Yêu Chú - Phần 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Yêu Chú


Phần 18


Cảnh vẫn đứng đó ôm chặt tôi không rời, âm giọng buồn bã :

– Mấy ngày qua anh không thấy em trả lời tin nhắn anh nhiều, trong lòng anh hơi lo lắng nên anh thu xếp mọi việc để bay qua gặp em.

Nghe Cảnh nói mà tôi thấy thương, đúng thật mấy ngày qua vì tập trung trêu tức bà Vân mà tôi quên mất sự tồn tại của người yêu mình luôn. Trong lòng tôi dấy lên cảm giác có lỗi vô cùng, hai hàng nước mắt chảy dài trên gò má, tôi nức nở :

– Em xin lỗi.

– Sao lại khóc ? Nín đi, anh qua với em thì em phải vui chứ.

– Anh làm em bất ngờ quá.

Cảnh đưa tay vuốt tóc tôi, nhẹ nhàng bảo :

– Thế có vui không ?

– Vui chứ.

– Vậy thì mở cửa cho anh vào nhà đi thôi. Đứng ngoài này lạnh quá.

Tôi lật đật mở cửa để Cảnh đẩy hành lý vào, Cảnh vừa vào nhà, vừa đưa mắt quan sát 1 lượt khắp nơi, một chặp mới gật gù tỏ vẻ hài lòng :

– Chỗ em ở tốt thật, đầy đủ mọi thứ.

– Anh ăn gì chưa ? Để em nấu ít đồ ăn nhé.

– Nấu mì đi, anh thèm mì Phương nấu.

Vừa tranh thủ nấu mì, tôi vừa hỏi thăm Cảnh :

– Công việc anh bên đó thế nào rồi ?

– Cũng hơi vất 1 tí, nhưng không sao, anh học dần được.

– Ráng nhé, mai mốt em từ Hàn Quốc về sẽ hỗ trợ cho anh nè.

– Được rồi, học xong muốn về làm gì cũng được. Ủa mà chú em đâu ?

– Chú ấy đi công tác chưa về.

– Ừm, anh qua đây nhân tiện cũng muốn gặp mặt ông ấy, nói chuyện với ông ấy 1 chút xem sao…

Đang nói ngần ngừ, Cảnh quay sang liếc xéo tôi :

– Em nữa, đã bảo cho anh gặp ông ấy nói chuyện mà cứ quên hoài..

– Chú ấy tốt. Ah, hôm nay chú ấy đi công tác về đấy, anh cứ gặp trực tiếp là được mà, cái mặt lại nhăn nhăn đi.

Vừa nhắc tào tháo, tào tháo đã về tới, tiếng đẩy cửa vang lên, chú Tuấn bước vào nhà không quên cất tiếng gọi tôi :

– Phương về chưa đấy ? Chú nhớ Phương quá.

Cảnh nghe xong, ngoái người đứng dậy bước về phía chú Tuấn, 2 người đàn ông với vóc dáng to lớn, chăm chú nhìn nhau, không khí lúc này bỗng chốc trùng xuống hẳn, tôi thấy thế liền lao ngay lại, vội vàng giới thiệu :

– Chú Tuấn…đây là Cảnh, người yêu cháu, anh ấy mới vừa sang tới đây.

– Còn đây là chú Tuấn, chắc anh cũng biết rồi.

Cảnh nở 1 nụ cười lạnh lùng, chủ động đưa tay lên trước mặt chú Tuấn, bảo :

– Chào chú, cháu là Cảnh, người yêu Phương.

– Chào.

2 người cứ thế nắm chặt tay nhau, tôi nhìn đến mỏi cả mắt mà cả 2 vẫn không chịu buông ra, tôi lại phải chen vào ngọt nhạt :

– Mì chín rồi, Cảnh qua ăn đi anh.

– Còn chú, chú có đói không ạ để cháu nấu đồ ăn luôn?

Chú Tuấn liếc sang nhìn tôi, nói đúng 1 chữ :

– Mì.

-Vâng ạ.

2 người ngồi ăn trên cùng 1 bàn ăn mà cứ nhìn nhau chăm chăm bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, chẳng ai chịu nói với ai câu nào. Tôi cứ phải chủ động bắt chuyện hỏi người này rồi sang người kia, được 1 lúc, chú Tuấn lúc này mới chủ động hỏi Cảnh :

– Cậu tính ở chơi lâu không ?

– Cũng vài ngày chú ạ, có phiền khi cháu ở ké nhà chú vài ngày không ?

Động tác đang ăn mì của chú Tuấn đột nhiên ngừng lại, một lúc chú mới chịu gật đầu :

– Không sao.

– Phòng em ở đâu Phương – Cảnh quay sang hỏi tôi

– Phòng em ở bên góc trái kia kìa, phòng số 2.

– Ừ. Tí anh mang đồ lên đó.

– Cậu qua phòng tôi mà ở.

– Thôi tôi ở cùng phòng với Phương được rồi. Chúng tôi cũng quen rồi ấy mà.

Cảnh vừa nói, vừa gằn từng chữ như thể muốn nhấn mạnh cho chú Tuấn nghe, ấy vậy mà chú Tuấn giường như chẳng thèm quan tâm, chú hướng mắt sang tôi, hỏi lại :

– Cháu thấy sao ?

– Cháu thấy…cũng được ạ.

