất lo lắng tính cách kia của cô bên ngoài quả thật không thể nào tự lo tốt cho mình được nhưng mà Thế An một mực muốn đi lại con bé vừa thất tình cho nên cứ cho con bé đi một chuyến quên hết chuyện đau buồn cũng tốt.
Thu thập mình xong, Thế An lần đầu tiên hưởng thụ thế giới chỉ một mình cô cho nên hình tượng cái gì chứ, nhìn mặt cái gì chứ bỏ hết đi nằm trên giường chỉ mặc mỗi cái bar và quần lót sau đó cô chìm vào giấc ngủ.
Tại sân bay, chuyến bay cuối cùng của Thành phố T đến Pháp cũng đã hạ cánh sau 15 phút làm thủ tục thì sân bay lại xuất hiện một thân hình vô cùng hút người nhìn.
Anh bước ra khỏi sân bay, tháo mắt kính xuống nhìn khắp nơi sau đó nheo mày một cái môi mỏng nhếch lên.
_ Thế An! sai lầm này anh nhất định sẽ sửa, sửa không được thì tiền trảm hậu tấu miễn mang em về bên anh đều tốt cả – Đôi môi bạc mỏng này lại nhếch lên càng cao, độ cong càng sâu hơn rồi cũng sải bước đi ra khỏi sân bay leo lên một chiếc xe đợi sẵn.
Đâu ai biết được, ngày Thế An lên máy bay Lục Nhuận chạy đến sân bay không kịp anh không thể nào bình tĩnh được nữa. Chỉ vì bị chuốc say mà làm cho người con gái của anh chạy mất, lỗi lầm này cả cuộc đời anh không bao giờ quên.
_ Giám đốc! tôi muốn sang chi nhánh bên Pháp – Đôi mắt của anh thật sâu, đứng tại sân bay gọi một cú điện thoại.
_ Tên khốn, làm em tôi đau lòng rồi còn muốn đuổi theo làm nó hận hay sao? – Thế Thiên nghe đối phương nói liền đanh mặt lại.
_ Tôi nhất định sẽ sửa chữa sai lầm này, Giám đốc người mau hạ lệnh tôi lập tức đi ngay – Giọng nói của Lục Nhuận lúc này đầy sự cứng rắn khiến cho người nghe biết được anh đã hạ quyết tâm đến cở nào.
_ Hoàn thành tốt nhiệm vụ, trở về được thưởng!- Thế Thiên ở bên này không làm khó anh nữa, giọng nói trầm thấp.
Cúp điện thoại Lục Nhuận liền chạy vào quầy bán vé mua liền một vé đi Pháp sau 4 tiếng, sau đó anh chỉ kịp báo người nhà thu thập ít đồ mang đến sân bay ngay cho anh.
Bây giờ thì anh đã ở nước Pháp rồi.
Thế An ngủ một giấc cho đến thành phố lên đèn thì cô mới tỉnh dậy, ngủ một giấc dài khiến cho cô đối bụng đến kinh khủng, quyết định thu thập mình tốt sau đó dạo quanh thành phố Pháp vào ban đêm.
Những quán ăn ở đây buổi tối rất đẹp, họ treo đèn kết hoa rực rỡ, nhìn vô liền muốn vào ngay trong vòng một buổi tối, Thế An đã một mình chiến hết 4 nhà hàng, ăn no cho nên tâm tình vui vẻ cực kì cô đi bộ đến quảng trường nơi mà mọi người tụ hợp đông nhất.
Tâm tình thật tốt, tốt cũng khá lâu khi mà cô không để ý đến vấn đề xung quanh, nhưng mà khi ngồi lại ở một băng ghế đá lúc này Thế An mới bắt đầu để ý xung quanh.
Trong vòng 100m quanh cô đều là các cặp tình nhân hết đó a.
Ông trời thật vô duyên, ông trời thật trêu người a, người ta đang thất tình đó nha đâu mà lòi ra vô số các cặp tình nhân như thế này cơ chứ.
Ngồi một hồi thì hỏa khí của cô tăng lên, trong đầu lỗi lầm này đều đổ hết lên ông trời đó nha, bước thật nhanh ra khỏi đám người tình nhân kia khiến cho Thế An cũng đôi phần mệt mỏi.
Quảng trường này rộng đến 50000 m2 đó nha, thời gian xây xong quảng trường cũng mất hết 10 năm của người ta rồi.
Lúc này Thế An đi đến chỗ đài phun nước, đúng thật là không hổ là thành phố tình yêu, đâu đâu xung quanh cô cũng toàn là trái tim, đến nổi đài phun nước cũng bắn lên hình trái tim nữa chứ. Ngay lúc Thế An đến thì đài phun nước bắt đầu trình diễn màn phun nước, màu sắc, điệu nhảy của nước khiến cho Thế An thưởng thức hết mình .
Một bên đôi bạn nữ người Pháp đứng đó không ngừng vui vẻ nói.
_ Cậu biết không? Bà mình kể rằng nếu như đài phun nước này tắt đi mà trước mắt xuất hiện đối phương khác giới trên một đường dọc gạch thẳng này thì hai người có duyên còn có sẽ yêu nhau đến già – Cô bạn người Pháp tóc bạc kim vui vẻ kể
_ Thật chứ! mình muốn thử, chúng ta thử đứng xem sao ha ha – Cô bạn tóc nâu đen miệng không ngừng cười.
” Vớ vẩn” đây là cái mà Thế An nghĩ đến trong đầu ngay khi câu nói chấm dứt, với tính cách của cô không bao giờ tin chuyện này, cô bỉu môi một cái rồi tiếp tục nhìn màn trình diễn nước.
Một màn trình diễn nước đài 15 phút, đến khi đài phun nước phun lên những ngọn nước lớn đó là lúc kết thúc màn trình diễn.
Màn nước cuối cùng hạ xuống, Thế An dõi mắt theo, con mắt vui vẻ của cô trong chốc lát liền trở thành trợn tròn.
Đối diện cô là một người con trai đẹp cực mỹ, anh khoát trên người cả một tông xám, Thế An lúc này bất động hoàn toàn.
_ Quoa, quoa, thật đẹp trai đó nha – Cô bạn người Pháp tóc nâu đen nhìn thấy người con trai kia liền không khỏi lên tiếng.
Nhưng tiếc rằng, khi nhìn lại thì anh không đứng cùng một đường ô gạch với cô mà là với cô gái người Châu Á kế bên .
_ Bạn thật tốt số – Cô nở nụ cười hướng về phía Thế An lên tiếng.
_ Tôi không dám nhận – Thế An nhìn cô gái đó một cái sau đó quay lưng bước đi.
_ Thế An đợi anh! – Lục Nhuận bên này nhìn thấy cô lại muốn chạy thì lớn tiếng kêu đổi theo.
_ Anh buông tôi ra, mọi người đang nhìn chúng ta – Chỉ có mấy bước thôi mà anh đã tóm được tay của Thế An.
Cô vẫy giụa muốn thoát.
_ Anh không buông, cả cuộc đời này anh không bao giờ buông – Lục Nhuận ôm cô vào lòng siết lại như là cô sẽ biến mất ngay vậy đó.
_ Buông mau, buông….. – Thế An dùng hết sức mình không yên trong người anh.
Sau một hồi vẫy thì Thế An đã không còn vẫy nữa mà cô chỉ đứng yên một chỗ mặc cho anh ôm.
_ Anh là tên khốn… tên khốn khiếp…. hu hu hu… tôi không cần anh, tôi không muốn gặp anh /.////hức hức hức – Sau một lúc Thế An không còn có thể tự mình an ủi mình, hay tự mình ép buộc mình phải vui vẻ nữa mà cảm xúc lúc này của cô trong lòng anh là thật sự.
_Em chửi anh, mắng anh, đánh anh cũng được nhưng anh không cho phép em bỏ anh – Lục Nhuận ôm cô chặt hơn nữa anh cuối mặt vào hỗm cổ của cô hít lấy một hơi mùi hương của cô.
Hai con người cứ đứng đó ôm lấy nhau, những người đi qua không khỏi tò mò nhìn nhìn họ.
Sau một lúc bình tâm lại, Thế An mới biết mình đang là tâm điểm liền tức giận đạp anh một cái, cái đạp bất ngờ này Lục Nhuận không hề phòng bị mà đau điếng buông cô ra.
Vừa thoát khỏi vòng tay của anh Thế An liền quay lưng đùng đùng bước đi.
_ Thế An, chờ anh. -Chân lò cò nhảy nhảy cố gắng nén đau mà đi theo Thế An.
_ Thế An, mai lại gặp! – Đưa cô đến nhà sau đó anh ôm cô thêm một cái không nở buông tay.
_ Ai thèm gặp lại anh – Tâm trạng lúc này của Thế An đang rối thật rối.
_ Anh về nha – Anh khẽ cười một cái buông cô ra.
Thế An cứ đứng đó, cô thiếu điều muốn cho anh một cước đổi đi ngay lập tức. Lục Nhuận không ôm cô nữa, bỏ ra rồi quay lưng đi.
Lúc Thế An nhìn nhìn anh xong thì muốn quay lưng lại vào nhà lại nghe một chút bước chân anh dừng lại.
_ Sao còn chưa về! – Cô bực mình quay ra hét lớn.
_ Anh đã về đến nhà rồi.! – Lục Nhuận cầm trên tay cái thẻ cửa vào phòng, có là căn hộ kế bên căn hộ của cô.
Thế An trợn tròn mắt lên, ánh mắt của cô hiện lên những tia đỏ mặt bắt đầu đỏ lên Cô bị lừa rồi, bị lừa một cách trắng trợn.
_ À! anh quên nói, chủ nhiệm của lớp Thiết kế C3 trường đại học C là anh. – quẹt thẻ một cái, cái cửa nhà mở ra anh đưa tay đẩy cửa vào rồi chợt nhớ cái gì đó quay đầu lại nói một câu sau đó nhanh chân đi vào đóng sầm cửa lại.
Thế An lúc này, cả người run cầm cập, đôi tay của cô siết siết siết siết đến nổi trắng toát, đôi môi run run, cả khuôn mặt đỏ chót.
_ LỤC NHUẬNNNNNNNN!- Cô như dồn hết tất cả bực tức, tiếng hét tên anh gần như là làm run cả toàn nhà.
_ Qua! không ngờ cô bé này gọi tên mình lại đáng yêu như vậy a…. – Lục Nhuận trong này nghe rõ từng chữ, anh không thể nào nhịn được nữa mà cười thành tiếng, tâm tình tốt đến cực độ.
4 năm ở Pháp, xem ra không dễ dàng gì với Thế An rồi.
La hét xong, cô đóng sầm cửa lại đi vào trong nhà ngồi lên sofa mà như muốn đào tanh bành cái sofa ra mới hả giận.
Lúc này, điện thoại của cô vang lên có tin nhắn đến.
_ An An! Bắt đầu từ ngày mai anh sẽ chính thức theo đuổi em theo đúng như một người đàn ông, lỗi lầm kia anh sẽ bù lại tất cả cho em, anh sẽ chờ đến khi em chấp nhận lại anh mới thôi. Em hãy chuẩn bị tinh thần đi vì theo đuổi đúng theo kiểu một người đàn ông sẽ khác hoàn toàn với những gì em tưởng tượng.
Đọc xong tin nhắn, khóe môi của Thế An nhếch lên hết cở.
_ Em chờ!- Cô nhấn hai chữ, gửi lại cho người kia sau đó liện điện thoại qua một bên đi vào phòng ngủ.
Tháng ngày sắp tới của cả hai rất là thú vị.
______________________________________________________
Kết thúc.
___________________________________________________
Truyện đã kết thúc hoàn toàn rồi các tình yêu ạ.
Mộc Dung chân thành cảm ơn các tình yêu đã ủng hộ Mộc Dung trong suốt thời gian ra truyện, dù rằng Mộc Dung còn sai sót quá nhiều ở những phần như lỗi chính tả và một vài cảm xúc nhân vật quá nhanh hoặc tình tiết khá rắc rối nhưng mà mọi người vẫn đón nhận, cổ vũ tinh thần để Mộc Dung có thể hoàn thành được hết câu truyện này.
Chân Thành Cảm Ơn Tất Cả Mọi Người.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!