Không hiểu sao tôi trả lời chú Tuấn mà chất giọng rõ run, cứ như thể tôi đang làm sai chuyện gì ghê gớm và cảm thấy tội lỗi trước mặt chú ấy vậy. Đáy mắt chú Tuấn lúc này ánh lên vài tia nhìn phức tạp, chú cúi đầu tập trung ăn tiếp phần mì còn lại trong tô, chẳng nói gì. Cảnh thấy thế thì cười khẩy, quay sang tôi :

– Anh mang đồ lên phòng trước nhé, tắm táp một chút chứ người anh hơi khó chịu.

– Em biết rồi, anh về phòng đi, em đợi chú Tuấn ăn xong rồi dọn dẹp dưới này 1 chút.

Cảnh miễn cưỡng nhìn tôi gật đầu, rồi đứng dậy kéo hai chiếc vali to tướng về phòng.

Cảnh đi rồi, chú Tuấn mới nhìn sang bảo tôi :

– Cháu đang còn đi học, nhớ làm gì làm cũng để ý vào nhé.

Tôi ngơ ngác tròn mắt nhìn chú, không hiểu ý chú Tuấn là gì :

– Để ý gì ạ? Cháu vẫn học và làm bài tập đầy đủ, cháu sẽ không ham chơi bỏ học đâu, mãi mới kiếm được học bổng qua đây mà.

Chú Tuấn cau mày, đáy mắt phát lên nhiều sự hỗn loạn hơn :

– Ý chú không phải thế.

– Chứ ý chú là gì ?

– Là cháu có thân mật thì…cũng phải chú ý 1 chút, con gái thì dễ bị thiệt thòi lắm..

– À.

Chú Tuấn chia sẻ làm tôi đỏ cả mặt, ngẫm đi nghĩ lại thì tôi thấy lời chú ấy nói có phần cũng đúng. Cẩn tắc vô áy náy mà, với cả Cảnh cũng hay đòi hỏi linh tinh, nên tôi cũng nên chú ý đặt tâm 1 chút. Tôi gật đầu chắc nịch :

– Cháu biết rồi.

Tiếng chuông cửa lần nữa vang lên, nhìn gương mặt mệt mỏi của chú Tuấn tôi không nỡ để chú ra mở cửa mà dành phần chạy ra luôn :

– Để cháu, chú cứ ngồi nghỉ ngơi chút đi.

Mở cửa ra, đập vào mặt tôi là bà Vân đang vênh tớn mặt lên, cười khẩy :

– Sao lại là mày ? Anh Tuấn đâu ?

Tôi liếc mắt vào bên trong, ra hiệu :

– Ở trong.
Vân chẳng nói chẳng rằng, khệ nệ kéo theo 1 chiếc vali cỡ lớn vào nhà, giọng điệu ẻo ợt :

– Anh về rồi à? Về mà chẳng báo với em gì cả ?

Chú Tuấn ngước nhìn Vân đầy khó hiểu :

– Em kéo theo cái gì thế ?

– Em dọn đồ qua đây ở 1 tuần được không ? Nhà em đang sửa chữa lại.

Chú Tuấn không trả lời, cúi đầu suy nghĩ gì đó, rồi bất chợt ngẩng lên mỉm cười :

– Được thôi.

Vân có vẻ bất ngờ trước thái độ của chú Tuấn, cô ả sung sướng buông tay khỏi vali, lao ngay lại bên chú Tuấn mà hú hét :

– Thật á ? Em cảm ơn anh nhiều nhé.

Cô ả nhảy chồm cả người lên người chú Tuấn, tay ôm cổ chú, chu mỏ hôn túi bụi vào má chú Tuấn đầy phấn khích. Chú Tuấn lúc này thì vẫn duy trì đúng 1 nét mặt lạnh lùng, không nhìn Vân mà liếc sang tôi, cửa phòng tôi lúc này bật mở, Cảnh chậm rãi bước xuống, vừa dùng khăn lông lau đầu, vừa khẽ gọi tên tôi :

– Phương ơi, lên đây anh bảo.

Chị Vân thấy bóng người lạ trong phòng, dừng sự tập trung nơi chú Tuấn, dần di chuyển hướng nhìn sang Cảnh, ánh mắt chị ấy khi vừa thấy Cảnh đã ánh lên sự ngạc nhiên xen lẫn tò mò, Vân hỏi ngay :

– Ai thế anh ?

Không đợi chú Tuấn trả lời, Cảnh đã tiến đến bên tôi từ lúc nào, tự nhiên đưa tay quàng vào lên vai tôi, khẽ cười :

– Người yêu của cô gái này.

Chị Vân rời khỏi người chú Tuấn, tiến đến bên phía chúng tôi, ánh mắt vẫn dán chặt vào gương mặt Cảnh, cười toe :

– Chào cậu. Không ngờ Phương như thế này mà quen được bạn người yêu cũng khá phết.

Cảnh liếc mắt nhìn sang chị Vân, ánh mắt 2 người giao nhau khiến trong lòng tôi lúc này dấy lên đôi chút cảm giác là lạ, không biết phải diễn tả như nào cho đúng nữa, chỉ biết là có 1 sự bất an nhè nhẹ mà thôi.

PS: Đố cả nhà đoán được diễn biến tiếp tục sẽ như thế nào ấy ?

** em Trang chăm chỉ post truyện đều mong cả nhà yêu thương ủng hộ em thật mạnh bằng cách tim tủng nhiệt liệt nha ạ, em cảm ơn nhà mình nhiều.

Yêu thích: 1 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN